Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Mai Lạc một mình lái xe về văn phòng cũng đã gần ba giờ, tổng biên tập nghe lão Bạch nói Mai Lạc và Trần Vân Thi là bạn cũ, tin là Mai Lạc có thể hỏi thêm tin gì đó, nên thấy Mai Lạc về, chủ động đề xuất để Mai Lạc phụ trách mục phỏng vấn sau này của Trần Vân Thi.

Mai Lạc cũng không từ chối, đây cũng là việc của mình, hơn nữa cô cũng có thể tiếp xúc nhiều hơn với Trần Vân Thi, có thể hiểu cô hơn, thậm chí mở lối cho cô. Một người nếu đã chết lòng, cũng giống như đi vào ngõ cụt, không có người dẫn đường, là mê cung rất khó thoát.

Cô cũng là người từng lạc đường, nhưng tuy cô lạc đường, cuối cũng cũng biết quay lại.

Chuông điện thoại bỗng vang lên. Mai Lạc nhìn màn hình, chần chờ một lúc rồi cũng nhận điện.

“Học trưởng, có gì không.” Cô vẫn nói chuyện giữ lễ với anh như trước.

Trịnh Vũ Hạo ở đầu dây bên kia cũng dịu dàng trả lời: “Lạc Lạc, em cũng sắp tan làm rồi. Anh muốn xin lỗi em vì chuyện vụ hội lần trước. Mấy hôm nay lại bận, tối nay em rảnh không?” Không nhanh không chậm, lời của anh như nhó nhẹ thoảng qua lòng người.

“À, ngại quá, học trưởng. Tối nay em có hẹn rồi.” Mai Lạc cũng không có hẹn gì, chỉ là cô muốn về nhà sớm một chút, gặp Tử Thanh sớm một chút thôi.

Trịnh Vũ Hạo im lặng một lát, thật ra anh đã sớm đoán được đáp án này.

“Học trưởng, em sắp tan sở rồi, nếu không còn gì thì thôi, hẹn anh lần sau.” Lai Lạc nói qua loa xong liền cúp máy, thật ra trong lòng cô rất cảm kích Trịnh Vũ Hạo, nhưng mà thân phận anh trai Trịnh Vũ Yên của anh, bỗng khiến Mai Lạc không thể sống chung.

San San có hẹn đã về trước, Lynda cũng đi về. Mai Lạc chậm rãi bước xuống lầu một mình, cúi đầu nhớ lại chuyện Trần Vân Thi hôm nay.

Nhưng không ngờ ngẩng đầu lên lại thấy một chiếc Land Rover dừng trước cửa công ty của họ, người đứng bên cánh cao lớn, tuấn tú hơn người.

Lạc Lạc và Cố Tử Thanh nhìn nhau cười, cô nhanh chóng chạy đến bên anh. Anh dang tay ôm cô vào lòng.

“Sao anh lại đến đây?” Mai Lạc không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện ngoài ý muốn như vậy.

“Đón bà xã tan sở.” Cố Tử Thanh sủng nịnh vuốt mái tóc dài của cô.

Mai Lạc rất cứng đầu, kiên quyết không chịu lái xe anh tặng, nói là muốn làm một công dân bình thường, lái xe của anh, người khác nhất định cho rằng cô bị bao nuôi. Cô giải thích vậy, khiến Cổ Tử Thanh không nói được lời nào, nhưng anh không thể để cô chen chúc trên xe buýt. Nên nhanh chóng hoàn thành công việc, đến đón cô về nhà.

Mai Lạc hạnh phúc mổ nhẹ lên mặt anh, “Đây là phần thưởng.” Nói xong lập tức mở cửa lên xe.

Mà Cố Tử Thanh cũng lên xe, lái xe về nhà.

Trong một chiếc xe màu đen cách đó không xa, tài xế quay đầu hỏi. “Trịnh thiếu, chúng ta đã ở đây một tiếng rồi, có dừng tiếp không?”

Trịnh Vũ Hạo nhìn chằm chằm hướng chiếc Land Rover kia đi khỏi, đáy mắt là sự mất mát không thể che giấu. Vung tay, bảo tài xế lái đi.

Anh vốn muốn cho Mai Lạc một bất ngờ, tuy cô từ chối trong điện thoại, nhưng anh biết nếu mình xuất hiện trước mặt cô, với tính cách của cô nhất định sẽ không từ chối anh.

Nhưng khi vừa cúp máy, anh lại nhanh chóng thấy chiếc Land Rover của Cố Tử Thanh dừng lại, lúc này anh mới vỡ lẽ thì ra người hẹn Mai Lạc là Cố Tử Thanh.

Khi Mai Lạc ra khỏi toà nhà, vừa nhìn đã thấy Cố Tử Thanh, cô như chú chim sẻ nhỏ nhảy vào vòng tay ấm áp của anh, cười thật hạnh phúc. Đây là điều Trịnh Vũ Hạo chưa từng thấy, Mai Lạc trước mặt anh luôn có chút câu nệ, luôn mang thái độ cảm kích với mình. Nhưng dù sao, cô gái duy nhất khiến anh động lòng, anh sẽ cố gắng giành được.

“Tử Thanh, hôm nay em đã gặp Vân Thi.” Ngồi trong xe, Mai Lạc nói với Cố Tử Thanh

Nếu trên thế giới này có những người nhất định không thể ở bên nhau, vì sao cứ phải để họ gặp nha?

Dường như Cố Tử Thanh cũng không thấy bất ngờ, chỉ bình tĩnh tiếp tục lái xe, chờ Mai Lạc nói tiếp.

“Bây giờ cô ấy rất suy sụp, có phần giống em lúc trước...” Mai Lạc nói xong lại thấy không đúng, cũng không nói tiếp, chỉ ngơ ngác nhìn khong cảnh chuyển động ngoài cửa sổ.

“Bọn họ khác chúng ta.” Lúc này Cố Tử Thanh dịu dàng nói một câu, lại giống như một viên thuốc định tâm siêu mạnh, khiến Mai Lạc cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trong cuộc sống thê lương này, ai mà chẳng có chút bí mật trong lòng, ai mà chẳng có chuyện của riêng mình.

Vậy thì chúng ta chỉ cần bước tiếp trong câu chuyện của chính mình là được.

Sau đó vừa đi vừa quý trọng.

“Tử Thanh, Trung Thiên thật sự không thích cô ấy chút nào sao?” Mai Lạc thắc mắc bấy lâu nay hỏi.

“Trung Thiên có suy nghĩ của cậu ấy. bảo bối, tình yêu không thể miễn cưỡng.” Cố Tử Thanh cười ảm đạm, nhưng trả lời đầy ý tứ.

“Anh vừa gọi em là gì?” Mai Lạc đó bừng mặt.

“Gì cơ? Anh không nhớ.” Cố Tử Thanh cười giải hoạt, dừng xe, đến nhà rồi.

“Bảo bối, bảo bối, bảo bối.” Mai Lạc lặp lại rất nhiều lần, “Nhớ chưa?” Dù đã xuống xe, Mai Lạc vẫn bám theo Cố Tử Thanh quyết không tha.

Cố Tử Thanh đột nhiên dừng bước, Mai Lạc đi theo sau Cố Tử Thanh vinh quang đập mặt vào lưng gầy của anh, “Lạc Lạc ngốc.” Cố Tử Thanh xoay nguời, lập tức in một nụ hôn dịu dàng lên môi cô, cười mị hoặc, “Bảo bối, đủ chưa?”

Mai Lạc thật sự không lường trước được nụ hôn không phòng ngự và cả tiếng bảo bối lần thứ hai này, đang thất thần, đã bị Cố Tử Thanh kéo đến phòng khách.

Tâm tình của cô bây giờ rất rốt, ánh mắt trời chiếu vào qua cửa sổ, cả phòng đầy hơi ấm và ánh sáng. “Em đi nấu cơm.” Nói xong cô nhảy lên đi vào bếp.

Cố Tử Thanh theo sau cô, nhìn cô thuần thục đeo tạp dề, chuyên tâm vo gạo, vươn tay giúp cô kéo tóc khỏi tạp dề, sau đó ôm cô từ phía sau.

“Bảo bối, anh đói.” Hiếm khi Cố Tử Thanh dùng giọng làm nũng nói chuyện với Mai Lạc, hới thở của anh quanh quẩn bên tai Mai Lạc.

“Chờ một chút, sẽ nhanh thôi.” Mai Lạc quay người lại, nói rất trịnh trọng. Cô vốn ngây ngốc lại thấy trong đôi mắt đen lánh của Cố Tử Thanh đều là sương mù dày đặc và nóng bỏng, ánh mắt cuồng dã si mê.

Cô định thoát khỏi vòng tay của anh, lại bị anh ôm ngang hông, đi lên lầu, anh khẽ nói bên tai cô: “Bây giờ anh muốn ăn em.” Mai Lạc đỏ mặt đến tận mang tai.

Bĩu môi kháng nghị trong lòng anh: “Tử Thanh, em thật sự đói bụng, em muốn nấu cơm.” Nhưng sự vùng vẫy của cô lại càng kích thích dục vọng của Cố Tử Thanh, chỉ nghe thấy anh khẽ hừ một tiếng, bọn họ đều ngã xuống chiếc giường trắng tinh.

Khí thế của Cố Tử Thanh quá mạnh, lí trí của Mai Lạc như mảnh thuỷ tinh yếu ớt, động một cái, đã vỡ thành từng mảnh nhỏ. Trong mắt cô, tai cô, mũi cô toàn là mặt của Cố Tử Thanh, giọng nói của Cố Tử Thanh, hơi thở của Cố Tử Thanh.

“Lạc, bảo bối của anh.” Cùng với lời nói đầy tình cảm của Cố Tử Thanh, Mai Lạc đã sớm ý loạn tình mê. Sau đó, anh hoàn toàn chiếm lấy cô, không ngừng rong ruổi trong cơ thể cô. Mai Lạc từ từ được đẩy lên đầu gió theo động tác của anh, giao toàn bộ cho anh.

Về phần bữa tối, sau này Mai Lạc phải ăn đỡ mỉ ăn liền rồi (Mùi vị của mì ăn liền ra sao? Bạn đi mà hỏi Cố Tử Thanh ấy.)