"Chị Đồng, vẫn chưa đi sao?" Trợ lý đặt những vật liệu ngày mai cần dùng lên bàn làm việc của Tiêu Đồng, giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, "Chị Đồng, gần bảy giờ rồi, có thể anh rể bận chuyện gì đó chưa tới được, hay là chị về trước đi, về tối quá cũng không an toàn."

"Chắc là kẹt xe thôi, không có gì đâu, Tiểu Triệu, em về trước đi, chị đưa bản thiết kế này rồi về liền."

"Vậy cũng tốt, chị Đồng, nhớ đừng về trễ quá nha."

Tiêu Đồng ngồi trước bàn làm việc nghịch nghịch cây bút lông, cán bút linh hoạt vờn quanh giữa những ngón tay, bên ngoài từng ngọn đèn dần tắt, đến cuối cùng, cả văn phòng to lớn chìm vào bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ phòng Tiêu Đồng, chiếc bút vẫn đang chuyển động trong tay nàng, đầu bút vô tình chạm mặt bàn, cạch một tiếng, có lẽ nàng là người duy nhất còn nghe được âm thanh vang vọng.

Tiêu Đồng ngã người vào ghế, đầu tựa vào lưng ghế, nhìn kim giây trên đồng hồ tích tắc di chuyển từng chút một, rõ ràng là chiếc kim kia xoay chậm như vậy, nhưng đợi đến khi nàng nhận thức được, kim ngắn đã chỉ đến con số 10.

Một đêm mùa thu thế này, gió rất lớn, phòng làm việc lại đặt ở tầng cao, gió lạnh thổi qua phát ra tiếng rên rỉ thê lương, rõ ràng cửa sổ đã được đóng kín, nhưng Tiêu Đồng lại cảm thấy lạnh thấu xương, rụt cổ lại rùng mình một cái.

Tiêu Đồng sáu giờ rưỡi tan tầm, Du Khinh Hàn nói sáu giờ rưỡi tới đón nàng, nhưng bây giờ đã mười giờ, Tiêu Đồng không một giây nào dám rời khỏi điện thoại, nhưng đừng nói đến điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng chẳng có.

Nhất định là trên đường bị kẹt xe, Du Khinh Hàn chắc hẳn là ở trong xe chờ đến sốt ruột, lại không mang di động theo; hoặc là Du Khinh Hàn gặp phải chuyện gì giữa đường —— như phát hiện ra có người đi đường phát bệnh, Du Khinh Hàn muốn đưa người ta đến bệnh viện, vì vậy nên đến trễ; hay là chính Du Khinh Hàn bị tai nạn giao thông, có khi đang băng bó trong bệnh viện...

Tiêu Đồng càng nghĩ càng mơ hồ, càng lo lắng cho sự an toàn của Du Khinh Hàn, nắm chặt đầu ngón tay đang xoay bút lông, vỗ lên mặt bàn, vụt đứng dậy, hai giây sau, lại cụt hứng ngồi xuống.

Có một khoảnh khắc, Tiêu Đồng tình nguyện độc ác nghĩ là Du Khinh Hàn thật sự bị tai nạn giao thông.

Cô bị tai nạn giao thông, nếu như tàn phế, Tiêu Đồng sẽ chăm sóc cô cả đời, nếu chết, bất quá Tiêu Đồng cùng chết với cô, dù sao cũng là một sự giải thoát.

Nhưng trong sâu thẳm nội tâm Tiêu Đồng vẫn có âm thanh nhắc nhở nàng, trên đời làm gì có nhiều chuyện bất ngờ như vậy, Du Khinh Hàn không đến, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, cô không muốn đến, thứ hai, cô đã quên.

Tiêu Đồng biết rõ mỗi khi Du Khinh Hàn kiếm cớ, mười mấy năm qua tìm cớ cũng quá nhiều rồi, cô quên, cô bận, cô mệt... Du Khinh Hàn chỉ cần có thái độ với nàng tốt một chút, nàng sẽ hân hoan muốn nhảy nhót, nhìn xem, trong lòng Du Khinh Hàn vẫn còn có nàng, thêm một chút thân mật thì chính là tình cảm của Du Khinh Hàn đối với nàng chưa từng biến mất.

Ngoài cửa sổ quá tối, vì thế bên trong dù không có nhiều ánh sáng vẫn có vẻ nổi bật, mặt kính thuỷ tinh trong suốt trở thành tấm gương mờ nhạt, nhưng lại phản chiếu thật rõ ràng, Tiêu Đồng vừa quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm, thần sắc tiều tuỵ của chính mình, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng rũ xuống, như oán phụ bị người ta vứt bỏ.

Nàng vốn là oán phụ, coi như cùng Du Khinh Hàn sớm chiều nhìn thấy nhau trong mười mấy năm, nhưng Du Khinh Hàn đã sớm vứt bỏ nàng, trong lòng Tiêu Đồng hết sức rõ ràng, chỉ là nàng không muốn buông tay.

Dựa vào cái gì buông tay, Tiêu Đồng nằm nhoài trên bàn cười, bắt đầu chỉ là cười khẽ, nhưng nàng đã kiềm nén đủ rồi, thật vất vả mới có cơ hội thế này, văn phòng trống trải chỉ còn mình nàng, nàng không muốn kiềm nén thêm nữa, thoải mái bật cười, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm trầm, vai run rẩy theo mỗi tiếng cười. Rõ ràng là Du Khinh Hàn cho mình nhiều lời thề non hẹn biển như vậy, Du Khinh Hàn nói với mình nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, mỗi câu mỗi chữ đều tình thâm nghĩa trọng, Tiêu Đồng sống cùng Du Khinh Hàn mười mấy năm, dựa vào cái gì khiến nàng buông tay, đi chúc phúc cho những người đàn bà khác, chúc phúc cho Du Khinh Hàn.

Tiêu Đồng nghĩ, dù cho có một ngày, nàng và Du Khinh Hàn cùng nhau xuống địa ngục, nàng cũng không buông tay.

Nàng nằm dài trên bàn, ác độc nghĩ lung ta lung tung, điên điên khùng khùng cười một hồi, ngẩng đầu lên, phát hiện trong phòng làm việc lặng lẽ có thêm một người.

Cảnh Hành vẻ mặt lo âu nhìn nàng, Tiêu Đồng không khỏi than thở cô quản lý xinh đẹp này thật xuất quỷ nhập thần, đi vào văn phòng lúc nào bản thân mình cũng không hay biết.

"Em về rồi." Tiêu Đồng ngồi thẳng dậy, xoa đi nước mắt chảy ra do cười quá nhiều, "Tiệc sinh nhật kết thúc rồi?"

"Ừm." Cảnh Hành gật đầu, tự nhiên như không có chuyện gì kéo ghế ngồi xuống, ném những chiếc túi lỉnh kỉnh trên tay lên bàn Tiêu Đồng, "Quà của người hâm mộ tặng chị."

Tiêu Đồng liếc mắt sang những túi quà tặng kia, có gấu bông, có y phục do nàng thiết kế, còn có các loại nước hoa cùng mỹ phẩm cao cấp, đều là những thứ giá trị không rẻ, nàng nghĩ, thế nhân quả nhiên đều chỉ nhìn thấy được vẻ bên ngoài, những người gọi là "Fans" này, nếu như thực sự biết được Tiêu Đồng là loại người gì, sợ là tránh không kịp, sao có thể thần tượng một người thối nát như vậy.

Nhưng khi nàng nhìn đến những món quà sinh nhật kia, tim lại thêm một lần đau đớn.

Dù cho những người này hoàn toàn xa lạ với mình, cũng tốt hơn so với Du Khinh Hàn...

"A Hành, họ tặng quà cho chị, vậy em có được ăn bánh kem của họ không?" Tiêu Đồng nhàn nhạt nở nụ cười, "Sinh nhật, chung quy phải có bánh kem."

"Có, bánh kem cao ba tầng, ở trên còn viết tên chị, những fans nhỏ tuổi còn giành giật nhau ăn vào chỗ có tên, suýt chút nữa giẫm đạp nhau trên sân khấu."

"Hẳn là ăn rất ngon." Tiêu Đồng nhoẻn miệng cười, thật ra nàng không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nghe Cảnh Hành hình dung như thế, liền cảm thấy cái bánh kem này nhất định ăn thật ngon.

Cảnh Hành không nói lời nào, cô nhìn Tiêu Đồng cười, lại còn khó coi hơn khóc, Cảnh Hành thà rằng Tiêu Đồng có thể khóc lớn một trận, khóc xong, đem cái gì Du Khinh Hàn Du Khinh Ấm đều vứt lên chín tầng mây đi. Cảnh Hành thậm chí đột nhiên nghĩ đến, nếu như thật sự không ai cần Tiêu Đồng, mình chăm sóc cô ấy cả đời cũng được, dù sao cả đời này cũng chỉ có một thân một mình.

"A Hành, trễ quá rồi, em nên về nhà đi." Trầm mặc một hồi, Tiêu Đồng mới nhẹ giọng nói, nàng im lặng nhìn vào logo của một chiếc túi nào đó, vẻ mặt bình tĩnh, một chút khác thường cũng không có.

Càng như vậy, Cảnh Hành càng lo lắng.

"Vậy còn chị?" Nàng hỏi.

"Chị muốn ngồi một chút nữa, A Hành, chị làm việc ở Trung Thiết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới phát hiện cảnh đêm ở đây thật là đẹp."

"Em ở đây với chị."

Tiêu Đồng vừa nghe, nhất thời mất hứng thú ngắm cảnh đêm.

"Quên đi, chị về đây." Nàng rũ mí mắt nói, "Nói không chừng Khinh Hàn đang ở nhà chờ chị."

Cảnh Hành biết sự thật nhưng không nói ra, Tiêu Đồng đã đẫm máu, cô cần gì phải đâm thêm một dao. Bởi thế cô không nói với Tiêu Đồng, hôm nay con gái lớn của Mạc gia về nước, Mạc gia mở tiệc tại khách sạn cao cấp nhất thành phố Giang Vũ, người có tiếng trong cả thành phố đều tham dự, Du Khinh Hàn cũng là một trong số đó.

Cảnh Hành cũng không có nói cho Tiêu Đồng, tiểu thư Mạc gia Mạc Tịch Nguyên, xinh đẹp phong nhã, nhưng lại có đôi mắt giống như đúc so với Tiêu Đồng.

Nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên, Cảnh Hành đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao một người như Du Khinh Hàn, lại để Tiêu Đồng ở bên cạnh cô mười mấy năm, tuy rằng cô đối với Tiêu Đồng không chút thương yêu.

Thế nhưng Cảnh Hành không nói gì, chỉ là vào thời khắc Tiêu Đồng loạng choạng đứng dậy, nói: "Em đưa chị."

"Không cần." Tiêu Đồng tránh khỏi tay Cảnh Hành, tự giễu, "A Hành, tốt xấu gì cũng để chị giữ lại một chút tôn nghiêm đi." Nói xong lời này, chính Tiêu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, nàng ném tôn nghiêm xuống đất mặc người chà đạp, hiện tại lại nói với người khác muốn có tôn nghiêm.

Tôn nghiêm, nàng làm gì còn có tôn nghiêm?

Công ty cấp cho Tiêu Đồng xe riêng, nhưng hôm nay Tiêu Đồng cho tài xế về sớm, bản thân Tiêu Đồng lại không biết lái xe, không thể làm gì khác là đi tàu điện ngầm đối diện công ty.

Đã qua mười một giờ đêm, trạm tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, Tiêu Đồng đứng đờ ra ở cổng vào, trời lại đột nhiên đổ mưa. Mưa theo gió bay vào trong cửa tàu điện ngầm, rơi trên cánh tay nàng, lành lạnh, nàng không mang theo dù, ôm cánh tay lùi về sau vài bước, dựa vào tường lặng yên chờ mưa tạnh.

Đột nhiên, có âm thanh nho nhỏ của thiếu nữ vang lên phía sau: "Xin hỏi... Chị có phải là Tiêu Đồng không?"

Tiêu Đồng quay đầu, chỉ thấy một cô bé đứng che dù sau lưng nàng, sợ hãi không dám tiến lên, nhưng ánh mắt như đang phát sáng.

"Em là..?"

"Em là fans của chị! Chị Tiêu Đồng, chị không biết chị lợi hại bao nhiêu đâu! Thiết kế ra trang phục đẹp đẽ như vậy! Mỗi tác phẩm của chị em đều mua hết... Em... Em thật sự thích chị lắm!"

Tiêu Đồng vẫn luôn nghe Cảnh Hành kể về fans của mình, nhưng nàng cũng không phải ngôi sao gì, trong lòng ngoại trừ linh cảm thiết kế ra, còn lại đều bị Du Khinh Hàn chiếm giữ, chuyện khác giao hết cho Cảnh Hành quản lý, đối với từ "fans" cảm thấy rất xa xôi, đột nhiên nhìn thấy người sống trước mắt, nhất thời không biết làm sao. Nhìn cô bé giống như mới mười mấy tuổi, Tiêu Đồng không biết làm sao để đáp lại cuồng nhiệt yêu thích từ một "fans" xa lạ, không thể làm gì khác ngoài lắp bắp nói: "Cảm ơn... Vậy em... Em sau này cố gắng học tốt nhé..."

"Ha ha ha... Cái gì mà, trên mạng đều nói chị Tiêu Đồng lạnh lùng khó gần, làm sao giống chứ? Em thấy thật giống như đồ ngốc vậy A ha ha ha..." Cô bé nói một thôi một hồi, bất chợt đỏ mặt, móc một tấm thiệp từ trong túi xách đưa cho Tiêu Đồng, trên thiệp là từng cánh hoa hồng đan xếp lên nhau, vô cùng đẹp đẽ, có thể thấy rất để tâm mà làm.

"Chị Tiêu Đồng, cái này do chính tay em làm, em biết hôm nay là sinh nhật chị, vẫn cho rằng không có cơ hội đưa cho chị, không nghĩ tới... Không nghĩ tới ông trời tốt với em như vậy, lại để em gặp được chị... Em...Em chỉ muốn nói với chị, chị là người tài năng nhất, em sẽ luôn ủng hộ chị!" Nói xong cô bé kia đưa chiếc dù của mình cho Tiêu Đồng, bản thân lại như một làn khói biến mất trong màn mưa.

"Này em..." Tiêu Đồng trơ mắt nhìn cô bé kia chạy, gọi cũng gọi không được, bất đắc dĩ nói, "Dù của em..."

Nhưng cô bé kia không nhìn thấy nữa.

Trong tay Tiêu Đồng đang cầm tấm thiệp được tặng, là một tấm thiệp chúc mừng được thiết kế tinh tế, sau khi mở ra, nhìn thấy bên trong viết một câu ngay ngắn:

"Chị Tiêu Đồng, hôm nay là ngày em yêu thích nhất trong cả năm, bởi vì vào ngày này, Thượng Đế mang chị đến nhân gian."

Mũi Tiêu Đồng chua xót, dù cho mình là người tệ hại như vậy, nhưng trên đời này vẫn còn có người nghiêm túc chúc mừng sinh nhật mình.

Tiêu Đồng cẩn thận từng li từng tí cất thiệp vào trong ngực mình, cười nghĩ, Khinh Hàn, dù cho chỉ là kẻ xa lạ, nhưng so với người vẫn ấm áp hơn...

Về đến nhà, bên trong trống không như dự đoán, vừa lúc bật đèn lên, đập vào mắt là đống bột mì hỗn độn nằm trên đất, dấu vết giẫm đạp ở đâu cũng có. Tiêu Đồng nhặt lên phần bột ở phía trên cùng không bị bẩn, nấu nước sôi, nhồi bột cho vào lò nướng, qua mấy chục phút, một chiếc bánh nhỏ bằng bàn tay ra lò.

Vẫn còn ấm, Tiêu Đồng ấp trong tay, nhắm hai mắt cắn một cái, ít ngọt không ngán, là mùi vị nàng thích nhất, nàng chỉ nếm thử một miếng, nở nụ cười.

"Khinh Hàn, Hàn làm bánh kem ăn thật ngon..."

Trong phòng trống rỗng, chỉ có Tiêu Đồng đứng giữa sàn nhà hỗn loạn dơ bẩn, cười ngây ngô như một đứa trẻ.