Lần đầu nhìn thấy mái tóc màu xanh lam của Du Mộ Tịch đúng là rất chướng mắt, nhưng nhìn lâu rồi cũng quen. Cô được thừa hưởng nguồn gien ưu tú của cha mẹ, mắt to mũi cao, gương mặt xinh đẹp, từ nhỏ đã mang đường nét mỹ nhân, nhưng tính tình nổi loạn lại rất giống với Du Khinh Hàn.

Người đẹp tất nhiên luôn được ưu đãi. Người bình thường mang theo mái tóc xanh như vậy ra đường hẳn sẽ bị không ít người ác ý chỉ trỏ, còn khi Du Mộ Tịch đi cùng dì út và cô út của mình, tuy rằng cũng bị người ta chú ý, nhưng đa số là ánh mắt ngưỡng mộ. Bởi vậy Du Mộ Tịch càng dương dương tự đắc, đi ở giữa, tay trái nắm tay Du Khinh Hàn, tay phải nắm tay Tiêu Đồng, cười vui vẻ, "Nhìn kìa, vậy mà hai người còn chê xấu, bạn con ai cũng nói màu này rất hợp với con mà."

Du Khinh Hàn gõ vào trán cô, khẽ cười, "Suốt ngày toàn chơi với bạn xấu không."

Tuy rằng có Du Mộ Tịch ở giữa, nhưng khoảng cách giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn vẫn rất gần, thậm chí tiếng cười như có như không của Du Khinh Hàn đều bay vào tai Tiêu Đồng. Bởi đoạn nhạc dạo ngắn vào buổi chiều hôm đó, Tiêu Đồng có chút không được tự nhiên, quay mặt sang hướng khác, không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người nhà họ Du.

Tuy rằng Du Khinh Hàn trêu chọc Du Mộ Tịch, nhưng vẫn không ngừng để ý phía Tiêu Đồng, thấy nàng không nói lời nào suốt đường đi, tưởng rằng nàng không khoẻ, Du Khinh Hàn chợt căng thẳng, "Tiêu Đồng, em sao vậy?" Cô vừa hỏi câu này, Du Mộ Tịch cũng thuận thế nhìn sang Tiêu Đồng.

"Hả?" Hiển nhiên Tiêu Đồng không ngờ tâm điểm chú ý lại dời đến mình, ho khan hai tiếng, vội tìm một lý do, "Không có, không có gì, chỉ là nhìn thấy đầu tóc này của Bảo Bảo tôi hơi phiền lòng thôi."

Du Khinh Hàn mỉm cười, "Có gì đâu mà phiền, nhìn lâu thấy cũng đẹp mà, hơn nữa, nếu em không thích thì không cần phải nhìn đâu."

"Đúng đó đúng đó!" Du Mộ Tịch vừa nghe thấy cô út đứng về phía mình, liền gật đầu phụ hoạ, "Dì út, uổng cho dì làm nhà thiết kế, sao lại cứng nhắc vậy chứ. Với lại dì út à, con đã nói với dì bao nhiêu lần đừng gọi con là Bảo Bảo nữa, có bạn học con ở đây thì xấu hổ cỡ nào chứ? Con có tên đàng hoàng mà!"

"Con nhóc này." Du Khinh Hàn vỗ ót cô một cái, "Nói chuyện với dì út con vậy đó hả?"

Du Mộ Tịch ôm gáy mình mếu máo, "Cô út, hai người hợp sức ức hiếp con..."

"Đi nhanh đi." Tiêu Đồng bị hai người bọn họ chọc cười, nói, "Đừng ở đây làm chuyện xấu hổ."

Ba người đẩy xe hàng đi dạo một vòng siêu thị, khi còn trẻ Du Khinh Hàn là một mỹ nhân chính hiệu, đến tuổi này, trên người lắng đọng khí chất trưởng thành, trầm ổn, càng thêm mấy phần quyến rũ so với lúc trẻ. Du Mộ Tịch lại đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất, một già một trẻ này xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn vô số ánh mắt của những người xung quanh, Tiêu Đồng đứng bên cạnh họ càng thêm mờ nhạt.

Cũng may Tiêu Đồng không để ý những chuyện này, chỉ tập trung vào việc lựa chọn hàng.

Tiêu Đồng chuyên tâm mua sắm ở phía trước, Du Khinh Hàn và Du Mộ Tịch đi theo không xa không gần đằng sau, Du Mộ Tịch nhỏ giọng hỏi Du Khinh Hàn, "Cô út, cô vẫn chưa thu phục được dì con à?"

"Con nhóc này, chuyện này cô cũng không quản được."

"Không phải là chuyện quản được hay không, vấn đề là sao cô và dì con lại hao phí nhiều năm như vậy chứ? Chuyện này là như thế nào đây? Nếu là con thì đã tiên hạ thủ vi cường, lúc nên xuất thủ thì phải ra tay, cô út à, cô là người thông minh, cô còn không hiểu điều này sao?"

"Chuyện của bọn cô thì bọn cô tự giải quyết, con lo cho mình trước đi, không được ăn nói bậy bạ trước mặt dì con, biết không?"

Du Khinh Hàn bình thường cợt nhả, nhưng nghiêm túc lên cũng rất đáng sợ, Du Mộ Tịch rụt cổ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ thế nào cũng thấy không dễ chịu.

Ở tuổi của cô chỉ biết làm việc bằng một bầu máu nóng, lại không hiểu được những khúc mắc giữa Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng. Chỉ là nhiều năm qua cô nhìn thấy Du Khinh Hàn đặt hết tâm tư lên người Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng lại không hề đáp lại. Du Mộ Tịch đau lòng thay Du Khinh Hàn, lại cảm thấy không đáng.

Du Mộ Tịch hiểu Du Khinh Hàn, cũng hiểu Tiêu Đồng. Tiêu Đồng không phải người ngốc, Du Mộ Tịch không tin Tiêu Đồng không biết được tâm ý của Du Khinh Hàn, nhưng Tiêu Đồng cứ để mặc Du Khinh Hàn như vậy, ngay cả một chút đáp lại cũng giống như ban phát. Một người là cô út của mình, một người lại là dì út, môi hở răng lạnh, Du Mộ Tịch làm cháu cũng khó nói được dì út, nhưng đôi lúc, cô cảm thấy Tiêu Đồng thật sự rất tồi tệ, vậy mà Du Khinh Hàn còn vui vẻ chịu đựng, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.

"Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng đi vào khu rau củ, cầm hai bó rau do dự mãi không chọn được, quay đầu lại gọi.

"Ơi." Du Khinh Hàn trả lời một tiếng, nhấc đôi chân dài bước nhanh đến cạnh Tiêu Đồng.

"Cô xem giúp tôi trong hai cái này cái nào tươi hơn?"

"Cái này." Du Khinh Hàn chỉ chỉ vào bó rau trên tay trái nàng, "Cái kia bị đông lạnh lâu quá nên lá bắt đầu héo rồi, chắc chắn không tươi bằng cái này."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tiêu Đồng gật đầu đồng ý, cho bó rau Du Khinh Hàn chọn vào xe hàng, đặt bó kia vào chỗ cũ, "Mua thêm một con cá vược không? Để tối hấp."

"Cũng được, vậy em nhớ mua thêm chút hành, gừng, tỏi nha."

"Biết rồi."

Du Mộ Tịch vẫn đứng ở chỗ cũ, quan sát sự tương tác của hai người từ xa, thân mật lại tự nhiên, mặc dù cả hai chưa đâm thủng tầng giấy mỏng kia, nhưng những điều nhỏ nhặt khi ở cạnh nhau không thể lừa người. Dường như Du Mộ Tịch hiểu ra được chút gì đó.

Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng sống bên nhau đã lâu, trên người họ đều có sự điềm đạm, ung dung, nhìn cả hai mới hoà hợp làm sao.

Du Mộ Tịch rất hâm mộ.

Cơm tối ăn ở nhà Tiêu Đồng. Sau bữa tối, Du Mộ Tịch và Du Khinh Hàn hỗ trợ dọn dẹp, sau đó Du Khinh Hàn chơi đua xe cùng Du Mộ Tịch. Đến lúc nhìn thấy đã hơn mười giờ, Du Khinh Hàn đặt tay cầm xuống, "Được rồi được rồi, ngày mai chơi tiếp, mai dì út con phải dậy sớm, đừng làm phiền cô ấy."

Tròng mắt Du Mộ Tịch đảo một vòng, "Dì út ơi, trong nhà để nhiều phòng trống vậy làm gì, cho cô út ở lại đây một đêm được không? Con thua cô ấy nhiều trận rồi, phải gỡ lại một chút."

Tiêu Đồng vẫn chưa tỏ thái độ, Du Khinh Hàn đã đá Du Mộ Tịch trước, "Đừng có nói nhảm, game thì lúc nào chơi mà không được? Con đang tuổi phát triển, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi."

Du Mộ Tịch dở khóc dở cười, "Cô út à, con đã 1m73 rồi đó, con mà lớn nữa là phát triển thành Loli khổng lồ..."

Tiêu Đồng cười mắng, "Con hết tuổi Loli rồi. Không biết xấu hổ, không nhìn lại mình lớn thế nào rồi đi."

"Em đừng để ý nó, nó còn trẻ, ngủ sớm ngủ trễ gì cũng khoẻ như voi thôi, em nhanh nghỉ đi." Du Khinh Hàn nói, "Du Mộ Tịch, đừng làm phiền giấc ngủ dì con, nghe chưa?"

Du Mộ Tịch vẻ mặt ai oán, "Nghe rồi..."

Du Khinh Hàn rời đi, Du Mộ Tịch lắc đầu, ra vẻ từng trải, "Aizzz, cô út thật tội nghiệp."

Tiêu Đồng không quan tâm lắm, "Cô ấy thì có gì mà tội nghiệp."

"Dì út, thật sự là dì không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?"

"Cái gì mà có hiểu hay không, dì thấy cô con nói đúng đó, con đi ngủ mới là việc quan trọng, mới có 1m73 đã bắt đầu khoe khoang, chừng nào cao hơn cô con rồi nói."

Du Mộ Tịch không phục, khi đứng trước mặt cô đã cao hơn Tiêu Đồng rồi, nếu đứng gần thì Tiêu Đồng chỉ có thể ngước đầu nhìn cô.

"Ha ha, chắc chắn là hồi nhỏ dì út cũng không ngủ đúng giờ nè, chú lùn."

"Đi." Tiêu Đồng giơ tay làm như muốn đánh cô, cô vừa cười vừa nhảy tránh sang một bên.

Đêm đó, Tiêu Đồng lại nằm mơ.

Những năm trước đây, nhìn Tiêu Đồng như người thoải mái, vô tâm nhưng thực ra nàng vẫn vô cùng nhạy cảm, ban đêm thường xuyên mất ngủ. Nhưng những năm gần đây, cuộc sống của nàng rất ổn định và bình lặng, cũng đã lâu không bị mất ngủ. Trong giấc mơ này mọi thứ vẫn luôn bị tấm màn bằng sương mờ che phủ, Tiêu Đồng không nhớ rõ mình mơ thấy gì, nhưng khi tỉnh lại, nàng nghe thấy mình hét tên Du Khinh Hàn.

Tim Tiêu Đồng đập vô cùng kịch liệt, cũng vô cùng hoang mang, trên mặt hơi nóng lên.

Khi bị mất ngủ, nàng thường một mình ra ban công hóng gió, đi qua phòng khách tối tăm, mở cửa ban công, một cơn gió thoảng qua, tâm trạng hỗn loạn ứ đọng trong lồng ngực của Tiêu Đồng như bị thổi bay, lòng dần thấy yên bình. Khi nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện đèn ban công bên cạnh cũng được bật sáng, Du Khinh Hàn chống hai tay vào hàng rào, có vẻ như đã đứng được một lúc.

Đầu hè, nên dù ban đêm cũng không lạnh, gió nhẹ phả vào mặt rất dễ chịu. Du Khinh Hàn mặc áo phông dài tay ở nhà, tóc dài được buộc hờ hững, vài sợi tóc rũ trên trán bay phất phơ ra sau tai, vô tình lộ ra chiếc cằm tinh xảo, còn có chiếc cổ thon dài như ẩn như hiện dưới làn tóc.

Rõ ràng sắp là bà lão năm mươi tuổi, nhưng vẫn đẹp đến lạ lùng, Tiêu Đồng cảm giác tim mình lại bắt đầu loạn nhịp.

Thính giác của Du Khinh Hàn rất tốt, nghe bên phía Tiêu Đồng có động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Tiêu Đồng liền nở nụ cười, "Tôi biết là em mà."

Nụ cười của cô vừa kiềm chế lại vừa cẩn thận, Tiêu Đồng đột nhiên đỏ mặt.

Người này đúng là Du Khinh Hàn, nhưng lại không giống Du Khinh Hàn, ít nhất cũng không giống Du Khinh Hàn trong trí nhớ Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn sẽ không kiềm chế và cẩn thận như vậy, cũng không biết chừng mực như vậy.

Du Khinh Hàn thế này khiến Tiêu Đồng căng thẳng không thể giải thích được.

Tiêu Đồng nhanh chóng bình tĩnh lại, gạt đi những suy nghĩ lộn xộn, mặt không đổi sắc hỏi: "Sao cô cũng không ngủ?"

"Chiều nay thấy tâm trạng em không tốt nên tôi hơi lo, không ngủ được." Du Khinh Hàn nói, "Có lẽ tôi lo cũng đúng."

Tiêu Đồng không nói lời nào.

"Có phải lại gặp ác mộng không?" Du Khinh Hàn thăm dò, "Có thể nói cho tôi biết được không?"

Tiêu Đồng lắc đầu.

Du Khinh Hàn nghĩ Tiêu Đồng không muốn nói nên không hỏi thêm nữa, nhưng lại nghe Tiêu Đồng nói: "Tôi không biết."

"Hả?"

"Tôi không biết có phải là ác mộng hay không." Tiêu Đồng nói, "Tôi không nhớ."

"Không sao." Du Khinh Hàn cười nói, "Thực ra quên được là tốt."

"Nhưng tôi sợ lắm." Tiêu Đồng hơi chán nản. Sau bao nhiêu năm, đến Du Khinh Hàn cũng thay đổi, vậy mà nàng vẫn chẳng chút tiến bộ, vẫn nhát gan nhu nhược như cũ, do dự không dám đưa ra quyết định.

"Em có thể nói cho tôi biết em sợ gì không?"

Đương nhiên không thể, Tiêu Đồng nghĩ, nàng thậm chí còn không biết mình đang sợ cái gì.