Sở Cửu Ca buộc Chris phải xua tay ý niệm đi chơi ở gần đây, nhóm người họ lập tức khởi hành đi về.

Lạc Mễ cười mắng cậu: "Anh đúng là trọng sắc khinh bạn! Điểm chuẩn kìa [1]!"

[1] Điểm chuẩn là cột có biển báo hai bên đường, thường dùng để chỉ đường hoặc các đường hạn chế liên quan, phía dưới cột được trang bị một cột gỗ, chân sắt nhọn.

"Mèo nhà anh bị người khác bắt nạt, giờ mà không về thì lát nữa lông sẽ bị người ta kéo xù lên hết." Sở Cửu ca khinh khỉnh hừ một tiếng.

"Được rồi," Lạc Mễ cười đau cả bụng, "Về thành phố sẽ ném anh xuống, bọn em còn muốn đi chơi."

Sở Cửu Ca ngồi được nửa đường thì bị đuổi xuống, đau lòng gọi taxi đến nhà bác sĩ Adam.

Bác sĩ Adam đang tưới hoa trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy cậu thì xị mặt, rồi chỉ chỉ Kỷ Triệu Uyên đang ngồi trên sô pha gõ máy tính, "Cháu không biết là bác sĩ tâm lí đều phải tránh tiếp xúc lén với bệnh nhân sao?"

"Bác đùa gì cháu đấy!" Sở Cửu Ca thè lưỡi với ông, "Tiền khám còn không nhận thì là bác sĩ gì chứ."

Bác sĩ Adam bật cười, xoay vòi nước muốn nhắm vào cậu.

Sở Cửu Ca nhạy bén nhảy qua, nhanh chóng chạy vào nhà trước khi vòi nước phun tới.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Kỷ Triệu Uyên, duỗi tay che màn hình máy tính, "Anh nhìn em này, em đẹp hơn đống phân tử siêu nhỏ này nhiềuuu!"

Kỷ Triệu Uyên cười cong ngón áp út gõ lên ngón tay cậu, hai chiếc nhẫn chạm nhau vang lên tiếng thanh thúy.

Sở Cửu Ca thở dài: "Cục cưng ơi, chúng ta về nhà thôi, vừa nãy em gọi xe tốn nhiều tiền lắm, đau lòng quá đi mất!"

"Được." Kỷ Triệu Uyên xoa tay cậu, nghiêng đầu qua hỏi, "Muốn em an ủi tôi trước."

Hôn đại diện cho sự an ủi, đây là điều Sở Cửu Ca đã nói.

Cậu rũ mắt, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Kỷ Triệu Uyên, cười hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Kỷ Triệu Uyên gật đầu.

Bởi vì phu nhân nhà mình đã đi công tác mà người cô đơn bác sĩ Adam cảm thấy hai mắt mình sắp đui rồi, ông giả vờ tức giận đuổi hai người đang khanh khanh ta ta đi, rồi lại nhịn không được bật cười, "Không có việc gì thì đi mau đi, tôi nhìn thấy hai người là thấy phiền rồi."

Sở Cửu Ca nhìn trời: "Người lớn trên thế giới đều cùng một dạng......"

Bác sĩ Adam hơi sửng, hỏi: "Dạng gì?"

Sở Cửu Ca bật cười, làm mặt quỷ với bác sĩ Adam, "Trong ngoài không đồng nhất!" Sau đó thừa lúc ông còn chưa kịp phản ứng, kéo Kỷ Triệu Uyên chạy đi.

Bác sĩ Adam đứng cách họ 3km, nhìn họ tay trong tay đi về.

Sở Cửu Ca hỏi anh: "Ngày mai là chủ nhật, văn phòng anh có nhiều người đi làm không?"

"Có lẽ là đều đi làm," Kỷ Triệu Uyên nói, "Bởi vì em ở nhà nên cuối tuần tôi mới không đi làm."

Sở Cửu Ca đột nhiên bị đút đường ăn, trong lòng lập tức nở rổ đóa hoa mẫu đơn lớn lập kín toàn bộ trái tim cậu.

Cậu chơi xấu dựa hẳn vào lưng Kỷ Triệu Uyên, hai chân lê dưới mặt đất không chịu đi, sau đó hôn lên phần thịt phía sau tai Kỷ Triệu Uyên, "Vậy nếu lần sau anh đến gặp bọn họ thì anh có thấy xấu hổ không?"

Kỷ Triệu Uyên đầu tiên là lắc đầu, sau đó suy nghĩ vài giây mới thấp giọng nói, "Chắc sẽ có một chút." Anh cõng Sở Cửu Ca, chậm rãi bước đi.

Sở Cửu Ca vòng tay qua cổ anh, đầu dựa vào cổ anh, "Nếu Khang Lai Lệ nói bệnh của anh cho những người khác thì anh sẽ làm gì?"

Kỷ Triệu Uyên nói: "Tôi không để ý việc cô ấy nói cho người khác, dù sao cũng là vấn đề của tôi, tôi thật sự mắc hội chứng Asberger mà."

"Ai! Chờ một chút!" Sở Cửu Ca đột nhiên dừng lại, sau đó hỏi: "Vì sao Khang Lai Lệ lại biết được chuyện này?"

Kỷ Triệu Uyên nhíu mày, lắc lắc đầu, "Tôi không biết."

Sở Cửu Ca trầm mặc hồi lâu, cậu có lẽ đã đoán được nguyên nhân, nhưng cậu không muốn nói trực tiếp cho Kỷ Triệu Uyên.

Tuy rằng tận đáy lòng cậu ghét Lâm Dục vô cùng, nhưng cho dù có thế cũng không thể phủ nhận tình bạn mười năm của anh ta với Kỷ Triệu Uyên.

Sở Cửu Ca quyết định để cho Kỷ Triệu Uyên xử lí, người này tốt hay xấu không phải do cậu quyết định.

Cậu đưa tay qua cổ áo Kỷ Triệu Uyên rồi dần mò vào ngực anh, "Anh có buồn không?"

"Không buồn," Kỷ Triệu Uyên quay đầu cọ cọ cậu, "Có em yêu tôi rồi."

"Ngoan quá đi!" Sở Cửu Ca ôm đầu anh hung hăng hôn một cái, "Để khen thường anh, ngày mai em sẽ cùng anh tới chỗ làm!"

Cậu đang nói thì thân thể Kỷ Triệu Uyên hơi lắc, sau đó quần cậu bị cái gì đó kéo xuống.

Sở Cửu Ca cúi đầu nhìn thì phát hiện con chó săn nhỏ của ông Mạch Đinh đang cắn ống quần cậu lui về sau.

Sở Cửu Ca đỡ trán, túm quần nhảy xuống từ trên lưng Kỷ Triệu Uyên, "Lily! Buông ra mau!"

Bà Mạch Đinh đang ở trong phòng bếp thấy vậy thì bật cười haha, khen Lily làm tốt lắm!

Sở Cửu Ca đau khổ nhìn Kỷ Triệu Uyên cầu cứu, Kỷ Triệu Uyên ôm cánh tay nhướng mày, sau đó nói: "Bắt đầu từ ngày mai, thắt lưng quần em sẽ là tôi thắt, đảm bảo rằng sẽ không rớt được nữa."

Sở Cửu Ca cạn lời, thừa dịp Lily hơi nhả ra, túm ra ống quần của bản thân chạy về phía bà Mạch Đinh, Lily phe phẩy cái đuôi chạy đằng sau cậu.

Cậu nắm lấy cửa sổ phòng bếp nhà bà Mạch Đinh, hai chân cố gắng treo lên một khoảng mà Lily không với tới.

Cằm cậu đặt lên bệ cửa sổ, chua chát nói: "Bà đẹp ơi, bà nhìn cháu bị Lily bắt nạt đến đáng thương thế này, có thể cho cháu thêm hai cái bánh không?" Cậu phồng má, cố gắng giả vờ đáng yêu, "Xin bà đó, cháu chỉ cần hai cái thôi!"

"Thằng nhóc thúi này," Bà Mạch Đinh bị cậu chọc bật cười, cười dùng cái muôi gõ đầu cậu, sau đó xoay người lấy cái hộp, gói hai cái bánh nhỏ lại rồi đưa cho cậu, "Thưởng cháu đấy!"

Sở Cửu Ca cảm ơn bà Mạch Đinh, sau ki nhét hộp bánh vào trong lòng ngực Kỷ Triệu Uyên, hai tay giơ lên đỉnh đầu vẫy vẫy, bắt chước con nhỏ nhảy về phía trước, "Cục cưng, mau cầm chiến lợi phẩm về nhà nào!"

Sáng hôm sau, Sở Cửu Ca như lời hứa theo Kỷ Triệu Uyên đến chỗ làm.

Bọn họ vừa đến cửa liền nghe được có người nhắc tới Kỷ Triệu Uyên, tuy họ không có ác ý, nhưng những từ ngữ xuất phát từ lòng hiếu kỳ cũng đã đủ để tổn thương người khác.

Sở Cửu Ca quay đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên một cái, Kỷ Triệu Uyên nhéo nhéo tay cậu, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.

"Mấy người thân là người đàn ông lớn tuổi rồi mà mới sáng sớm đã đi nhiều chuyện, có phiền hay không!" Nữ đồng nghiệp ngày hôm qua nhịn không được lên tiếng, "Có thời gian ở sau lưng người khác lảm nhảm thì sao không đến đây làm mô hình giúp tôi đi!"

Sở Cửu Ca nghe thế thì giơ tay xem đồng hồ, "Bây giờ là 9 giờ sáng, cách giờ ăn cá khô nhỏ năm tiếng.

Em giúp anh giải quyết những người này, thời gian còn lại tự anh đi giải quyết Lâm Dục nhé."

"Được." Kỷ Triệu Uyên tỏ vẻ đồng ý.

Sở Cửu Ca nở nụ cười, kéo anh đi vào.

"Tặng cho chị, chồng em nói chị rất thích ăn bánh." Sở Cửu Ca đưa một cái bánh nhỏ cho nữ đồng nghiệp dang kinh ngạc không thôi, "Cảm ơn chị đã chúc phúc!"

Nữ đồng nghiệp ngượng ngừng nhận lấy bánh, sau đó lí nhí nói "Cảm ơn." Cùng với hình tượng hung dữ vừa rồi như trời với đất.

Sở Cửu Ca hơi gật đầu với cô, ngẩng đầu cùng Kỷ Triệu Uyên nhìn nhau, họ đan mười ngón tay vào nhau bước đến bàn của Khang Lai Lệ.

"Xin chào!" Cậu hơi cúi người xuống, dựa vào tấm ngăn trên bàn ngăn ánh mắt của những người khác, cười chào Khang Lai Lệ.

Khang Lai Lệ có hơi không được tự nhiên, xấu hổ mà mở miệng: "......!Chào."

"Cảm ơn vì sự dũng cảm của cô ngày hôm qua.

Mặc dù rất liều lĩnh nhưng cô gái thẳng thắn và dũng cảm rất đáng yêu!" Sở Cửu Ca nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, "Nếu Kỷ Triệu Uyên là một người đồng tính lừa phụ nữ để kết hôn, cô ghim anh ấy lên tường thì chúng tôi đều giơ hai tay ủng hộ.

Nhưng anh ấy không phải.

Anh ấy chỉ hơi khác với người khác, cùng chưa bao giờ giấu gì tôi.

Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy mắc bệnh Asberger, nhưng điều này hoàn toàn không ngăn cản việc tôi yêu anh ấy."

Khang Lai Lệ bị cậu nhìn như vậy, không nhịn được cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi......!Đầu óc tôi lúc đó có hơi nóng, thật ra tôi không có ý như vậy."

"Tôi biết," cậu ngồi xổm xuống, nhìn cô từ dưới lên, "Kỷ Triệu Uyên cũng nói với tôi rằng ý định ban đầu của cô là tốt, anh ấy không trách cô."

Ai rồi cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, nói những lời xấu đối với những người quen, sau này tuy hối hận nhưng cũng không thể mở miệng xin lỗi, lúc đó chỉ hy vọng rằng có thể có một người đứng ra tha thứ cho mình.

Khang Lai Lệ nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, "Weller, thực xin lỗi."

Kỷ Triệu Uyên đứng phía sau Sở Cửu Ca, nhìn cô cười: "Không sao."

"Này!" Sở Cửu Ca đưa bàn tay để sau lưng ra, đặt chiếc bánh kem chanh nhỏ hình con thỏ lên trên bàn Khang Lai Lệ, "Kỷ Triệu Uyên nói chiếc bánh ngày hôm qua đã không cẩn thận rớt xuống đất hỏng rồi, chúng tôi mang đến cho cô cái mới, cô thích không?"

Con gái thật ra chỉ là một con nhím nhỏ, những lúc họ tức giận sẽ cuộn tròn mình, dựng thẳng một bức tường kiên cố không ai phá vỡ nổi.

Nhưng chỉ cần bạn ôn nhu thổi bụng nhỏ một cái, họ sẽ ngã vào lòng bạn, lộ ra chiếc bụng nhỏ mềm như tuyết trắng với bạn.

Khang Lai Lệ nhìn cái bánh kem nhỏ không nói nên lời, cô đỏ mắt gật đầu.

"Ăn nhanh đi, bánh ngon lắm đó!" Sở Cửu Ca đứng lên nghiêng đầu cười với cô, "Con gái phải biết bảo vệ bản thân và đối xử với bản thân tốt hơn.

Lần sau đừng để người ta lợi dụng nữa nhé."

Cậu chớp mắt với Khang Lai Lệ, rồi rời đi với Kỷ Triệu Uyên.

Hai bóng dáng dài đi gần nhau, càng lúc càng xa.

"Weller!" Khang Lai Lệ đuổi theo.

Bọn họ dừng lại, xoay người nhìn cô.

Hai mắt cô gái rưng rưng, kẻ mắt xinh đẹp có hơi cong.

Cô khóc nức nở hít một hơi, sau đó cười chúc bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!"

Editor: Thật ra mọi người có thể cảm thấy rằng là Khang Lai Lệ đã biết lỗi rồi và những đưa con gái biết sửa lỗi đều rất đáng yêu.

Nhưng mình cảm thấy rằng là cái việc tẩy trắng này của Khang Lai Lệ đều vô cùng không hợp ý mình, thứ nhất là mình không biết được nguyên do chị ấy làm quá mọi chuyện lên, coi như Lâm Dục có thể là bạn thân chị ấy và chị ấy cảm thấy bất bình nên mới đi nói lên họ.

Nhưng bất bình ở chỗ nào chứ, người không nói ra tình cảm là Lâm Dục, anh ta bỏ lỡ cơ hội là lỗi của anh ta, Kỷ meow có làm gì sai mà chị ấy lại đi đổ lỗi cho Kỷ Meow.

Hoặc coi như là chị Khang có thích anh Lâm thì chị cũng không có quyền để trách móc người chả làm gì có lỗi với mình.

Thứ hai là cho dù đầu óc có nóng lên, bị chột hay bị lé thì cũng phải biết rõ rằng khuyết điểm của người khác không thể mang ra để đùa, mang ra nói rồi bảo là nóng đầu nói lỡ, ủa, ngộ nghịnh vậy, lỡ giờ tui đi ra tui kêu chị bị hói đầu, chị từ chối cái tôi cạo sạch tóc chị bảo chị bị hói được không:))?! Mà chị Khang đâu phải lôi bệnh của Kỷ meow ra để đùa, chị ấy nói rằng ảnh ghê tởm, ảnh sẽ hại người khác, vậy thì cái này đáng để tha thứ, đáng để mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng như thế này ư?!! Trừ phi chị đó có não thì chị nên biết cái nào nên nói còn cái nào không nên nói, tổn thương người khác rồi sao lại có sự tha thứ dễ dàng thế này, còn nếu mà chị Khang này không có não thì mình chịu rồi.

Mọi người luôn muốn tìm cho mình một cuộc sống dễ dàng hơn là đúng, thế nên cho dù bọn họ có lựa chọn ở bên cạnh một bệnh nhân tâm thần thì cũng là lựa chọn của họ.

Thay vì đi hỏi Sở Cửu Ca luôn thì chị Khang chị ấy đi mắng Kỷ meow meow, bả sai ngay từ lúc đầu rồi còn gì nữa, có ác ý rồi mới nói được như thế.

Mình cảm thấy Sở Cửu Ca giải quyết như vậy là tốt, không mích lòng ai cả, nhưng nếu mà mình thì mình nhất định sẽ đi đập cho cô ta một trận rồi lắp não vào, không có não thì lên order Shopee..