*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ba đang chỉ tay vào cuộc đời con, nhưng con luôn có quyền từ chối"

"Kết hôn đi."

Khi Kỷ Triệu Uyên nói ra những lời này, Sở Cửu Ca đang ngồi trên bàn ăn bánh kem việt quất, một miếng bánh kem to đấy bơ nghẹn đầy trong họng cậu, để cho cậu thêm thời gian biểu hiện sự kinh ngạc của mình.

"Tuy rằng bản thân tôi rất không thích hành vi đầu cơ trục lợi của cậu, nhưng xét tới tình hình trước mắt của cậu thì một tấm thẻ xanh sẽ giúp cậu nhập học dễ hơn nhiều.

Mà tôi chỉ hy vọng lần sau khi cậu vào đồn cảnh sát, tôi có thể có thân phận hợp pháp để bảo lãnh cậu ra." Anh ném phần thỏa thuận hôn ước đến trước mặt Sở Cửu Ca, giơ tay đỡ kính trên sóng mũi, tổng kết một cách đơn giản và ngắn gọn: "Win-win [1]"

[1]: Win-Win là một trong những nguyên tắc cơ bản của nghệ thuật đàm phán, kinh doanh hiện đại.

Theo nguyên tắc này, những người tham gia đàm phán, kinh doanh, hợp tác với nhau sẽ tôn trọng và chấp nhận nguyên tắc "đôi bên cùng có lợi".

Sở Cửu Ca nhướng mày nhìn Kỷ Triệu Uyên rồi mới lấy tờ giấy thỏa thuận nhìn cho kỹ.

Toàn là tiếng Anh, tổng cộng mười hai trang, tóm gọn lại ấy chính là đừng ai làm phiền nhau.

Cậu biết rằng mình đọc cũng không hiểu, vì vậy nên cậu lập tức lật tới trang cuối cùng, kí tên của mình ngay bên cạnh chữ kí gọn gàng nghiêm túc của Kỷ Triệu Uyên mà không chút do dự.

Điều đó làm cho Kỷ Triệu Uyên có chút ngạc nhiên, anh khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng: "Còn tưởng rằng cậu cần phải lên mạng dịch cơ, xem ra tôi lo lắng hơi nhiều rồi."

"Kết hôn giả mà thôi, sao cần phải phiền phức như vậy." Sở Cửu Ca xem nhẹ sự mỉa mai của anh, ăn nốt hai ba ngụm bánh kem còn lại, cậu rút tờ khăn giấy lau miệng mình một cách bừa bãi, sau đó vo tờ giấy thành quả bóng rồi ném vô thùng rác trong góc.

"Hơn nữa em cũng không giống anh," cậu thỏa mãn liếm khóe miệng, thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay nắm hờ đặt trước ngực, "Em thích con-gái ngực bự eo thon kia kìa."

Kỷ Triệu Uyên không tức giận, chút nghi ngờ trong mắt anh đã biến mất không còn tung tích.

Anh cất những tài liệu đã ký vào trong cặp tài liệu, nhìn Sở Cửu Ca đang tỏ về trịch thượng nằm ngoài trên ghế, quay đầu rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Cửu Ca, cậu nằm ngửa trên ghế sô pha, vắt chéo đôi chân dài, chán nản đổ hai viên Xylitol ném vào trong miệng, sau đó thò tay vào trong quần, nhưng mò mãi cũng không mò ra được.

Lúc này cậu mới nhớ rằng trong lúc đánh nhau hai hôm trước điện thoại mình đã rớt xuống đất rồi bị cái bàn chân của thằng đê tiện Chris dẫm nát.

"F*ck!" Sở Cửu Ca thầm mắng một tiếng, nhai Xylitol mạnh hơn cho hả giận.

Bản thân cậu chơi bóng tự do trong nước nhiều hơn những cuộc tranh giải thông thường, với sải tay dài và thể lực tốt, cậu đã quen với việc phá luật.

Nhưng những đòn của Chris quá đê tiện, cậu không chỉ bị thằng đó đánh gục mà thậm chí còn không có cơ hội phản công.

Khi đó, một tên da đen đã giơ tay chặn trước mặt cậu, tay phải cậu rê bóng, quay lưng ngăn cản Chris, định sẽ chuyền bóng cho Tề Uy đang ở ngoài vạch ba điểm.

Sở Cửu Ca dùng sức ở cổ tay mình, quả bóng đập mạnh xuống dưới háng thằng da đen một cách chính xác, thế nhưng khi quả bóng bật ngược lại, cùi chỏ cậu đã đập vào Chris mà không hề hay biết.

Tề Uy vượt qua hậu vệ phía trước, bắt bóng rồi lấy đà bật lên bằng cả hai chân, thực hiện một cú 3 điểm đẹp mắt.

Trước khi Sở Cửu Ca có thể cho Tề Uy một cái hôn gió và cổ vũ, thì khuỷa tay trái của cậu bị ai đó kéo mạnh buộc cậu phải quay đầu lại, sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chris.

"Sweetheart, người mới mà ngang ngược như vậy thì cưng sẽ chịu thiệt đó." Chris từ phía sau quấn lấy cổ cậu, trực tiếp đá thẳng vào đầu gối cậu, "Tôi không ngại tới dạy cậu cách hành xử đâu."

Sở Cửu Ca đau đớn gần như quỳ xuống tại chỗ, cậu chịu đựng cơn đau, uốn cong khuỷa tay của mình và đập nó về phía sau, sau đó cậu tung ra một cú đấm, Chris hơi né sang một bên.

Hắn chặn tay Sở Cửu Ca lại, duỗi chân ra, đè cậu xuống mặt đất rồi vung cho một cú trời giáng.

Trận đấu đầu tiên sau khi cậu tới California đã trực tiếp vào đồn cảnh sát.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Kỷ Triệu Uyên vội vàng chạy tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên cảnh sát không kiên nhẫn ký vài thứ, mới vác được Sở Cửu Ca ra ngoài.

Khi đó vừa lúc tới giờ cơm tối, màn đêm đen buông xuống, họ đứng ở đầu con phố Telegraph, một dãy nhà hàng Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ, Thái Lan sôi nổi chào đón thực khách, tiếng nói chuyện ồn ào không dứt.

Kỷ Triệu Uyên nở nụ cười không chút ấm áp, tay phải ôm lấy tay trái, tay trái vòng ra ngoài, nhàn nhạt nói với cậu: "Bội phục."

Nghĩ đến đây, Sở Cửu Ca càng thêm bực bội.

Cậu trở mình, đặt tay lên mắt để che bớt ánh nắng gay gắt.

Dù vậy, nụ cười có ba phần mỉa mai bảy phần khinh thường của Kỷ Triệu Uyên vẫn lởn vởn trong tâm trí cậu.

Còn có cái tay ghê tởm của Griss, đến giờ cậu vẫn còn đau xương sườn này.

Sở Cửu Ca nắm chặt tay và đập mạnh vào chiếc ghế sô pha.

Từ ngày đầu tiên đến đây, cậu như rơi vào một đường hầm khổng lồ và trống trải.

Một cuốc sống khác biệt như trời với đất với cuộc sống quen thuộc được bà và mẹ chiều chuộng khi còn trong nước, xung quanh đầy rẫy ác ý, một mình cậu đứng bơ vơ dưới đáy vực.

Có lẽ là cực kỳ không vui, cậu ôm những oán hận mà ngủ say.

Căn phòng mơ hồ trở về 2 năm trước, khi Sở Cửu Ca 18 tuổi hôn mẹ bên ngoài phòng thi tuyển sinh đại học, mỉm cười nhận lấy túi văn phòng phẩm mà mẹ đưa cho, vừa xoay người thì bước ra từ bức tường phía sau của trường.

Hai ngày liền, cậu trốn trời trốn thi đại học như trốn học bình thường.

Khi các thí sinh đang chăm chỉ dựa bàn múa bút thành văn, Sở Cửu Ca đang úp nổi lẩu người ta trên sân bóng rổ.

Qua gần nửa tháng, Sở Tín nhờ người kiểm tra thành tích thi đại học của con trai mình, mới biết được rằng tên thằng nhóc khốn nạn này hoàn toàn không tham gia kỳ thi.

Ngày đó Sở Cửu Ca vừa chơi bóng xong, đến cửa hàng nhỏ ở lối vào nhà thi đấu mua một hộp thuốc lá.

Cậu vừa mở gói hàng ra, chưa kịp bật lửa thì điện thoại đã đổ chuông.

"Tiểu Cửu, sao điểm thi đại học của con lại là 0?! Ba con nói rằng con căn bản không tham gia kì thi nào." Hứa Vân là người phương Nam, những khi lo lắng thì sẽ nói tiếng địa phương, "Con nói mẹ nghe xem, có phải lúc con thì con điền sai số báo danh không? Mẹ đã tận mắt nhìn thấy con đi vào......"

"Mẹ ——" Sở Cửu Ca ngắt lời bà, "Không phải ba đã chào hỏi trước rồi sao, cho dù con có thi được bao nhiêu điểm đi chăng nữa cũng có thể vào K đại, vậy thì tại sao con phái tốn sức đi thi khó như vậy làm gì chứ?"

"Thằng nhóc này, đầu óc con sao lại không rõ ràng như vậy!" Hứa Vân giận cậu, "Nhanh chóng về nhà xin lỗi ba con, nhận sai đi."

"Con biết rồi ạ." Sở Cửu ca dài giọng nói một câu, sau đó cúp điện thoại.

Cậu châm lửa, ngậm thuốc nhưng không hút.

Cậu dựa vào bức tường vôi loang lổ bên đường, nhìn dòng xe qua lại qua vòng khói mỏng xoắn ốc.

Trong kế hoạch của ba mẹ, cậu chỉ cần lấy điểm ngẫu nhiên, rồi sẽ vào đại học K thông qua mối quan hệ của Sở Tín, sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm, nếu không muốn đi làm thì tiền tiết kiệm của ba mẹ đủ để cậu chi tiêu phần đời còn lại.

Cuộc sống của cậu từ khi nhỏ đã luôn như vậy, ba mẹ đã lên kế hoạch cho mọi thứ, cậu chỉ cần nhắm mắt đi về phía trước là đủ rồi.

Nhưng lúc này đây, cậu đột nhiên có cảm xúc phản nghịch không thể giải thích được, như thể đó là một thời kỳ nổi loạn đã quá hạn từ lâu.

Chỉ là đột nhiên, không rõ cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì.

Thuốc sắp cháy hết rơi xuống ngón tay, cảm giác đau như bị ong đốt.

Sở Cửu Ca có hơi bực mình, cậu dập thuốc lá, dùng mũi chân dẫm mạnh hai lần.

Sở Cửu Ca tùy tiện gọi một chiếc xe và nói địa chỉ nhà.

Cậu mở cửa kính xe, nửa khuôn mặt ló ra ngoài cửa sổ.

Mồ hôi ra lúc chơi bóng còn chưa khô hết, lúc này được gió thổi qua lại có một cảm giác mát lạnh tận đáy lòng.

Nếu không có ý nghĩa gì, thì cớ gì phải kéo dài hơi tàn để đấu tranh?

"Trên đời không có con đường nào là vô ích, mỗi bước đi đều có giá trị." Cậu lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng, đẹp tới nỗi không thể nào tả xiết, cho dù có đi sai, thì ít nhất cũng là cậu lựa chọn, phải không?

( conmuamuaha.wordpress.com)

Sở Cửu Ca vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Sở Tín cùng Hứa Vân đang ngồi trên ghế sô pha.

Cậu nhướng mày, đặt quả bóng rổ lên tủ giày, sau đó thay dép, bước tới ngồi xuống đối diện với bọn họ.

"Đồ mất dạy!" Sở Tín khinh khinh nhìn cậu, giận sôi cả máu.

"Anh từ từ nói chuyện được không! Vừa vào đã dữ như vậy......" Hứa Vân nhẹ nhàng đẩy Sở Tín một cái, vỗ nhẹ vào lưng ông an ủi, bà nháy mắt với con trai: "Nhanh nói xin lỗi ba con đi."

Sở Cử Ca mỉm cười, cái má lúm hạt gạo nho nhỏ bên môi như ẩn như hiện.

Cậu nhìn chằm chằm mặt đất, tóc mái rũ xuống che gần hết khuôn mặt, nom rất ngoan ngoãn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, căn phòng khách rộng lớn giờ nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được ba người, Sở Tín vẫn đang thở hổn hển, trái tim treo lơ lửng của Hứa Vân vẫn chưa được thả lỏng.

Không ai nói gì, tất cả đều đang chờ phản ứng của cậu.

Sở Cửu Ca ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn sang Hứa Vân, sau đó ánh mắt cậu dừng lại trên người Sở Tín.

Cậu gọi một tiếng: "Ba ơi." Cậu mím môi, tiếp tục nói: "Dù sao thì tất cả đều chỉ cần một câu của ba, thi được 0 điểm với thi đủ điểm có gì khác nhau ạ?"

"Sao lại không khác nhau!" Sở Tín vỗ tay vịn sô pha đứng lên, "Mày thi không đậu và không thi, bản chất là khác nhau!"

"Con chỉ là cảm thấy cuộc sống kiểu này khá là chán," Cậu hít mũi, ngón trỏ xoa xoa sóng mũi, "Bằng tốt nghiệp không có ích gì với con, nếu ba thật sự muốn thì ngày mai con tìm người làm giả cho ba......"

"Mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?!" Ông đột ngột đứng dậy, tức giận tát con trai mình, nhưng sao đó lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang run rẩy mình mà ngơ ngẩn.

Tuy rằng Sở Tín nghiêm khắc như chưa bao giờ đánh con mình, Sở Cửu Ca bị đánh mà sững sờ.

Hai ba giây sau, cậu che mặt đứng lên, hoài nghi nhìn Sở Tín.

Cái tát này của ba cậu rất mạnh, trong khoang miệng cậu tràn ngập mùi vị của máu tanh, cậu ngập ngừng ấn lưỡi vào bên trong rồi rên lên vì đau.

Sở Cửu Ca cao gần 1m9, bởi vì chơi bóng rổ từ lâu nên dáng người vừa chắc vừa thẳng, cậu đứng ngược sáng như một ngọn đồi nhỏ, Sở Tín hoàn toàn bị che khuất trong bóng cậu.

Sở Tín tuổi gần tứ tuần mới có một cậu con trai quý tử, cây con này mọc trên mọc trên mảnh đất rộng 18 mẫu, cả gia đình cưng nó như cưng trứng, hứng nó như hứng hoa, ôm trong tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Sở Tín thường trách Hứa Vân rằng bà quan tâm con quá, nói bà mẹ hiền chiều hư con.

Thật ra ở Sở gia, người chiều Sở Cửu Ca nhất vẫn là bà nội cậu.

Bởi vì sống trong chiến tranh cho nên bà cụ không để con xử sự, cho dù là trên chiến trường hay ở nhà, trước nay đều là nói một không hai.

Sở Cửu Ca đẹp trai từ nhỏ, lại có cái miệng ngọt, câu nào câu nấy đều khen bà nội tốt nhất, dỗ dành lão tướng quân trên chiến trường khi ấy càng hạ thấp điểm mấu chốt của mình, sự kiên nhẫn cùng cưng chiều cả đời của bà đều dành cho đứa cháu nội.

Có pho tượng Phật lớn như thế cản đường, đừng nói tới cái gì mà giơ tay đánh con, chỉ cần thằng bé khóc huhu sa vào lòng bà nội thì đến cơ hội nói nặng lời với con ông cũng không có.

Sở Tín nhìn Sở Cửu Ca, ông thấy có gì đó khác thường trong mắt con trai mình, với sự rõ ràng và cương quyết hiếm có.

Sử cứng đầu này làm cho nó càng thêm nghiêm trọng! Sở Tín trong lòng chỉ hận sắt không thành thép.

Hứa Vân kéo Sở Tín một cái, nhẹ giảm bớt không khí căng thẳng, con trai đột nhiên phản nghịch khiến bà hơi sửng sốt: "Tiểu Cửu......"

"Ba đang chỉ tay vào cuộc đời con," Sở Cửu Ca dùng ngón tay cái lau đi vết máu rỉ ra từ vết nứt nhỏ nơi khóe miệng, vẫn thản nhiên mỉm cười, "Nhưng con luôn có quyền từ chối."

Chú thích:

Bánh việt quất

.