Thiên Khuyết Đại Lục tồn tại rất nhiều tu luyện giả không môn không phái.

Họ được gọi là các tán tu.

Nhậm Khải là một người như thế, lão năm nay 70 tuổi, râu tóc bạc phơ, tu vi chỉ có Hóa Hải Đệ Bát Tầng, có thể nói cả đời vô vọng tấn cấp Tụ Đan.

Hai mươi năm về trước, lão biết mình tư chất kém cỏi, liền bắt đầu gia nhập phù đạo.

Thần thức không yếu nên chỉ sau vài năm đã trở thành một vị phù sư học đồ.

Lại tốn thêm mười năm, rốt cuộc thăng cấp Chính Sư Nhị Tinh, sau cùng gia nhập Âu Gia, trở thành khanh khách trưởng lão của gia tộc.

Lúc này giữa căn phòng chất đầy giấy mực, Nhậm Khải đang từ tốn gấp lại những cuộn giấy chế phù.

Mỗi tấm đều có giá không rẻ, đương nhiên cần được sắp xếp cẩn thận.

"Sương Nhi, con cất những thứ này lên kệ, ngày mai ta sẽ chế một lô phù chú mới"

" Vâng thưa Gia gia" - Giọng nói nghe như chuông bạc, phát ra từ một thiếu nữ mới đôi mươi.

Hai lọn tóc của nàng tết thành bím vắt sau lưng, khuôn mặt xinh xắn, thể hiện rõ là con nhà có học.

Nhậm Khinh Sương đang định đứng dậy, chợt nghe tiếng gõ cửa.

Muộn thế này rồi, còn ai đến nữa.

Nàng chậm rãi đi ra, liền phát hiện một thiếu niên thân mang hắc y, vừa thấy nàng đã nở nụ cười tươi rói như hoa nở:

"Xin hỏi Nhậm tiền bối đã nghỉ chưa ? Tại hạ có chuyện muốn nhờ"

"Lão phu còn tưởng ai, hóa ra là Dương Huyền thiếu gia, Sương Nhi mau mời thiếu gia vào" - Giọng nói của Nhậm Khải từ trong vọng ra.

Âu Dương Huyền khẽ cúi đầu cảm tạ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi giấy mới lan khắp phòng.

Căn phòng gọn gàng ngăn nắp, hai bên chứa đầy những giá kệ, có thể thấy chủ của nó là một người cầu toàn.

Hắn kính cẩn ngồi xuống đối diện với Nhậm Khải.

"Không biết đêm hôm, thiếu gia đến tìm ta có việc gì"

"Không giấu gì tiền bối, vẫn bối quả thật có việc muốn nhờ, không biết tiền bối có thể dạy ta cách chế phù hay không, chi phí bao nhiêu vãn bối xin trả đủ"

"Học Phù ?" - Nhậm Khải kinh ngạc, ngay cả thiếu nữ cũng phải ngước lên nhìn Âu Dương Huyền.

Lão chậm rãi dừng một lát rồi mới nói tiếp:

"Xin thứ cho lão phu hỏi thẳng, tại sao thiếu gia lại hứng thú với Học Phù.

Nên biết hiện tại thiếu gia đã là Hóa Hải Cảnh Đệ Tam Tầng, tu vi như vậy cũng không yếu, há cớ còn tốn thời gian vào Phù Đạo"

Chế Phù là một nghề phức tạp, không những yêu cầu thần thức cao, mà còn phải nắm rõ nguyên lý ảo diệu trong đó.

Nếu không lão đã chẳng tốn đến mười lăm năm mới có thể trở thành một Chính Sư cấp bậc Nhị Tinh.

Âu Dương Huyền cười nói:

"Cũng không có gì, chỉ là nhất thời thấy hứng thú"

Nhậm Khải còn chưa trả lời đã nghe một tiếng "Xì" rõ to, đến từ vị tiểu cô nương tết bím phía sau.

Nàng trước giờ ghét nhất là loại công tử ham vui kiểu này.

Chế Phù Sư là gì, chính là một trong ba chức nghiệp lớn nhất của Thiên Khuyết Đại Lục, sánh ngang với Luyện Khí cùng Luyện Đan.

Biết bao nhiêu người vì học chế phù mà bỏ bê tu luyện, cho đến cuối đời vẫn không thể nhập môn.

Vậy mà cái gã này lại nói nhất thời hứng thú nên muốn học, vào lỗ tai nàng quả thật chính là coi thường Phù Sư.

"Sương Nhi, không được vô lễ" - Nhậm Khải nhíu mày, lên tiếng răn dạy.

Âu Dương Huyền đành cười gượng, vị cô nương này hình như là có ấn tượng không tốt với gã.

"Thiếu gia, học phù quả thật không dễ.

Một khi đã bước chân vào phù đạo đòi hỏi thời gian và tinh lực, hơn nữa yêu cầu về thần thức so với Luyện Khí và Luyện Đan cũng cao hơn nhiều "

"Không vấn đề gì, chỉ riêng về thần thức, ta trái lại có chút tự tin" - Hắn vốn là ngươi xuyên không, hai hồn nhập một, thần thức cũng nhờ thế mà vượt trội hơn người khác

Nhậm Khải vuốt vuốt râu, nếu là người bình thường lão đã sớm đóng cửa tiễn khách, nhưng đối phương lại là con trai của Nhị Đương Gia.

Người này uy thế đang lên như mặt trời giữa trưa, nếu không có gì thay đổi thì chính là gia chủ đời tiếp theo, lão cũng không thể thẳng thừng từ chối.

"Sương Nhi, con vào trong lấy Cảm Ứng Thạch ra cho Gia Gia"

Nhậm Khinh Sương tuy không vừa ý Âu Dương Huyền nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào.

Sau một lúc nàng mang ra vật hình cầu, trong suốt như pha lê.

"Thiếu gia, đây được gọi là Cảm Ứng Thạch, có thể đo mật độ thần thức của tu luyện giả.

Mật độ thần thức được phân làm Bạch Sắc Vô Giai, Chanh Sắc Nhị Phẩm, Lam Sắc Tam Phẩm, Thanh Sắc Tứ Phẩm, Tử Sắc Ngũ Phẩm , Hắc Sắc Lục Phẩm, Hoàng Sắc Thất Phẩm, Xích Sắc Bát Phẩm và Kim Sắc Cửu Phẩm, tổng cộng 9 cấp độ.

Muốn trở thành chế phù sư tối thiểu phải đạt tới Chanh Sắc"

Âu Dương Huyền đã từng nghe Bắc Nhã Đại Sư nói về chuyện này nên cũng không ngạc nhiên.

Hắn bắt đầu nhắm mắt, hướng thần thức đến Cảm Ứng Thạch.

Thần thức vừa tiến vào liền bị hút lấy, sau đó cuộn lại thành một vòng, trong khi bản thân khối cầu cũng dần phát ra ánh sáng trắng.

Ngồi bên ngoài, Nhậm Khải từ từ hớp một tách trà.

Đồ vật này khi chạm vào thần thức sẽ không ngừng kéo dãn nó ra.

Mật độ thần thức càng cao, khả năng kéo dãn càng lớn.

Tu luyện giả thông thường sẽ kéo dãn được thần thức từ 1 -10 vòng tùy cấp độ.

Nếu đạt tới 20 vòng sẽ là Nhị Phẩm, 30 vòng là Tam Phẩm, 40 vòng là Tứ Phẩm.

Cứ như vậy mà suy, Cửu Phẩm chính là 90 vòng.

Vị thiếu gia này đang là Hóa Hải đệ Tam Giai, có thể quay được 3 đến 4 vòng đã là cực hạn.

Đến lúc đó lão sẽ nói thần thức của thiếu gia không đủ, không nên cưỡng cầu, như vậy có thể khiến đối phương tự biết mà rời đi.

Nhưng đợi một lúc, ánh sáng vẫn không tắt, trái lại dường như ngày một thịnh.

Nhâm Khải hơi giật mình, dựa vào độ sáng này, tuyệt đối đã kéo được hơn bảy vòng.

Bảy vòng ở cảnh giới của hắn, có thể coi là cao hơn đa số tu luyện giả.

Chẳng lẽ thực sự có thiên phú tu luyện

Còn chưa kịp định thần, luồng bạch quang ở trung tâm ngày một rực rỡ, bao phủ toàn bộ Cảm ứng thạch.

"Ồ, không ngờ có thể đạt tới mười vòng, đã sơ bộ có thể nhập môn Phù Đạo, trở thành Học Đồ" - Lão già vuốt râu, xem ra vị thiếu gia này ban nãy tự tin cũng là có lý do.

"Mới chỉ là Học đồ thôi, có gì hay" - Nhậm Khinh Sương vốn đã ôm thái độ không tốt, thấy Âu Dương Huyền lại có thể trở thành học đồ, không chịu được mà châm chọc.

Nàng từng thử qua Cảm ứng thạch, đạt đến Lam Sắc Tam Phẩm, có hy vọng tấn cấp Đại Sư, tiền đồ rộng mở, đương nhiên không coi kết quả này ra gì.

Âu Dương Huyền không nghe được lời mỉa mai của Nhậm Khinh Sương, hắn còn đang bận thả ra thần thức.

Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình giống một con tằm, đang không ngừng phun tơ cho khối cầu dệt vải.

Từ lúc vượt qua mười vòng, số lượng thần thức bị kéo ra cũng nhiều hơn, gần như gấp đôi lúc trước.

Họ Âu cười thầm.

Ngươi muốn dệt tơ ư ? Không vấn đề, ta có cả tiệm vải cho ngươi dệt.

Chỉ thấy sắc trắng ngày càng rực rỡ, sau đó chuyển qua sắc chanh.

"Chanh Sắc Nhị Phẩm ? " - Nhâm Khải không tự chủ lại thốt lên, thiên phú này đã ngang bằng lão, chứng minh Âu Dương Huyền có tiềm lực trở thành Chính Sư.

Vị thiếu gia này đúng là không thể coi thường.

Qua một hồi lâu, sắc chanh cũng dần biến mất, thay vào đó là sắc lam.

Đến lúc này ngay cả Nhậm Khinh Sương cũng cảm thấy nóng mông.

Chế Phù Sư có sáu cấp độ cơ bản là Học Đồ, Chính Sư, Đại Sư, Tông Sư và Đại Tông Sư.

Lam Sắc cho thấy mật độ thần thức của ngươi đã đạt chuẩn Tam Phẩm, có hy vọng thăng cấp Đại Sư chế phù.

Hơn nữa dựa vào xu hướng này còn có dấu hiệu muốn chuyển Thanh sắc, đây không phải là có hy vọng trở thành Tông Sư sao ?

Tông Sư chế phù, dù là Chế Phù Sư Công Hội cấp Đế Đô cũng sẽ có vị trí quan trọng.

Nhậm Khinh Sương thầm cắn môi, lúc nãy còn dè bỉu chê bai người ta, nếu giờ mà thần thức của hắn còn mạnh hơn mình, không phải là xấu hổ muốn chết sao.

Thế nhưng nàng cũng rất tò mò liệu một vị thiên tài cấp Tông Sư sẽ như thế nào.

Nhất thời hai ý nghĩ cứ va vào nhau, khiến nàng không biết nên cổ vũ hay trù ẻo Âu Dương Huyền.

Sắc Lam ngày một nhạt, nhưng ngay khi sắp chuyển màu thì đột ngột lóe lên một cái rồi biến mất.

Âu Dương Huyền mở mắt ra, tiếc hận nói:

"Thần thức của vãn bối không đủ, chỉ có thể đến đây thôi"

"Ha ha, không tệ, không tệ, ngay cả lão phu cũng chỉ là Chanh sắc mà thôi" - Nhâm Khải vuốt râu cười nói, tuy Âu Dương Huyền không thể đạt tới Tông Sư, nhưng Đại Sư cũng là rất cao rồi.

Trong lòng Nhậm Khinh Sương sinh ra một chút thất vọng, chợt nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Âu Dương Huyền, nàng xấu hổ vội vã quay đầu đi.

Hai người không biết Âu Dương Huyền thực tế không dùng toàn lực.

Hắn hiểu rõ cái gì gọi là quang mang quá lộ, tất dẫn phiền toái, thế nên ngay khi Cảm Ứng Thạch sắp chuyển màu liền ngừng lại.

Có đôi khi cứ giấu tài lại là chuyện tốt.

"Nhâm tiền bối, vậy hiện tại ta có thể bắt đầu học phù được chưa" - Âu Dương Huyên chắp tay nói

Nhâm Khải gật gật đầu, vuốt râu hỏi:

"Xin hỏi thiếu gia, có biết cái gì gọi là Thiên Đạo Chân Ngôn không ?"

"Quả thực mới nghe lần đầu, kính xin tiền bối dạy ta "

"Thế gian này vận hành đều dựa theo quy tắc mà thiên đạo đặt ra.

Xuân đến thì sinh sôi, Đông qua thì lụi tàn.

Mưa rơi từ trên xuống, lửa bốc từ dưới lên.

Những quy tắc như vậy được gọi là ngôn ngữ của thiên đạo hay thiên đạo chân ngôn"

Ngừng một lúc, Nhâm Khải nói tiếp:

"Tu luyện giả muốn tạo mưa, không thể chỉ ngửa mặt lên trời mà hét : Trời xanh hãy tạo mưa đi.

Trời tuyệt đối sẽ không đổ mưa, chính là bởi thiên đạo không hiểu chúng ta nói gì.

Nhiệm vụ của Chế Phù Sư là viết ra ngôn ngữ của thiên đạo, biểu thị cho thiên đạo biết chúng ta muốn gì"

Âu Dương Huyền tỉnh ngộ:

"Vãn bối hiểu rồi, nói là chế phù, còn không bằng nói là đang phiên dịch cho Thiên Đạo" - Chuyện này cũng giống như máy tính kiếp trước.

không hiểu tiếng người mà chỉ hiểu mã nhị phân.

"Hay cho hai từ phiên dịch.

Không sai, người chế phù trước phải học tập quy tắc của thiên đạo, hiểu được cách vận hành của chúng, từ đó mới có thể diễn giải quy tắc đó lên thành Phù"

Nói xong lão dùng bút viết lên giấy bốn chữ lớn.

TRI, NGỘ, HỌA, VĂN.

“Tiền bối, bốn chữ này nghĩa là gì ?”

“Muốn chế phù bước đầu tiên là phải dùng thần thức đi nhìn ngó quy tắc của Thiên Đạo, được gọi là Tri.

Thấu triệt quy tắc đó thì được gọi là Ngộ.

Mô phỏng quy tắc ấy thì được gọi là Họa, mà hóa đạo thành phù thì chính là Văn”

Tri, Ngộ, Họa, Văn chính là bốn áo nghĩa cơ bản nhất của việc chế phù.

Âu Dương Huyền cái hiểu cái không, chỉ có thể chăm chú nuốt từng lời mà Nhậm Khải dạy.

“Quy tắc của thiên đạo thâm sâu khôn lường, vô biên vô hạn.

Cùng một cái Hỏa chi quy tắc lại được phân làm Giản tắc, Phồn tắc, Trí Tắc, Chân tắc.

Phù sư cấp độ càng cao thì nhìn thấy quy tắc càng nhiều.

Uy lực của phù tạo ra cũng càng mạnh”

Cứ như vậy lão không ngừng giảng dạy những kiến thức cơ bản nhất của một việc chế phù, khiến Nhậm Khinh Sương không khỏi kinh ngạc.

Nên biết Gia Gia nàng là một vị Chính Sư, sẽ không dễ dàng truyền thụ cho một người xa lạ.

Thế nhưng nãy giờ những gì Gia Gia nói đều là kinh nghiệm chân truyền, hoàn toàn không giống chỉ nói cho có.

Chẳng lẽ Gia Gia lại nổi lòng yêu tài, muốn thu hắn làm đệ tử ?

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua nửa canh giờ.

Nhậm Khải lôi từ trong người ra một cuốn sách, cẩn thận đưa nó cho Âu Dương Huyền

"Thiếu gia đây là Chế Phù Toàn Tập Ký, do một vị Đại Tông Sư rất nổi tiếng viết ra, thiếu gia có thể mang về nghiên cứu.

Nếu có gì không hiểu có thể đến đây hỏi lão phu hoặc Sương Nhi"

"Đa ta tiền bối" - Âu Dương Huyền đứng dậy chắp hai tay cúi thật sâu.

Hắn cũng không phải người ngu, cũng biết đối phương thực sự dốc lòng truyền thụ.

Có câu “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”.

Những gì mà Nhậm Khải đã dạy hắn hôm nay sẽ trở thành nền tảng cho hắn bước lên con đường Phù Sư.

Sau đó, hắn cũng bỏ tiền ra mua thêm một cái phù bút, ba tấm phù giấy cũng một lọ mực vẽ phù.

Mấy thứ này cộng lại hết gần 2.000 Kim Tệ.

Trong phút chốc mất đi một phần năm gia sản, khiến hắn thầm cảm thán cái nghề này đúng là đốt tiền.

Nhìn bóng lưng Âu Dương Huyền rời đi, Nhâm Khải liền tự nhủ:

"Tiềm lực của người này rất cao, không biết hắn có thể đạt tới cảnh giới tiếp theo, trở thành một Chiến Phù Sư hay không ?"

Nhậm Khinh Sương nghi hoặc hỏi:

" Một trong tam chiến, Chiến Phù Sư ? Gia gia, người có đánh giá hắn qua cao không ?"

Nàng tuy mật độ thần thức cũng là Lam Sắc, nhưng cũng không tự tin có thể trở thành Chiến Phù Sư.

Dù sao một cái là thay đổi về lượng, còn một cái là thay đổi về chất.

Hàng ngàn Chế Phù Sư cũng chưa chắc tìm được một Chiến Phù Sư

Nhậm Khải không trả lời, nhắc đến danh tự này, lão chỉ có thể thầm ngưỡng mộ không thôi.