Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 7: 7 Thủ Hộ Giả Của Tàng Thư Các

Âu Dương Huyền tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại:

"Ngươi nói là phế vật Âu Dương Phong ?"

"Đương nhiên là Âu Dương Phong, con trai độc nhất của Đại Đương Gia.

Nhớ năm đó hắn và thiếu gia được mệnh danh là Âu Gia Song Kiệt, hiện tại kinh mạch đã đứt, liệu có thể tu luyện đến Tôi Cốt cảnh đỉnh phong hay không còn khó nói"

Âu Dương Huyền nghe hai từ “phế vật” liền cảm thấy có chút không đúng.

Thông thường mà nói không phải kẻ xuyên không mới là phế vật hay sao ?

Tại sao mình lại biến thành thiên tài còn đối phương lại trở thành phế vật rồi.

Âu Dương Huyền chẳng lạ lẫm gì cái thể loại này.

Thời còn học đi học hắn cũng từng đọc qua, chỉ là sau này công việc bận rộn, không còn thời gian cho thú vui đó nữa.

Với kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm, đây rõ ràng không phải tin tức tốt lành gì.

Những nhân vật bị coi là phế vật ban đầu sẽ chịu đủ mọi sự khinh bỉ.

Nhưng một khi hắn đạt được công pháp hoặc bảo vật nghịch thiên nào đó, tốc độ tu luyện liền lao nhanh như tên lửa.

Còn loại thiên tài giống như mình, chỉ hứng chí được nhất thời, càng về sau sẽ càng thua sút nhân vật chính.

Cuối cùng trở thành hòn đá mài dao không hơn không kém.

Tuy hắn không biết liệu gã Âu Dương Phong kia có phải người như thế hay không nhưng nếu có cơ hội, vẫn nên thật lòng làm tốt quan hệ, tránh sau này xung đột không đáng có.

"Dù gì cũng là người đồng tộc, không nên hở một chút là gọi người ta phế vật.

Ai biết tương lai sẽ thế nào"

Lão già chỉ cười nhưng không cho là đúng.

Ai cũng biết mối quan hệ giữa Đại Đương Gia, phụ thân của Âu Dương Phong cùng Nhị đương gia, phụ thân của Âu Dương Huyền không có tốt đẹp gì.

Hai đứa con của họ lại càng như nước với lửa.

Hơn nữa bản thân thiếu gia cùng Âu Dương Phong đều thích một nữ nhân, sao hôm nay lại đi nói tốt cho tình địch.

Quá nửa là đang cố đang tỏ ra cao thượng mà thôi.

Đương nhiên những lời như vậy, lão cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Hai người cứ một đường trò chuyện, đáng tiếc Âu Dương Huyền không moi được điều gì hữu dụng.

Hắn sợ nếu hỏi đến những vấn đề quá hiển nhiên sẽ làm cho đối phương nghi ngờ.

"Phải rồi, thư viện nằm ở hướng nào ?" - Âu Dương Huyền đột nhiên đổi câu hỏi.

"Thứ lỗi cho lão nô thiếu hiểu biết, nhưng thư viện nghĩa là gì ?"

"Ý ta… là nơi đọc sách"

"Thiếu gia đang muốn nhắc đến Tàng Thư Các ?"

Âu Dương Huyền như người chết đuối vớ được cọc, lập tức gật đầu lia lịa:

"Đúng, là Tàng Thư Các.

Mấy đêm nay thức trắng tu luyện, đầu óc quả thật có chút chậm chạp, hiện tại ngay cả đường đi cũng có chút không nhận ra"

"Thiếu gia, chỗ này đã rất gần Tàng Thư Các, đi theo hướng Đông thêm một đoạn là sẽ tới.

Lão nô còn có việc, không thể bồi tiếp, xin thiếu gia đi thong thả"

Lão càng ngày càng cảm thấy Âu Dương Huyền kỳ lạ.

Không biết có phải do công pháp tu luyện có vấn đề hay không, tốt nhất là nên đi bẩm báo cho Nhị Đương Gia.

Âu Dương Huyền muốn giữ lão lại nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do thích hợp, chỉ đành tự mình đi tìm.

Cũng may trước khi đi lão đã chỉ hướng rõ ràng, bằng không chỗ này rộng như vậy, biết mò đến bao giờ.

Đi dọc theo con đường, Âu Dương Huyền dần tiến vào một khu rừng toàn những cây trông giống như cây liễu.

Giữa trời khuya, cánh rừng trở nên âm u đến đáng sợ.

Đột nhiên trong tầm mắt hiện ra một tòa tháp cao cỡ năm tầng, đứng sừng sững giữa thiên địa.

Ngay chính giữa lối vào đặt một tấm bia đá, trên có khắc ba chữ màu đỏ rất nổi bật.

"Lại là chữ Cổ" - Âu Dương Huyền thầm nhủ.

Hắn không biết ba chữ này là gì, nhưng có thể đoán hẳn là Tàng Thư Các.

Tuy rằng từ miệng lão già biết được không ít tin tức về thế giới này, nhưng suy cho cùng vẫn là chưa đủ.

Cách tốt nhất vẫn là tự đi tìm hiểu, mà muốn tìm thêm thông tin còn nơi nào thích hợp hơn Tàng Thư Các của gia tộc.

Âu Dương Huyền vừa định tiến vào chợt nghe cộp một cái, thân hình đâm phải một v ật cứng rắn.

Dường như xung quanh có một bức tường vô hình bao phủ, ngăn người lạ xâm nhập.

Âu Dương Huyền vỗ trán.

Tàng Thư Các vốn là bảo địa của gia tộc, đương nhiên phòng ngự không thể yếu.

Thảo nào trên đường đi hắn không thấy ai canh gác, hóa ra là có vòng bảo vệ.

Chỉ là làm sao mới tắt được thứ này?

Hắn thử ấn, thứ gõ đủ kiểu, nhưng bức tường vẫn cứ trơ trơ.

Xem ra phải có một phương thức cụ thể nào đó mới mở được, đáng tiếc hắn chưa kịp hỏi lão già ban nãy về thứ này.

Đang lúc loay hoay, chợt một giọng nói vang lên:

"Ngươi đang làm gì vậy ?"

Lần thứ hai trong đêm, Âu Dương Huyền bị giật bắn người.

Không biết từ lúc nào bên cạnh đã xuất hiện một bóng đen.

Nếu không phải kẻ đó lên tiếng thì Âu Dương Huyền cũng không nhận ra.

Bóng người chắp tay sau lưng, từ trong lời nói tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt, khí thế giống như một lời đáp sai liền động thủ giết người.

Thế nhưng khi nhìn thấy bộ mặt của Âu Dương Huyền, sát khí lúc nãy liền lập tức tan biến.

"Là ngươi, Âu Dương Huyền ? Người đêm hôm không ở trong phòng, lén la lén lút đến đây làm gì ?"

Ba chữ “Âu Dương Huyền” giống như tiếng sét giữa trời quang vang lên trong lòng hắn.

Ý nghĩ ban đầu là người này nhận thức mình nhưng sau đó lập tức phủ định.

Khuôn mặt này không giống bác sĩ Âu Dương Huyền, đừng nói là những người ở đây, cho dù Vương Trạch có đứng trước mặt hắn cũng không nhận ra.

Nếu như vậy chỉ còn một khả năng, thân thể này cũng có tên là Âu Dương Huyền.

Âu Gia – Âu Dương Huyền.

Rôt cuộc chỉ là trùng hợp thôi sao?

Giọng nói lại cất lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.

"Ta hỏi ngươi, tại sao không trả lời ?"

Giọng điệu khàn đặc, nhưng có thể nhận ra là giọng của một bà lão.

Đáng tiếc người trước mặt đeo áo choàng chùm đầu nên nhìn không rõ diện mạo.

Âu Dương Huyền đành chắp tay giống như trên phim:

"Khởi bẩm, sắp đến Đại điển gia tộc, vãn bối muốn vào Tàng Thư Các để nghiên cứu thêm công pháp ?"

"Nghiên cứu công pháp ? Giữa đêm như vậy ? Ngươi đã muốn vào tại sao không dùng lệnh bài gia tộc, lại cứ hết chọc chỗ Đông ngoáy chỗ Tây.

Rốt cuộc là muốn làm gì ?"

Giọng nói tỏ ra thiếu kiên nhẫn, dường như người này rất không có thiện cảm với Âu Dương Huyền.

Có điều Lệnh bài gia tộc là cái gì?

Hắn nhớ trước khi đi đã lục lọi kỹ cả gian phòng, chẳng có gì nhìn giống Lệnh bài gia tộc.

Đừng nói với ta tên này làm mất rồi nhé, không đến mức xui xẻo như vậy chứ?

"Vãn bối nhất thời đi hơi vội, để quên lệnh bài trong phòng"- Gã đành bịa ra một lý do cho qua chuyện.

"Hừ… Ngươi tính lừa con nít đấy hả? Lệnh bài gia tộc chuyên để mở cấm chế, không có việc gì đều nhét trong nhẫn trữ vật.

Đừng nói với ta ngay cả nhẫn trữ vật ngươi cũng không mang theo"

Nhẫn Trữ vật ?

Trong đầu Âu Dương Huyền chợt hiện lên chiếc nhẫn màu đen đang để trong túi.

Chẳng lẽ thứ này chính là Nhẫn Trữ Vật.

Đồ vật này tên như ý nghĩa, chính là một loại công cụ chứa đồ.

Trong các bộ truyện tu tiên, nó thậm chí còn quý hiếm đến mức chỉ có tu luyện giả cấp cao mới có thể sử dụng.

Thật không nghĩ mình lại có một chiếc.

Không rõ là do thứ này vốn thông dụng ở thế giới này, hay là bản thân Âu Gia có địa vị cao?

"Quả vậy, khi nãy thay y phục, vô tình để quên.

Kính xin tiền bối thứ lỗi, cho vãn bối được vào Tàng Thư Các"

"Không có lệnh bài, không thể vào, đây là quy củ" - Giọng nói cứng rắn, tỏ rõ không nhượng bộ.

Âu Dương Huyền mặt đen như trái nho.

Hắn đương nhiên không thể lôi ra nhẫn trữ vật, ngộ nhỡ không biết dùng, lại chẳng hóa ra là lạy ông tôi ở bụi này sao.

Thế nhưng không sử dụng nhẫn trữ vật thì không lấy được lệnh bài, mà không lấy được lệnh bài thì vô pháp vào được Tàng Thư Các.

Đang lúc không biết làm sao, một giọng nói từ trong bìa rừng cất lên:

"Tịnh Kỳ, để hắn vào đi"

Từ trong rừng cây, một người đàn ông trung niên bước ra, thân mặc áo bào trắng, trên tay phe phẩy một chiếc quạt.

Hai chân hắn bước đi thong thả, dáng điệu nho nhã, nhìn bộ dáng giống như một vị văn nhân đang tản bộ.

“Âu Minh Tử, ngươi đang muốn phá hư quy củ sao ?”

“Tứ trưởng lão quá lời rồi, quy củ đặt ra là để ngăn kẻ gian lẻn vào Tàng Thư Các.

Đứa nhỏ này ta và ngươi đều biết, hà cớ phải làm khó nó ?”

Người trung niên tên gọi là Âu Minh Tử vừa cười vừa đáp lời.

“Quả không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Âu Gia, ngay cả quy củ Tàng Thư Các cũng không coi ra gì”

Hắc bào nhân liếc xéo Âu Dương Huyền một cái rồi hừ lạnh quay đi.

Âu Minh Tử cũng không để ý đến sự mỉa mai vừa rồi, từ trong nhẫn lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng kim.

Hắn nhẹ nhàng chạm nó vào màn chắn.

Chỉ thấy tấm màn rung lên, để lộ ra một lỗ hở cho một người chui vào.

“Huyền Nhi, Đại Điển Gia Tộc chỉ là chuyện nhỏ, Tam Tộc Chi Tranh nửa năm tới mới là quan trọng.

Cuộc thi đấu lần này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của Âu Gia.

Ta và phụ thân ngươi đều rất kỳ vọng vào ngươi, đừng khiến chúng ta thất vọng”

Âu Dương Huyền thoáng ngó vị hắc bào đứng phía xa, sau đó chắp tay thi lễ với Âu Minh Tử, xoay người bước vào bên trong.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên môi Âu Minh Tử dần tan biến, quay lại hỏi Tứ Trưởng Lão:

“Chuyện lần trước, ngươi nghĩ đến đâu rồi ?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, đưa Nhị Đương Gia lên làm gia chủ, ta không đồng ý” - Tứ Trưởng Lão hai tay chắp sau lưng, hờ hững trả lời.

Âu Minh Tử nhíu mày :

“Tại sao ? Không lẽ ngươi cho rằng có người khác phù hợp hơn y ?”

“Đại đương gia không có ở đây, các ngươi giờ lại muốn ép lão gia chủ lập gia chủ mới, không phải là quá bất công ư ?“

“Đại Đương Gia ? Ta công nhận nếu hắn còn ở đây, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ hết lòng ủng hộ hắn lên làm gia chủ.

Nhưng hắn đã mất tích ba năm rồi.

Ba năm không tin tức, không hồi âm, chỉ sợ…”

Nói đến đây Âu Minh Tử không nói tiếp.

Thế hệ này của Âu Gia có năm vị Đương Gia, trong đó Đại Đương Gia Âu Chấn Vũ là nổi bật nhất.

Chưa tới 40 tuổi đã đạt tới Tụ Đan Cảnh , được coi là kỳ tài trăm năm có một của Linh Hư Thành.

Đáng tiếc ba năm trước lại bặt vô âm tín.

“Lão gia chủ hiện tại đã già.

Hiện giờ trong Ngũ Đại Đương Gia, chỉ có Nhị Đương Gia-phụ thân của Huyền Nhi là thích hợp nhất”

Tứ trưởng lão nhìn thẳng vào mắt Âu Minh Tử:

“Việc lập ai làm gia chủ, chờ sau Đại Điển Gia Tộc hẵng nói tiếp”

“Ngươi rốt cuộc muốn đợi cái gì ?”

“Đại Đương Gia tuy không ở đây, nhưng hắn vẫn còn một đứa con trai”

“Ngươi đang nói đến tiểu tử Âu Dương Phong ? Hắn hiện tại kinh mạch đứt gãy, có thể tu luyện đến Tôi Cốt đỉnh phong đã là tốt lắm rồi.

Ngươi còn kỳ vọng hắn sáng tạo ra kỳ tích gì sao ?”

Tứ trưởng lão không trả lời, bà ta quả thật không biết nên nói thế nào cho phải.

“Ta biết ngươi và mẫu thân của Đại Đương Gia tình như tỷ muội, nên luôn coi hắn là con đẻ, ngay cả con trai hắn là Âu Dương Phong cũng được ngươi hết lòng chiếu cố.

Nếu không với tình trạng hiện tại của Âu Dương Phong, sao còn có thể ở lại đây tu luyện.

Nhưng ngươi cần phải hiểu, một gia tộc có thể tồn tại thì chỉ có thể loại yếu, nuôi mạnh.

Nếu không vị thế đại gia tộc của chúng ta sớm muộn cũng bị kẻ khác cướp lấy”

Thấy bà ta im lặng, Âu Minh Tử biết tâm đối phương đã dao động, liền tiếp tục tấn công:

“Được, ta nói cho ngươi biết thêm một chuyện, Tam tộc chi hội lần này sẽ không giống như lần trước.

Phủ thành chủ cũng sẽ tham gia, hơn nữa còn có sứ giả của Vũ Yên Phái đến chứng kiến”

“Ngươi nói cái gì ? Là thật ?”

Lần này Tứ trưởng lão đã không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa.

Vũ Yên Phái chính là một thành viên của Liên Minh Tứ Trụ, thống trị Tứ Quốc.

Linh Hư Thành thuộc về Thiên Khôn Quốc, nằm dưới sự khống chế của Vũ Yên Phái.

Ngay cả hoàng đế mỗi khi gặp sứ giả Liên Minh cũng phải lấy lễ mà đối đãi, bởi bọn họ biết chỉ cần một câu nói của những người này cũng có thể khiến mình mất vương vị.

Có thể nói, gia nhập phân bộ của Liên Minh chính là ước muốn của tất cả tu luyện giả khắp Tứ Quốc.

“Đúng vậy, ba ngươi mạnh nhất trong Tam tộc chi hội sẽ được sứ giả tiếp dẫn đến Thiên Khôn Quốc.

Dương Huyền năm nay 19 tuổi, đã đạt đến Hóa Hải Đệ Tam Cảnh, so với thiên tài ở Tam Thành khác đều không yếu.

Ngươi không hiểu sao ? Nó mới chính là hy vọng của Âu Gia ta”

Âu Tịnh Kỳ cúi gằm mặt, bà biết Nhị Trưởng Lão nói đúng.

Nếu có thể gia nhập phân bộ của Vũ Yên Phái thì thanh thế của Âu Gia sẽ vươn lên vượt xa cả Phủ thành chủ và hai gia tộc còn lại.

Nếu chẳng may thất bại nhưng có biểu hiện tốt, không chừng lại lọt vào mắt xanh của Thiên Khôn Vương Triều thì cũng không tệ.

Trái lại nếu để Viên Gia hoặc Lâm Gia đạt được vị trí này, tương lai chỉ sợ Âu Gia khó sống.

Nghĩ đến đây, Tứ Trưởng lão cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Được rồi, các ngươi thắng.

Nhưng ta có một điều kiện, đó là Phong Nhi phải được sống một cuộc sống tử tế nửa đời còn lại, đây là giới hạn cuối cùng của ta”

“Ngươi yên tâm.

Nhị Đương Gia đã hứa, chỉ cần hắn lên làm gia chủ, sẽ đưa Âu Dương Phong đến Lạc Yên Trấn để tiếp quản sản nghiệp gia tộc, cả đời không cần phải lo chuyện tiền bạc”

Nói xong, lão chắp tay bước đi, để mặc Âu Tịnh Kỳ đứng im trong gió.

Trong đêm tối, bóng lưng bà ta trông đầy vẻ cô độc.