Gã hắc bào nhướng đôi lông mày.

Ánh mắt quét qua một lượt.

Nữ nhân này tuy không lộ dung nhan nhưng nhìn dáng người quả thật chính là nhất đẳng.

“Nhường cho cô nương cũng không phải không thể, chỉ là ta có một điều kiện”

“Điều kiện gì ?”

“Tháo khăn của cô nương ra”

Yêu cầu này của gã khiến đám đông ồ lên.

Nhiều người thầm mắng gã là đồ vô sỉ, số khác lại tỏ ra thích thú.

“Muốn ta gỡ mạng che mặt ? Chỉ e ngươi còn không có tư cách này” – Nữ nhân mặc áo trắng bình tĩnh đáp.

“Không thử làm sao biết”

Gã hắc bào đột nhiên vặn người một cái, thân hình đã lao đến nữ nhân trước mặt.

Hai tay khẩy nhẹ muốn đem tấm mạng tháo xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, một thanh kiếm sắc nhọn từ phía sau đâm tới, khí thế như lưu tinh khiến gã không thể không thu tay.

“Thôn Lang Thiên Trảo”- Gã hắc bào quát lớn.

Chỉ thấy bàn tay được bao bọc bởi một móng vuốt màu tím trông như vuốt sói.

Vuốt cùng kiếm chạm vào nhau nghe “Keng” một tiếng, gã hắc bào vậy mà bình yên lùi lại phía sau.

Người ra tay là một thanh niên đeo mặt nạ.

Hắn chăm chú nhìn kẻ trước mắt, lạnh lùng quát:

“Quản cái tay chó của ngươi cho tốt”

Gã hắc bào không khỏi kinh nghi.

Vừa rồi giao thủ, gã có thể cảm thấy linh lực của người này không thua gì mình, cũng là Hóa Hải CảnhTầng Sáu.

Nghe giọng thì còn rất trẻ.

Tuổi như vậy đã đạt đến Hóa Hải Tầng Sáu xem chừng không phải là tán tu.

Gã biết mình đụng trúng thiết bản, không chút do dự vứt xuống Cuồng Huyết Thạch, lườm gã đeo mặt nạ một cái rồi bỏ đi.

Cuộc chiến cứ như vậy mà kết thúc.

Đám đông tỏ rõ sự thất vọng, cứ nghĩ sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, nào ngờ mới đánh có một chiêu đã ngừng.

Vị nữ tử áo trắng tiến đến gần sạp hàng, hai tay ném ra 3.000 Kim Tệ sau đó cùng gã đeo mặt nạ rời khỏi, để mặc tên béo vẫn còn đang ngơ ngác.

Phải mất một lúc, gã mới hoàn hồn:

“Các vị, vẫn còn vài món đồ nữa, nếu ai còn muốn mua thì xin mời”

Đã có ba người đi trước, đám đông đương nhiên cũng rất chú ý đến hàng hóa đang bán, chen nhau chọn lựa món đồ mình cần.

Chẳng mấy chốc cái gian hàng của lão đã bán hết sạch, chỉ còn thừa vài thứ đồ lẻ tẻ không đáng kể.

Lão tỏ ra rất hài lòng, bắt đầu thu dọn nhanh chóng rời đi.

Dường như sợ có người bám theo, lão lủi rất nhanh, trên đường còn không ngừng thay đổi phương hướng.

Sau một hồi quẹo trái rồi quẹo phải, lão dừng lại bên một con hẻm nhỏ.

“Tam đệ, hôm nay thấy ta diễn thế nào” – Một giọng nói oang oang vang lên sau lưng.

Bóng người xuất hiện, râu ria xồm xoàm, còn ai khác ngoài tên cầm song đao khi nãy.

“ Nhị ca làm không tệ, Đại Ca đã đến chưa?” - Lão béo ngập ngừng hỏi.

“Đến từ lâu rồi, chỉ chờ có ngươi thôi” – Lại một giọng khác vang lên, người xuất hiện chính là tên trung niên mặc hắc bào.

Ba tên này hóa ra lại cùng một bọn.

“Hắc hắc, hôm nay xem chừng bán được rất khá.

Ta nói này tam đệ, ngươi tuy tu luyện chẳng ra gì, nhưng tay nghề làm đồ giả thì cứ phải gọi là nhất đẳng.

Cái gì mà Bạch Kim Thiết, Cuồng Huyết Thạch, vậy mà cũng lừa được khối tên” – Gã râu xồm nói.

Lão béo cười gượng, tuy trên mặt tỏ ra khiêm tốn nhưng trong lòng thì lại rất đắc ý.

Lão tên là Mộ Vạn Cừu, vốn là đệ tử của một vị Luyện Khí Sư.

Có điều tính cách tham lam, mỗi lần luyện khí, đều lén giấu sự phụ ăn bớt nguyên liệu.

Số lượng này cực kỳ nhỏ, vốn không quá ảnh hưởng đến chất lượng vũ khí.

Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Trong một lần xui xẻo bị sư phụ phát hiện, ông liền đánh cho hắn một chưởng, đuổi cổ hắn xuống núi.

Bị tống khỏi sư môn, hắn không nơi không chốn, cuối cùng rui rủi lại gặp được hai kẻ này.

Gã râu xồm được gọi là nhị ca tên là Đinh Ngũ Xử.

Đừng thấy gã thô kệch mà coi thường bởi thực tế gã lại là một tên Luyện Đan Sư.

Cũng giống như Mộ Vạn Cừu, gã cũng từng là đệ tử của một vị Đại Sư Luyện Đan.

Nghề luyện dược vốn yêu cầu khí định thần nhàn, nhưng Ngũ Xử lại ham mê nữ sắc.

ĐInh Ngũ Xử rất hâm mộ sư tỷ, cũng là con gái của sư phụ.

Đáng tiếc nàng chê hắn thô kệch, một lòng ưa thích đại sư huynh vốn nho nhã, lệ độ.

Uất hận, hắn liền rủ sư huynh lên núi hái thuốc, sau đó dùng khổ nhục kế đánh lén sư huynh, phế hết võ công của người này.

Chưa hết, hắn còn ép sư huynh viết thư dụ sư tỷ lên núi, lập bẫy bắt được nàng, ép nàng và đại sư huynh uống Hòa Hợp Tán.

Trước mặt đại sư huynh đang bị trói ở gốc cây, hắn lột [email protected] quần áo sư tỷ, hãm hiếp nàng đến hóa điên.

Đáng thương cho vị đại sư huynh, không những phải nhìn người mình yêu bị vấy bẩn, lại chịu tác dụng của hòa hợp tán mà không thể phát ti3t, cuối cùng khí nghịch công tâm, thổ huyết mà chết.

Mỗi khi nhớ lại cảnh này, Đinh Ngũ Xử không hề cảm thấy hối hận, trái lại hắn cảm thấy một luồng khoái trá không thể tả.

Đương nhiên sau vụ đó, hắn cũng không trở về sư môn nữa, mà trốn đi biệt tích.

So với Mộ Vạn Cừu chỉ có tu vi Tôi Huyết đỉnh phong, Đinh Ngũ Xử may mắn hơn, hắn biết cách luyện dược để tăng trưởng tu vi.

Nhờ vậy mà chưa tới 40 đã có thể đạt tới Hóa Hải đệ tứ tầng.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không dám bất kính với vị Đại Ca trước mặt.

Cả họ Mộ và họ Cừu này đều không biết Đại Ca đến từ đâu, chỉ biết gã tự xưng là Xương Trạch, tu vi Hóa Hải Đệ Lục Giai.

Sau khi ba người gặp nhau, Xương Trạch bảo Vạn Cừu chế nguyên liệu giả để bán.

Với kiến thức của mình, Vạn Cừu không khó để thực hiện.

Vấn đề duy nhất là bọn họ không thể bầy bán ở các tiệm chính thống mà chỉ có thể rao bán ở Bách Dạ Tràng.

Xương Trạch liền nghĩ ra một kế.

Đầu tiên, hắn giao Đinh Ngũ Xử giả làm người mua nhằm thu hút sự chú ý của đám đông, sau đó bản thân lại chạy ra giả vờ tranh chấp, dọa cho Đinh Ngũ Xử phải bỏ chạy.

Tiếp đến, gã cố ý nán lại, tiếp tục lựa chọn đồ để mua, miệng thì không ngừng khen đồ trên quầy của Vạn Cừu rất có giá trị.

Đã có hai người đi trước, đương nhiên khiến lòng tin của đám đông tăng lên đáng kể, giúp cho ba gã tiêu thụ hàng hóa rất nhanh.

Sau khi làm xong, chúng cũng lập tức rút lui chuyển qua địa bàn khác.

Số vụ chúng làm thường không nhiều, thời gian cách nhau khá xa khiến không ai tìm được.

“Thu nhập thế nào ?” – Xương Trạch mở miệng hỏi.

“40.000 Kim Tệ, tương đương với 400 Linh Tệ” – Mộ Vạn Cừu trả lời.

“Haha phát tài rồi, Đại Ca, hay chúng ta đến Vạn Túy Lâu làm một bữa no say đi, vừa nãy nhìn nữ nhân áo trắng kia, tâm đệ lại có chút ngứa ngáy không chịu nổi” – Đinh Ngũ xoa xoa tay, không ngừng li3m môi.

Gã hắc bào họ Xương không biểu lộ cảm xúc, chỉ gật đầu.

Bị một tên tiểu tử đánh lui khiến gã cũng có chút khó chịu.

Xem ra vẫn nên tìm nữ nhân để giải tỏa.

Hắn quay lại hỏi Mộ Vạn Cừu:

“Ngươi có đi không ?”

Mộ Vạn Cừu lắc đầu, không giống hai tên này, hắn thích tiền hơn nữ nhân.

“Tốt, vậy canh hai đêm nay gặp nhau ở cổng thành, sau đó rời khỏi đây”

Nói xong, gã cùng Đinh Ngũ Xử liền rời đi.

Mộ Vạn Cừu cất bước về phòng trọ, trên đường vẫn không ngừng cảnh giác.

Sau một hồi đi vào một cái ngõ nhỏ, trước mắt liền xuất hiện một thanh niên, lưng đeo vải bố, dáng đi rất thong dong, dường như là một gã nghèo khổ.

Mộ Vạn Cừu không dừng lại, tiếp tục bước tiếp.

Khi hai người sắp đi qua nhau, lão bỗng dưng vung tay ném một túm bột trắng vào kẻ trước mặt, sau đó co giò bỏ chạy.

Lừa đảo suốt bao năm, lão đã sớm làm quen với mọi tình huống.

Gã thanh niên này lão nhớ rất rõ, khi nãy hắn thường xuyên luẩn quẩn bên quầy hàng nhưng không mua gì.

Tuy không rõ làm sao hắn bám theo được mình nhưng tiên hạ thủ vi cường, lão lập tức ném bột của Túc Liên Thảo về phía đối phương.

Túc Liên Thảo là một loại cây đặc biệt, khi phòng vệ sẽ phóng ra một lớp bột gây mù tạm thời.

Đây là một trong những vũ khí hữu hiệu giúp hắn thoát được những kẻ bám đuôi.

Hai chân lão tăng tốc, chỉ cần thêm một chút nữa là ra đến đường lớn, đến lúc đó dù muốn cướp của lão thì tên kia cũng không dám ra tay.

Thế nhưng khi chỉ còn vài chục mét, cổ gã liền bị một bàn tay bóp chặt.

Còn chưa kịp kêu la, chân phải đã ăn ngay một cước.

Lão khuỵu xuống, miệng kêu lên oai oái:

“Đại hiệp, xin tha mạng.

Nhà ta còn mẹ già con thơ, nếu đại hiệp muốn lấy lại tiền, ta sẽ trả lại cho đại hiệp”

Người ra tay chính là Âu Dương Phong.

Phải kể lại cách đây một canh giờ, khi lão béo còn đang mở quầy.

Lúc đầu hắn không quá chú ý, nhưng sau đó viên ngọc bội trên cổ lại không ngừng rung lên bần bật.

Suốt 18 năm đeo thứ này, hắn chưa từng thấy ngọc bội phản ứng dữ dội như thế, liền tiến sát đền quầy hàng, cố gắng để ý đến những món đồ bị mua.

Thế nhưng dù là Bạch Kim Thiết trong tay gã hắc bào hay là Cuồng Huyết Thạch được vị nữ tử thần bí mua mất, đều không khiến cho ngọc bội phản ứng.

Không còn cách nào, hắn đành bám theo lão già.

Thực lực hiện tại của Âu Dương Phong chỉ là Tôi Huyết Sơ Kỳ nhưng hắn lại có một bộ công pháp ẩn núp, bám đuôi hết sức đặc biệt được gọi là Ma Du Tẩu.

Đây là bộ công pháp hắn vô tình đạt được khi giết một tên cướp trong rừng.

Lần đó nếu không phải gã kia tính sai thực lực của Âu Dương Phong, tấn công quá sớm thì ai chết trong tay ai còn khó nói.

Ẩn mình sau vách tường, Âu Dương Phong kinh ngạc khi phát hiện ra ba kẻ này lại cùng một bọn, nhất là tên râu xồm cùng tên hắc bào đều có thực lực rất mạnh.

Đừng nói là hiện tại, dù có là bản thân hắn trước khi bị phế kinh mạch cũng đánh không lại.

May mắn cho hắn, bộ ba này quyết định tách ra.

Họ Âu tiếp tục bám theo.

Hắn cũng không vội vã ra tay mà chờ cho đối phương đi được một đoạn khá xa, tâm lý xuất hiện dấu hiệu buông lỏng mới tiếp cận.

Đáng tiếc gã béo quá mức cẩn trọng, vừa thấy hắn liền lập tức ném bột Túc Liên Thảo để chạy trốn.

Thế nhưng Âu Dương Phong suốt hai năm qua vốn đã quen với việc chiến đấu trong Cát Tiên Sâm Lâm, phản xạ nhanh nhạy, lập tức đóng chặt hai mắt, dựa vào tai để đoán biết vị trí của đối phương.

Bàn tay vừa ra đã khóa chặt phần yếu hại sau gáy của Mộ Vạn Cừu, chân phải tung ra đạp thẳng vào chân lão.

Nói thì lâu nhưng thực tế lại rất nhanh, chưa tới nửa giây, Mộ Vạn Cừu đã bị Âu Dương Phong khống chế.