Lâm Dục thẹn quá thành giận, hắn đột ngột đứng lên, chân ghế cọ xát trên sàn phát ra âm thanh chói tai.

Những người khác đang ăn tối xung quanh lén nhìn sang với ánh mắt tò mò khiến Lâm Dục càng thêm khó thở.

Hắn có gắng thở đều, không thực hiện hành vi quá quắt nào nữa, vác cả thân giáo dưỡng của mình đi mà không quay đầu lại, thậm chí lúc đụng phải Kỷ Triệu Uyên cũng không dừng lại.

Kỷ Triệu Uyên không hỏi đã có chuyện gì xảy ra, anh đã bị tiểu tổ tông Kỷ Tây Qua làm cho sứt đầu mẻ trán.

Kỷ Triệu Uyên đưa miếng bánh kem nhỏ cho Kỷ Tây Qua, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: "Vừa này có phải anh đã nói rằng là em không được chạy loạn không?! Kỷ Tây Qua, giáo dưỡng của em đâu rồi?!".

||||| Truyện đề cử: Tiên Võ Truyền Kỳ |||||

Kỷ Tây Qua dùng ngón tay quết một lớp sô cô la đen, vui vẻ cho vào miệng, cô bé lấp bấp hất cằm về phía Sở Cửu Ca: "Anh dường như gả cho Cửu Cửu, lại không giống như gả cho chút nào."

Sở Cửu Ca cảm thấy Meow Meow nhà mình sắp bị cô bé quỷ con này chọc giận sắp xỉu tới nơi rồi, cậu nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Kỷ Triệu Uyên tay, bất động thanh sắc dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Kỷ Triệu Uyên, sau đó cậu búng trán Kỷ Tâu Qua một cái: "Không được cãi anh hai em! Nếu bạn nhỏ nào đó muốn được anh dỗ ngủ, thì từ nay về sau ra ngoài nhất định phải nắm chặt tay người lớn." Cậu vừa nói vừa giơ bàn tay mình đang nắm tay Kỷ Triệu Uyên quơ quơ, "Giống như bọn anh vậy."

Kỷ Tây Qua lập tức xù lông, giơ tay phải cao lên: "Em muốn Cửu Cửu đẹp trai dỗ em ngủ!"

"Vậy được." Sở Cửu Ca bật cười, cũng nắm lấy tay cô bé "Vậy thì bé dưa xin lỗi anh hai trước đi."

Kỷ Tây Qua bĩu môi cúi đầu nắm vải ren nơi góc váy, chiếc giày da nhỏ chọc chọc mặt đất nhưng mãi không chịu mở miệng.

Sở Cửu Ca ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào trong ngực, nắn nắn vành tai mềm mại: "Tuy rằng anh ấy có hơi hung dữ, nhưng đó chỉ là anh ấy quá quan tâm đến em.

Cửu Cửu đẹp trai không mong rằng anh ấy sẽ buồn, cho nên bé dưa đi dỗ anh hai mình được không?"

Kỷ Tây Qua sững sờ trong giây lát, có một cảm giác kỷ diệu nào đó từ Sở Cửu Ca truyền về cho cô gái nhỏ, thế giới nho nhỏ của cô bé bị một cảm xúc nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt đánh sâu vào.

Con quỷ nhỏ không sợ trời không sợ đất ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó có hơi xấu hổ chạy đến bên Kỷ Triệu Uyên.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ ửng hồng, hai tay vòng qua eo Kỷ Triệu Uyên, ngẩng mặt nước mắt lưng tròng nhìn anh: "Anh hai, em xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa."

Cô bé vừa nói nước mắt liền chảy xuống ồ ạt như nước lũ, sau đó càng khóc càng lợi hại, dần dần còn khóc tới không thở nổi.

Kỷ Triệu Uyên chân tay luống cuống nhìn cô bé, bàn tay do dự mãi hồi lâu cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.

Sở Cửu Ca thở dài, một bàn tay bế Kỷ Tây Qua lên, một tay khác nhét vào bàn tay quơ mãi trên không của Kỷ Triệu Uyên: "Bé dưa đừng khóc, anh nhìn thấy chiếc răng sâu của em rồi đấy."

Tiểu Tây Qua yêu thích sự xinh đẹp lập tức bưng kín miệng, nhưng vẫn khụt khịt nghẹn ngào.

Sở Cửu ca để cô dựa vào vai mình, giúp cô bé thở bình ổn.

Cậu nhìn những ánh mắt tò mò quanh mình, có chút đau đầu nói với Kỷ Triệu Uyên: "Lấy đồ rồi chúng ta về thôi, thật sự là không xấu hổ nổi mà."

Kỷ Triệu Uyên "Ừm" một tiếng, sau đó xách túi đồ của ba người và chiếc bánh kem ăn dở, dưới nách còn kẹp con búp bê sói có cơ ngực của Kỷ Tây Qua, bình thản ung dung bước ra ngoài.

Tính tình của một đứa trẻ rất không chắc chắn, trong vài phút ngắn ngủi đi từ nhà hàng ra bãi đổ xe, Kỷ Tây Qua đã nín khóc mỉm cười.

Cô bé mềm mại co người trong lồng ngực Sở Cửu Ca, ngón tay vòng vòng những lọn tóc xoăn của cậu.

Sở Cửu Ca xốc cô bé lên, cười: "Bé dưa có ngại không hả, trước bao ngườinói khóc liền khóc, chú ngồi bàn bên cạnh cũng bị em dọa tới nghẹn cả thức ăn."

Kỷ Tây Qua che miệng cậu lại, không cho cậu nói nữa.

"Anh đối xử với Weller thật tốt." Rồi lại khẽ thở dài, duỗi tay chạm vào khuôn mặt của Sở Cửu Ca, "Em quyết định không cho anh cưới em nữa, em cũng không muốn Weller buồn."

Sở Cửu Ca bị bộ dáng bà cụ non của cô gái nhỏ chọc cười, véo chóp mũi của cô: "Hóa ra em khóc là bởi vì không thể gả cho anh sao."

"Vâng," Kỷ Tây Qua gật đầu, lại ủy khuất chu môi lên, "Nghỉ hè này em đã thất tình hai lần, em......Aaa!"

Kỷ Triệu Uyên không đợi Kỷ Tây Qua nói hết lịch sử tình yêu đầy thăng trầm của mình đã xách áo cô bé lên nhét vào hàng ghế sau.

Kỷ Triệu Uyên nắm lấy tay chân đập loạn của cô bé, mặt không cảm xúc thắt đai an toàn.

Sở Cửu Ca dùng bả vai đẩy đẩy Kỷ Triệu Uyên, cười ranh mãnh: "Bé dưa quấy như vậy lại khiến em có cảm giác của cặp chồng chồng già cũng đứa con đầu gấu của mình."

Kỷ Triệu Uyên nhướng mày nhìn cậu, không nói gì.

Sở Cửu Ca cười gãi cằm anh, thuận tiện hôn lên quả táo Adam của anh một cái: "Cặp chồng chồng trẻ được chưa."

Kỷ Triệu Uyên để cho cậu giải trí một lúc, sau đó lạnh mặt nhét cậu vào ghế phụ, lại kéo kéo chiếc thắt lưng vẫn còn lỏng lẻo như cũ.

Kỷ Triệu Uyên không hài lòng nhíu mày.

Anh cúi người xuống, một tay đè lên bụng Sở Cửu Ca, ngón tay linh hoạt tháo thắt lưng ra rồi một lần nữa thắt vào cho chắc.

Phần eo của Sở Cửu Ca cực kỳ mẫn cảm, bị Kỷ Triệu Uyên cứ như chạm như không này khiến cậu cảm thấy trái tim hình như đang đập ở bụng dưới, cứ thình thịch thình thịch mãi.

Sở Cửu Ca giơ hai tay đầu hàng, cong lưng xuống: "Tự em làm, để tự em làm."

Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu một cái, buông tay ra, rồi làm như không có việc gì ngồi vào ghế lái.

Khi về tới nhà đã quá giờ ngủ của Kỷ Tây Qua, Kỷ Triệu Uyên lấy iPad của cô bé đi rồi dẫn cô đi rửa mặt.

Kỷ Tây Qua không tình nguyện bước vào phòng tắm, vệ sinh có lệ vài cái rồi bước ra với bộ đồ ngủ màu vàng nhạt của mình.

Kỷ Triệu Uyên đã dọn giường cho cô, sau đó xuống dưới lầu mang lên chiếc gối ôm dưa hấu: "Ngủ mau lên."

Kỷ Tây Qua không buồn ngủ chút nào, cô bé ôm gối chớp chớp mắt nhìn anh: "Em muốn Cửu Cửu đẹp trai kể truyện cho em nghe."

Kỷ Triệu Uyên nhăn mày: "Em ấy đang tắm sao kể em nghe được?"

Kỷ Tây Qua bĩu môi, có hơi ghét bỏ lầu bầu: "Vậy thì anh đi......!Anh kể cũng được."

Kỷ Triệu Uyên kéo chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh giường cô.

Trong đầu anh không có bất kì truyện cổ tích nào phù hợp cho trẻ em nghe, thế là chỉ có thể thuận tay lấy một bài luận, cứng ngắt giải thích một cách khó khăn về cách các axit nucleic thể hiện các đặc điểm không gian và thời gian khác nhau trong tế bào nhân thực và tế bào nhân sơ.

Kỷ Tây Qua nghe mà sắp khóc tới nơi, cô bé giơ tay che tai mình lại: "Weller anh đừng kể nữa, chúng ta tâm sự chút đi."

Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cô, tỏ vẻ tùy ý bỏ tờ luận trong tay xuống.

Kỷ Tây Qua nghiêng đầu cẩn thận nghe tiếng nước bên ngoài còn chưa dừng lại, sau đó ngồi dậy từ trên giường bò tới bên tai Kỷ Triệu Uyên: "Em nói cho anh nghe một bí mật."

Kỷ Triệu Uyên kéo cô bé xuống khỏi người mình, nhét vào ổ chăn: "Nằm xuống rồi nói."

"Anh có biết lúc đó Cửu Cửu ngầu tới cỡ nào không?! Anh ấy vừa vung tay đã biến ra một tờ giấy mỏng từ trong không khí nói em giúp anh ấy viết một bức thư." Kỷ Tây Qua thêm mắm thêm muối kể lại cho anh cảnh tượng khi đó, cái nắm tay nhỏ phấn khích đập đập gối đầu, "Ngay giây phút đó, Cửu Cửu đẹp trai bay đến giữa không trung, sau đó giơ một chân đá bay tên người lớn xấu xa đó! Lúc anh đi về anh ta đã tè ra quần chạy ra ngoài đó."

Kỷ Triệu Uyên quá hiểu cô, lời nói cô bé kể tới một nửa là không thể tin.

Kỷ Triệu Uyên tìm thấy một tình tiết hợp lí duy nhất, hắng giọng nói: "Trên tờ giấy đó viết gì?"

Kỷ Tây Qua lắc lắc đầu nhỏ, cô không nhớ rõ.

Cô bé lăn một vòng xuống giường, tung ta tung tăng kéo mạnh chiếc váy nhỏ của mình, rồi rút từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát.

Kỷ Triệu Uyên khó khăn đọc chữ viết của Kỷ Tây Qua.

Đôi lông mày cau có của anh lại giãn ra một cách kỳ diệu khi đọc đến dòng cuối cùng.

Đây là một bức thư vừa ngang ngược vừa lãng mạn đến không được tin.

Kỷ Triệu Uyên trước giờ chưa từng biết rằng tên của mình có thể được giải thích theo cách này, anh cảm thấy rằng có lẽ trong lòng mình đã thức tỉnh điều gì đó, rồi lại lơ đãng lướt qua, Giống như một tia sáng xanh nhấp nháy sâu trong khu rừng bình phàm, hoàn toàn không nắm được tung tích.

Anh gấp tờ giấy lại một cách cẩn thận rồi bỏ vào trong túi áo mình.

Kỷ Tây Qua duỗi tay túm lấy: "Anh trả lại cho em!"

Kỷ Triệu Uyên lắc lắc đầu: "Của anh." Sau đó anh lùi ra sau một bước đứng bên cạnh cửa, trầm giọng cảnh cáo cô bé: "Còn nữa, không cho phép em nói cho em ấy."

"Không cho phép nói cho ai cơ?" Sở Cửu Ca vừa lau khô tóc vừa đẩy cửa đi vào, cửa mới được mở ra một nửa thì đập vào người Kỷ Triệu Uyên, "Anh chắn cửa làm gì thế?"

Kỷ Tây Qua dưới sự đe dọa của Kỷ Triệu Uyên ngoan ngoãn khâu miệng.

Sở Cửu Ca đi tới bên mép giường cô bé ngồi xuống, sau đó đặt từng con búp bê của cô bé bên gối: "Nhắm mắt vào mau, chuyện kể trước khi ngủ sắp bắt đầu rồi!"

Kỷ Tây Qua bật cười, híp mắt tiếp tục nhìn cậu một cách tinh nghịch.

Sở Cửu Ca duỗi tay nhẹ nhàng che đôi mắt cô bé, chỉnh ánh đèn tối xuống, rồi thấp giọng chậm rãi cậu: "Ngày xửa ngày xưa có một chú mèo con, nó lớn lên đẹp vô cùng, bộ lông trắng như tuyết trên núi Kilimanjaro, những ngọn núi hay dòng sông đẹp nhất trên thế giới cũng không đẹp bằng đôi mắt xanh thăm thẳm của nó.

Nhưng trên ngực chú mèo con này có đeo một chiếc đồng hồ, vỏ đồng hồ đang hơi gỉ rồi, trông rất xấu.

Chiếc đồng hồ này nặng trĩu, mỗi lần chú mèo con đi sẽ bị nó kéo xuống, mới đi được vài bước đã phải dừng lại thở nặng, không chỉ thế mà âm thanh khi kim đồng hồ di chuyển rất lớn, cách xa nó tận 10 mét mà vẫn có thể nghe được rõ ràng, bởi vì thế nên những con động vật nhỏ khác trong rừng đều không muốn chơi với chú mèo con."

Sở Cửu Ca nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: "Chú mèo con cảm thấy rất cô đơn, nó chỉ chờ tới lúc mà mọi người đều ngủ rồi mới dám bước ra ngoài đi dạo dưới ánh trăng."

Kỷ Tây Qua trở mình, có hơi buồn ngủ: "Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó," Sở Cửu Ca nói, "Sau đó chú mèo con gặp được một người thợ đồng hồ, thợ đồng hồ không chỉ nhận nuôi nó mà còn giúp nó lau sạch chiếc đồng hồ cũ, sau đó nói với nó rằng bé mèo con, đây là tim của mày đấy."

"Oa!" Kỷ Tây Qua trợn tròn mắt, "Hóa ra là tim của chú mèo sao."

"Đó là một chiếc đồng hồ nạm đá quý màu hoa ngô đồng, nhưng chỉ có thợ đồng hồ mới có thể nhìn thấy nó." Sở Cửu Ca xoa xoa đầu cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Triệu Uyên đang dựa vào cửa, trong mắt cậu tựa hồ như có ánh sáng: "Chú mèo con trở thành cục cưng của thợ đồng hồ, rồi bọn họ sống một cuộc sống hạnh phúc từ đó về sau."

Sở Cửu Ca đừng lên, hôn một cái lên khuôn mặt dần ngủ thiếp đi của Kỷ Tây Qua: "Bé dưa ngủ ngon."

Sau khi dỗ Kỷ Tây Qua ngủ thì còn chưa tới 10 giờ, Sở Cửu Ca tự giác ôm sách giáo khoa đi vào thư phòng với Kỷ Triệu Uyên.

Việc học vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn với cậu, lần nào cậu cũng phải cắn răng mới có thể nhịn được cảm xúc muốn ném hết sách đi, tiếp tục suy nghĩ những công thức tối nghĩa.

Nhưng nói khổ cũng không phải là khổ, thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu nhìn góc nghiêng Kỷ Triệu Uyên mơ hồ dưới ánh đèn, sẽ có lại dũng khí để làm việc chăm chỉ.

Có người nói rằng, bản chất thật sự của tình yêu ấy chính là yêu thế giới bằng cách yêu người, qua đó còn học được cách yêu bản thân.

Trước kia Sở Cửu Ca không nghĩ vậy, cậu nhát gan và ích kỷ, cậu không có ước mơ cũng muốn gánh vác trách nhiệm, cậu chỉ nguyện ý một mình ăn cơm chờ chết.

Nhưng giờ thì Sở Cửu Ca muốn cố gắng một chút, lại cố gắng thêm một chút, muốn trở nên càng ngày càng tốt, muốn tạo thế giới này thành hình trái tim dịu dàng rồi đưa nó cho chú mèo cưng nhà cậu.

Cậu đọc sách với tâm trạng như vậy nên cũng không cảm thấy vất vả lắm, hai tiếng đồng hồ lướt qua nhanh chóng.

Kỷ Triệu Uyên gập máy tính, nhéo gáy cậu: "Ngủ đi."

Sở Cửu Ca cười gật đầu: "Vậy anh dỗ em ngủ đi, như cách em dỗ bé dưa ngủ vừa nãy đó."

Kỷ Triệu Uyên quét mắt nhìn cậu một cái, lạnh giọng hỏi: "Em cũng 10 tuổi sao?"

Sở Cửu Ca giơ một bàn tay, ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt Kỷ Triệu Uyên: "Nếu anh dỗ em ngủ, em trở về 5 tuổi cũng được, em không có ý kiến."

Kỷ Triệu Uyên bật cười: "Được thôi."

Sở Cửu Ca nằm trên giường, nhìn Kỷ Triệu Uyên có hơi bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, khóe miệng gần như kéo lên tới tận tai.

Kỷ Triệu Uyên thở dài, giơ tay che đi đôi mắt cậu.

Sở Cửu Ca cảm giác hơi thở của Kỷ Triệu Uyên đang càng ngày càng gần, sau đó bên khóe miệng truyền đến xúc cảm khô ráo, Sở Cửu Ca cảm thấy mình có hơi khó thở.

Kỷ Triệu Uyên hôn chiếc má lúm hạt gạo bên môi cậu cho đến khi tần suất run rẩy trên lông mi cậu dịu đi một chút trước khi rời khỏi má cậu.

"Ngủ ngon," Kỷ Triệu Uyên tới bên tai cậu, "Bé cam năm tuổi.".