Như Nguyệt vừa xuất hiện liền khiến đám đông sôi trào, ngay cả Lâm, Viên nhị vị công tử cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đã hiểu tại sao những kẻ trước đây đều vì nàng mà đầu rơi máu chảy.

Nữ nhân này quả xứng với bốn chữ “Diễm Mỹ Tuyệt Luân”.

Da trắng hơn tuyết, xương quai xanh gợi cảm.

Vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, kết hợp với trang phục nửa kín nửa hở, càng khiến nam nhân liên tưởng đến những chuyện xa xôi.

Theo sau nàng là mười nữ tử mặc váy trắng , trên tay cầm tỳ bà.

Nhan sắc bọn họ tuy không tệ nhưng so với Như Nguyệt lại chẳng khác gì đom đóm cùng ánh trăng, đơn giản là làm nền cho nữ nhân mặc váy đỏ.

Tiếng đàn nổi lên, Như Nguyệt bắt đầu múa.

Cánh tay nàng giơ cao, mười ngón tay chụm lại tạo thành hình cánh hoa.

Cổ tay nàng xoay nhẹ, mềm mại như không xương, uốn lượn tựa xà vũ.

Nàng nở nụ cười kiều mị, ánh mắt đầy phong tình.

Thân hình theo tiếng nhạc mà không ngừng lay chuyển.

Từng động tác thay đổi linh hoạt, có đôi khi nhẹ nhàng mà bay bổng, lại có lúc uyển chuyển mà quyến rũ.

Đôi chân thon dài bước ra, cả cơ thể liền bắt đầu xoay tròn, kéo theo phần váy phía dưới xòe rộng tung bay, trông chẳng khác gì một đóa hoa đang từ từ nở rộ.

Âm nhạc vốn đã hay, người múa lại càng đẹp.

Giữa khung cảnh tuyệt mỹ ấy, nàng hiện lên như một vị tiên tử chốn thiên đình, đang vì chư tiên mà hiến khúc.

Cái gì gọi là tiên tử ca múa, e cũng chỉ đến như vậy.

Tiếng nhạc ban đầu còn chậm rãi, càng về sau càng dồn dập, tốc độ xoay người của Như Nguyệt cũng ngày một nhanh.

Khán giả phía dưới lúc này đã như si như mê, không tài nào rời mắt, ngay cả Âu Dương Huyền cũng có chút nóng rực.

Hắn có cảm giác thân hình đã rời khỏi chỗ ngồi, đang bay lượn giữa không trung.

Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của nữ nhân phía dưới đều làm hắn miệng khô lưỡi đắng, chỉ muốn nhảy lên đó mà ôm lấy nàng, để vuốt v e, để hưởng thụ.

Đến đây! Ôm lấy ta nào! Một giọng nói vang lên trong đầu không ngừng thúc giục.

Âu Dương Huyền đứng dậy, có xúc động muốn lao xuống dưới.

Thần thức của hắn phóng ra, muốn soi rõ cơ thể của mỹ nhân trước mặt.

Hành động này vốn xuất phát từ vô thức nhưng lại như một làn nước mát xóa đi cảm giác khô nóng lúc trước.

Đôi mắt hắn dần trở nên thanh tịnh.

“Chuyện gì vừa xảy ra ?”

Âu Dương Huyền lắc lắc đầu, có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng xuân.

Nhìn xung quanh, hắn thấy Âu Mã Thành cũng đã đứng lên từ lúc nào, khuôn mặt thì dại đi.

“Huyền Ca ?” – Lâm Uyển Nhi có chút khó hiểu nhìn Âu Dương Huyền.

"Muội vừa rồi không cảm thấy gì sao ? Không có cảm giác cơ thể phát nóng à ?"

"Không có" - Lâm Uyển Nhi lắc đầu.

“Nữ nhân này có chút tà môn”

Âu Dương Huyền nheo mắt nhìn ngó xung quanh, lập tức nhận ra cả Vạn Túy Lâu đều đang bị hút hồn bởi khung cảnh trước mặt.

Tại một chiếc bàn trong góc, gã râu xồm Đinh Ngũ Xử dường như sắp mất kiểm soát, dục hỏa toàn thân như bốc lên.

Nếu không phải bị Xương Trạch giữ lại, hắn đã sớm chạy ra ôm người đẹp trên sân khấu.

Một luồng thần thức từ Xương Trạch truyền vào đầu Đinh Ngũ Xử giúp hắn tỉnh mộng.

“Đại ca ? Ta là ai ? Đây là đâu“ – Đinh Ngũ Xử ngơ ngác hỏi.

Xương Trạch nhíu mày nhưng không trả lời.

Đúng lúc này tiếng nhạc dừng lại, Như Nguyệt nở nụ cười, cúi đầu cảm tạ khán giả.

Không khí bốn phía đang im lặng chợt bùng nổ.

Điệu múa đã kết thúc nhưng dư âm nó để lại vẫn rất mãnh liệt.

Rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đều hướng về Như Nguyệt như muốn xuyên thấu bộ quần áo mỏng manh kia.

“Như Nguyệt cô nương quả thật khiến tại hạ mở rộng tầm mắt, xem ra vị trí Đệ Nhất Bài Danh của Vạn Túy Lâu không phải là hư danh”

Lời nói xuất phát từ Viên Bắc Nhất.

Hắn trước nay ham mê nữ sắc, đã hoàn toàn bị nữ nhân trước mặt chinh phục.

“Đa tạ công tử” – Như Nguyệt cười nhẹ, lại tiếp tục cúi đầu.

“Hôm nay bổn công tử cùng Lâm công tử đang có hứng thưởng nhạc, nếu cô nương không chê, xin mời lên đây uống vài chén rượu cùng chúng ta”

Viên Bắc Nhất vừa nói vừa mở quạt, bộ dáng hòa nhã rất có phong phạm của công tử thế gia, thế nhưng ánh mắt dâm tà không lẫn đi đâu được.

Thập Đại Bài Danh chỉ bán nghệ, không bán thân, có điều nếu ngươi trả giá đủ cao, lại có gia thế lớn thì có thể mời các nàng đến bồi rượu.

Đương nhiên cũng chỉ là bồi rượu mà thôi.

“Như Nguyệt cô nương, tại hạ thay mặt Huyền ca, kính mời cô nương lên đây cùng đối ẩm, chẳng hay cô nương có bằng lòng hay không “

Người nói là Âu Mã Thành, hắn đã sớm toàn thân ngứa ngáy.

Tuy Âu Dương Huyền chưa nói gì nhưng thân là người nhà Âu Gia, hắn cũng có quyền tự quyết.

Hơn nữa hắn không tin mỹ mạo giống Như Nguyệt lại không khiến Âu Dương Huyền động tâm.

“Hừ, Âu Mã Thành, ngươi muốn tranh chấp trước tiên phải hỏi xem mình có xứng không đã, nhìn bộ mặt của ngươi chỉ khiến Như Nguyệt cô nương mất hứng thôi” – Viên Bắc Nhất châm chọc.

“Có xứng hay không cũng chưa đến lượt ngươi nói chuyện” – Âu Mã Thành lập tức phản bác.

Âu Dương Huyền nghe mấy gã đấu võ mồm, trong lòng thầm kêu khổ.

Mấy tên này hoàn toàn bị dục hỏa đốt lên đến đầu.

Bản thân hắn không muốn tiếp xúc quá gần với Như Nguyệt.

Hắn cảm thấy nàng có chút tà môn.

Khách nhân xung quanh đương nhiên cũng muốn Như Nguyệt đến bồi rượu, có điều thấy ba vị công tử đã lên tiếng, liền lập tức từ bỏ.

Dù sao uy danh của tam đại gia tộc cũng quá lớn, những kẻ như bọn họ không tranh giành nổi.

Đúng vào lúc này lại một giọng khác cất lên:

“ Như Nguyệt cô nương, thiếu chủ Tùng Vận rất ngưỡng mộ cô nương, kính xin Như Nguyệt cô nương dời bước chân đến phòng của thiếu chủ"

Hai chữ Tùng Vận vang lên, nhất thời khiến không khí lại trở nên im phăng phắc.

Thành chủ Dư Tùng Hải, cường giả đã vượt qua Tụ Đan Cảnh đỉnh phong, đạt tới Linh Thân Cảnh, được công nhận là đệ nhất nhân của Linh Hư Thành.

Hổ phụ sinh hổ tử, Dư Tùng Hải có hai người con, một trai và một gái, cả hai đều có thiên phú về mặt tu luyện.

Đặc biệt là Dư Tùng Vận 8 tuổi Tôi Thể, 13 tuổi Hóa Hải, 19 tuổi đạt tới Hóa Hải Đệ Tứ Tầng, so với Âu Gia Song Kiệt chỉ có hơn chứ không có kém.

Lúc này trong phòng đang có ba người, một người đứng, hai kẻ ngồi.

Người đứng mặc hắc bào, hai tay khoanh trước ngực, phía sau đeo một thanh đao, rõ ràng là một gã cận vệ.

Nhìn vị trí đứng, có thể thấy hắn đang bảo vệ cho vị nam tử ngồi phía trước.

Gã nam tử tay cầm ly rượu, khuôn mặt hắn anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, đủ để khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải loạn nhịp.

Hắn chính là con trai của thành chủ hiện tại, Dư Tùng Vận.

Mà đối diện hắn lại là một vị trung niên mặc áo màu tím, trên tay áo có thêu một tấm bùa.

Khuôn mặt lão có ba chòm râu, được cắt tỉa hết sức gọn gàng:

"Nữ nhân này quả thật rất có tư vị.

Chỉ là không hiểu sao ta cảm thấy điệu múa này có chút quen mắt " - Vị trung niên vừa vuốt râu vừa nhận xét.

Dư Tùng Vận từ chối cho ý kiến, ra hiệu cho tên hộ vệ đứng phía ngoài.

"Cô nương, thiếu chủ đang chờ câu trả lời của cô nương" - Gã hộ vệ lại hỏi.

Như Nguyệt giương đôi mắt đẹp lên nhìn Dư Tùng Vận, sau đó nhẹ nhàng đáp:

“Được thiếu chủ ưu ái là vinh dự của tiểu nữ.

Chỉ có điều ba vị công tử kia đều đã đưa ra lời mời, nếu đồng ý với thiếu chủ, chỉ e họ sẽ không vui”

Ý nghĩa trong lời nói của nàng rất rõ ràng, ta không muốn phật lòng ngươi nhưng tam đại gia tộc cũng không dễ đắc tội.

Dư Tùng Vận đặt ly rượu lên bàn, cười mỉm:

“ Cô nương không cần lo lắng, ta nghĩ ba vị công tử đây sẽ không để trong lòng đâu, phải không Vũ Phong, Bắc Nhất ?”

Gã dừng lại một lúc , liếc mắt về phía Âu Dương Huyền:

“ Còn ngươi thì sao Dương Huyền ?”

Âu Dương Huyền cảm thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía mình, nghĩ thầm mấy tên thiên tài này, tên nào cũng giống nhau, rất thích tỏ ra mình trang bức.

Người khác chỉ thấy nữ nhân này xinh đẹp, còn hắn thì ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người nàng.

Hiện tại đã có một tên chủ động đi chịu trận, hắn ngu gì mà không đồng ý, lập tức xua tay:

"Ngươi cứ việc tùy tiện" - Bộ dáng tỏ rõ ta đây không cần.

Âu Mã Thành đứng cạnh rất không cam lòng, nhưng Âu Dương Huyền đã không phản đối, hắn lại càng không có quyền lên tiếng.

Tam đại gia tộc đều rút lui, xem ra cuộc cạnh tranh này đã có kết quả.

Ngay khi mọi người thầm cảm thán uy danh của phủ thành chủ quá lớn, một bóng người chợt nhảy lên sân khấu, đứng chắn trước mặt Như Nguyệt.

Chỉ thấy người này đeo mặt nạ che lấp nửa khuôn mặt, ánh mắt sáng ngời rất có thần, sau lưng đeo một thanh kiếm, dường như là một vị kiếm tu.

" Cô nương, có muốn uống cùng ta một chén không ?"

Giọng điệu của hắn lộ rõ sự tự tin, rõ ràng không coi uy hiếp của Dư Tùng Vận ra gì.

"Láo xược, ngươi là ai, không thấy thiếu chủ nhà chúng ta mời nàng trước sao" - Gã hộ vệ đứng cạnh lập tức quát lớn.

Một luồng uy áp của cường giả Hóa Hải Đệ Ngũ Giai tỏa ra, bao trùm lấy kẻ đối diện.

Vị kiếm tu giống như chẳng để tâm, chỉ nhẹ nhàng phất một cái.

Linh lực hùng hậu từ tay phóng ra, đè ép hoàn toàn khí thế của tên hộ vệ, đồng thời đẩy lui hắn đi ba bước.

"Ngươi...Ngươi là Hóa Hải Đệ Lục tầng!" - Gã hộ vệ hoảng hốt.

Dù đối phương che mặt, nhưng dựa vào dáng dấp cùng giọng nói có thể thấy người này còn rất trẻ.

Chí ít không quá hai mươi.

Hai mươi tuổi đạt đến Hóa Hải Đệ Lục Giai, đây là cái khái niệm gì ? Đừng nói là Linh Hư Thành, e rằng ngay cả đệ nhất Thành trong bốn thành là Viên Hư Thành cũng không có.

Chẳng lẽ người này đến từ Châu Phủ ?

Gã hộ vệ quay người nhìn Dư Tùng Vận như muốn xin ý kiến.

Họ Dư nhíu mày, đứng dậy chắp tay:

"Các hạ anh tuấn bất phàm, không biết có thể xưng danh hay không ?" - Khí độ của hắn vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì đối phương hơn mình hai cảnh giới mà sợ hãi.

Vị Kiếm tu quay đầu nhìn Dư Tùng Vận, nhàn nhạt đáp:

"Thường nghe Dư Tùng Hải là đệ nhất nhân của Linh Hư Thành, nhưng xem ra nhi tử của hắn cũng chẳng có gì đặc biệt"

Lời vừa nói ra, nhất thời khiến cả Vạn Túy Lâu như hỗn loạn, đây chính là trực tiếp vũ nhục Dư Tùng Vận trước mặt mọi người.

Họ Dư không nói gì, nhưng trong lòng thầm nổi giận.

Tuy rằng hắn ưa thích nữ nhân kia, nhưng cũng không đến mức vì sắc mà đánh mất lý trí.

Gã kiếm tu này còn trẻ mà thực lực mạnh như vậy, nếu nói không có bối cảnh sau lưng thì đánh chết hắn cũng không tin.

Vốn là định nhường nữ nhân này cho gã, đồng thời thông qua đó thể hiện thiện chí kết giao, nào ngờ gã lại trước mặt mọi người vũ nhục mình.

Với một kẻ tâm cao khí ngạo như Dư Tùng Vận làm sao mà chịu nổi.

Thế nhưng bảo hắn ra tay thì hắn lại ko dám.

Ngộ nhỡ đối phương thực có bối cảnh lớn, vậy thì phụ thân hắn tuyệt đối sẽ liên lụy.

Thân là thiếu chủ Linh Hư Thành làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau.

Gã cận vệ thấy Dư Tùng Vận chần chừ, liền lên tiếng:

"Thiếu chủ, đấu tay đôi với hắn thì không thể, nhưng đánh thắng hắn trên phương diện khác thì sẽ chẳng ai nói gì được" - Gã cận vệ truyền âm cho Dự Tùng Vận.

"Ý ngươi là thần thức ? Cấp độ của hắn hơn ta hai giai, e rằng thần thức cũng không yếu, chỉ sợ chưa chắc đã hiệu quả"

"Thiếu chủ, chẳng lẽ ngài quên đồ vật mà thành chủ giao cho ngài sao ?"

Đôi mắt Dư Tùng Vận bỗng sáng lên.

Đúng, cơn nóng giận khiến hắn có chút không tỉnh táo.

Hắn dần lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười tà dị:

"Vị bằng hữu này nói không sai, so với phụ thân, tại hạ vẫn còn kém quá xa.

Có điều chuyện nào ra chuyện đó.

Các hạ ưa thích nữ nhân này, ta cũng muốn, không bằng chúng ta làm một cuộc tỷ thí"

“Ngươi muốn so chiêu với ta ?"

"Quân tử dùng văn, quân binh mới dùng kiếm.

Nơi này quá nhỏ hẹp, chúng ta vẫn là nên so thứ khác đi"

Dư Tùng Vận vừa nói vừa chắp tay với lão già đang ngồi bên cạnh.

"Giới thiệu với chư vị, đây chính là Bắc Nhã Đại Sư tới từ Thanh Bằng Châu, cũng là một vị Chế Phù Đại Sư"

Âu Dương Huyền nghe thấy bốn chữ " Đại Sư Chế Phù" liền thầm chú ý.

Luyện Khí, Luyện Đan, Chế Phù chính là ba nghề nghiệp phổ biến nhất tại Thiên Khuyết Đại Lục.

Bản thân ba nghề này cũng có phân cấp bậc, bắt đầu từ Học Đồ, tiếp đến là Chính Sư, Đại Sư, Tông Sư và Đại Tông Sư.

Phía trên đương nhiên vẫn còn các cấp độ khác, nhưng với người ở Linh Hư Thành, Đại Sư đã là cấp độ rất cao rồi.

Không ngờ phủ thành chủ lại có thể quen biết với một vị Chế Phù Đại Sư.

Dư Tùng Vận nói tiếp:

"Lần này Đại Sư đến đây, vừa hay mang theo một đồ vật thích hợp cho chúng ta thi đấu.

Mời Đại Sư"

Vị trung niên tên Bắc Nhã gật đầu, tung người nhảy xuống sân khấu, sau đó lôi từ trong người ra một đồ vật kỳ quái.