Tất cả mọi người, cũng không ai lưu lại, trực tiếp lao ra chỗ cao sau núi nhìn xuống Hắc Tử Hải mênh mông vô tận ở phía dưới, mặt nước giống như nước mực, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Mặt nước đen giống như mực, tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng, lại càng khiến người xem vô cùng lo sợ.

Mộ Dung Nhạn không kìm được nắm lấy tay Tần Vô Song, mấy lần nàng tự nói với bản thân, Tần đại ca nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ không xuất hiện vấn đề. Nhưng thật sự đến nơi được người trong tông môn hình dung là "Hắc Tử Hải", Mộ Dung Nhạn vẫn không kìm được lo lắng.

Mộ Dung Thiên Cực thần sắc ngưng trọng nói:

- Chư vị, đầm hắc thủy này, trong tông môn ta, được gọi là "Hắc Tử Hải", chư vị đi chuyến này, nguy hiểm rất lớn. Hiện tại nếu quay lại vẫn còn kịp.

- Mộ Dung lão đệ, ngươi yên tâm đi. Hiệp ước này đã ký kết rồi, ai còn hối hận chứ?

Tân Vô Kỵ nói:

- Mộ Dung Lâu chủ, hiệp ước không phải trò đùa. Hiên Viên Khâu chúng ta, xưa nay đối với hiệp ước luôn vô cùng coi trọng. Xin yên tâm, chuyện này một khi Thiên Đế Sơn hỏi đến, Phiêu Tuyết Lâu sẽ đặt mình ra ngoài chuyện này. Tất cả đều do bản Điện hạ giám sát. Bất luận xuất hiện bất cứ kết cục nào, đều không thể giận cá chém thớt Phiêu Tuyết Lâu các vị, các ngươi có ý kiến gì không?

Lôi Minh lớn tiếng nói:

- Chúng ta đương nhiên không có ý kiến, chỉ sợ người nào đó có ý kiến thôi?

Giống như thị uy liếc mắt về phía Tần Vân Nhiên. Tần Vân Nhiên còn lưu manh hơn Lôi Minh, cười tủm tỉm nói:

- Lôi lão nhân, ngươi là Yến lão nhân sao?

Yến Quy Nam thâm trầm hơn Lôi Minh, thản nhiên nói:

- Nhiều lời vô ích, Truy Dương, ngươi qua đây.

Yến Truy Dương vui vẻ đi tới:

- Nhị Trang chủ.

- Cao tầng của Thiên Phạt Sơn Trang chúng ta vốn không tán đồng chuyện này của ngươi lắm. Nhưng chuyện của người trẻ tuổi, cũng không nỡ quét sạch hứng thú của ngươi. Ta chỉ nói một câu, một khi ngươi đã đến, thì phải toàn lực ứng phó, đừng làm mất mặt Thiên Phạt Sơn Trang.

Yến Truy Dương nghiêm mặt nói:

- Điều này là đương nhiên.

Các nhà đều gọi đệ tử của mình đến, chân thật dặn dò.

Tần Vân Nhiên thật ra rất ngay thẳng, đem một bộ giáp trụ nhẹ như cánh chim cho Tần Vô Song:

- Vô Song, cái này cho ngươi, bộ giáp này ở trong nước, có thể bảo đảm ngươi giống như trên đất bằng, sẽ không bị các loại thủy áp hoặc là thủy thế ảnh hưởng đến tốc độ của ngươi.

Tần Vô Song nhận lấy, tạ ơn.

Tần Vân Nhiên cười lớn nói:

- Làm tốt vào, ta tin ngươi, nhất định sẽ mang tới niềm vui bất ngờ cho mọi người.

Nói xong, Tần Vô Song cười ha ha hỏi:

- Mộ Dung Lâu chủ, nếu mọi người đồng cùng một mục tiêu, ta chỉ hỏi một câu, có phải sau khi tiến vào đầm hắc thủy, bất cứ thủ đoạn nào đều cho phép không?

Mộ Dung Lâu chủ nhìn về phía Tân Vô Kỵ, hiển nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của Tân Vô Kỵ.

Tân Vô Kỵ nhàn nhạt cười nói:

- Xuống dưới đáy nước, giống như cá trở về biển, chúng ta ở trên mặt nước, cũng không hạn chế được bọn họ, vậy chi bằng đi bọn họ hành động thoải mái đi.

Nụ cười của Tần Vân Nhiên không thay đổi, cẩn thận nói:

- Nói cũng phải, đó chính là nói, bất kể bọn họ dùng thủ đoạn, cho dù là công kích lẫn nhau, cũng được được đúng không?

- Xuống dưới đầm hắc thủy, sống chết dựa vào thiên mệnh, chết trong đầm hắc thủy, và chết trên tay đối thủ cạnh tranh, cũng không khác biệt nhiều lắm.

Tân Vô Kỵ nhàn nhạt nói, khẩu khí có vẻ không có một chút nhân tình.

Lôi Minh cười lạnh nói:

- Nhiên Phong Tử, nếu ngươi sợ, thì khuyên tiểu tử đó bỏ cuộc đi. Còn có bốn dũng sĩ nguyện ý tiếp tục mà, bọn họ đều là người theo đuổi đến cùng của Mộ Dung tiểu thư.

Tần Vân Nhiên cười lớn ha ha:

- Lôi lão nhân, ngươi hiện tại nhất định rất đắc ý, bốn người đánh một, làm sao mà thua được, đúng không?

Nói xong, quay đầu lại trêu chọc Tần Vô Song:

- Vô Song, nhìn thấy rồi chứ, nếu ngươi không tranh chút khí, xuống dưới đầm hắc thủy, không được phép lên đâu.

Tần Vô Song nhàn nhạt cười, cũng không nói gì. Ánh mắt liếc nhìn bốn người Lôi Tiêu. Ngô Đỉnh Nguyên và Hồ Khâu Lan còn đỡ một chút, dù sao cũng tương đối bớt phóng túng, mặt không biến sắc.

Lôi Tiêu và Yến Truy Dương, thần thái tràn ngập sự đắc ý không che giấu được, loại biểu tình này, hiển nhiên giống như thợ săn đang quan sát con mồi, quyết chí bắt được.

Trong lòng Tần Vô Song chỉ cười lạnh.

Hai thủ lãnh của Bách Kiếm Tông và Hồ Khâu Thế gia vội vàng giải thích nói:

- Tần Chưởng môn, hai nhà chúng ta, tuyệt đối không có ý tứ này.

Tần Vân Nhiên vẫn cười lớn khoa trương giống như chiêu bài:

- Ta nói hai vị, cho dù đúng, ta cũng không để ý. Đây là chuyện của người trẻ tuổi bọn hắn, giao cho thanh niên bọn hắn giải quyết đi.

Lời của Tần Vân Nhiên càng nói càng thoải mái, trong lòng Yến Quy Nam càng cảm thấy không thích hợp. Luôn cảm thấy Tần Vân Nhiên này, giống như quyết chí nhất định thắng, căn bản không lo lắng đến Tần Vô Song. Nhưng căn cứ vào phỏng đoán và điều tra của bọn họ, Tần Vô Song xác thực, chỉ có thực lực Luyện Hư Cảnh, quả quyết không có khả năng vượt qua Động Hư Cảnh.

Tu vi như vậy, đối với đệ tử trẻ tuổi Động Hư Cảnh đỉnh phong như Yến Truy Dương và Lôi Tiêu mà nói, căn bản không hình thành được uy hiếp gì.

Tần Vô Song có vũ khí Thần đạo hư hư thực thực, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, đều có. Đương nhiên là muốn vũ trang lên. Có vũ khí Thần đạo đấu với vũ khí Thần đạo, dưới sự triệt tiêu, bọn họ không nghĩ ra lý do gì, bốn người không chỉnh lý được Tần Vô Song.

Nhưng vẻ tự tin của Tần Vân Nhiên, khiến Yến Quy Nam cảm thấy từng trận âm thầm lo lắng.

Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, từ sau khi rời khỏi Thiên Đế Môn, đã vô cùng kiêng kỵ Tần Vô Song. Dù sao những gì mà Tần Vô Song biểu hiện ra ở Thiên Đế Môn, quả thực khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kiêng kỵ. Bọn họ có thể cảm thấy trên người Tần Vô Song một loại tiềm lực cực kỳ cường đại.

Người thanh niên này, nếu không nhanh chóng loại bỏ, tuyệt đối sẽ trở thành mối nguy hại cực lớn.

Trải qua sự trù tính, bọn họ cảm thấy, Mộ Dung Nhạn là một cánh cửa đột phá. Chỉ có thông qua Phiêu Tuyết Lâu, mới có thể trong thời gian ngắn, tìm được cửa đột phá, đối phó với Tần Vô Song.

Vì vậy, mới có cục diện người trẻ tuổi của bốn nhà thế lực cùng đến cầu hôn xuất hiện.

Bọn họ bày ra thế cục như vậy, đương nhiên sẽ không xuất ra hạng người ngu ngốc, phái đến, đều là tinh anh tuyệt đối trong tông môn.

Bất luận là thiên phú hay là yếu tố chiến đấu, đều là kẻ nổi bật tuyệt đối trong những người cùng tuổi. Lại phối hợp với võ trang của vũ khí Thần đạo, bất luận bọn họ suy diễn như thế nào, đều cảm thấy tiêu diệt Tần Vô Song không phải là vấn đề gì.

Sự cường đại của Tần Vô Song, nằm ở Thần đạo cung tiễn. Chỉ cần có thể làm suy giảm uy lực của cung tiễn, độ khó khi đối phó với Tần Vô Song sẽ giảm xuống trên diện rộng.

Không thể không nói, bọn họ trên vấn đề đối phó với Tần Vô Song, tốn rất nhiều công phu, cũng nghiên cứu về thói quen chiến đấu của Tần Vô Song, tổng hợp ra những kết luận, chế định kế hoạch, thực sự hạ quyết tâm nhất định phải làm được.

Công tác chuẩn bị về mọi mặt đều đã hoàn tất. Năm nhà thế lực đều không có đưa ra dị nghị gì.

Vì để công bằng, thời gian năm người xuống nước, hoàn toàn như nhau, chỗ không giống là, địa điểm xuống nước hoàn toàn khác nhau.

Địa điểm cụ thể của Thái cổ Yêu long ở đâu, không có ai biết, vì vậy, xuống nước ở những chỗ khác nhau, cũng để không tồn tại vấn đề không công bằng.

Địa điểm Tần Vô Song được an bài, tương đối gần phía bắc, địa thế cũng vô cùng hiểm trở. Mộ Dung Nhạn lúc này đã hoàn toàn không còn e ngại, đưa Tần Vô Song đến bờ biển, nắm chặt lấy tay Tần Vô Song, gió lạnh vi vu, thổi tung tay áo bay bay của hai người.

- Tần đại ca, huynh phải cẩn thận.

Mộ Dung Nhạn vốn kiên cường, lúc này cũng không kìm được có chút nghẹn ngào.

Tần Vô Song khẽ vỗ vào lưng Tần Vô Song, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Mộ Dung Nhạn, thì thầm nói:

- Nhạn nhi, ta hứa với nàng, chỉ có một người sẽ đi ra khỏi Hắc Tử Hải này, người đó, nhất định là ta.

Khóe mắt Mộ Dung Nhạn rưng rưng, chỉ biết gật đầu.

Tần Vô Song cứng rắn hạ quyết tâm, xoay người đi xuống.

Mộ Dung Nhạn bất chấp tất cả, hô lên:

- Tần đại ca, ta đợi huynh ba tháng, nếu huynh không lên, ta cũng sẽ nhảy xuống. Nếu người đi lên là người khác, ta cũng sẽ nhảy xuống!

Trong lòng mọi người đều chấn động, hiển nhiên là bị lòng trung nghĩa tiết liệt của Mộ Dung Nhạn làm cho chấn động.

Mộ Dung Thiên Cực lắc đầu thở dài, trong lòng không biết là vui hay buồn. Hắn áp dụng phương pháp khảo nghiệm này, vốn là muốn bọn họ biết khó mà lui, không ngờ lại để Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang tìm được cơ hội để phát huy mục đích của mình.

Rút cuộc, trong lòng Mộ Dung Thiên Cực, vẫn nghiêng về nữ nhi. Hắn hy vọng cuộc đời của nữ nhi, có thể phó thác cho người nam nhân trong lòng nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Còn Tần Vô Song, đương nhiên là chọn lựa vô cùng hoàn mỹ. Ngay cả Mộ Dung Thiên Cực cũng không thể không thừa nhận, Tần Vô Song là tài tuấn hiếm có trong những người trẻ tuổi.

Nhưng, đối mặt với sự dồn ép hết sức của bốn đại thế lực, hắn cũng không cách nào một hơi từ chối. Mắt thấy sự tình đã đến bước này rồi, đã không thể có đường sống quay lại rồi.

Tân Vô Kỵ đột nhiên ý tứ sâu xa nói:

- Mộ Dung Lâu chủ, lệnh thiên kim và Tần Vô Song đó, thật sự là tình cảm sâu đậm. Khiến người ta cảm thán.

Mộ Dung Thiên Cực không có lên tiếng, chỉ là không ngừng lắc đầu, trong thần thái tràn đầy sự chua xót và bất đắc dĩ.

Lôi Minh lớn tiếng nói:

- Điện hạ, Tần Vô Song đó nhất định biết thuật mê hoặc gì đó, bằng không Mộ Dung tiểu thư thân phận tôn quý như vậy, sao có thể coi trọng một tiểu tử nghèo hèn xuất thân từ các quốc gia nhân loại chứ?

Tân Vô Kỵ cười cười, hắn đương nhiên nhớ thân phận của mình lúc này là người giám sát, chứ không phải bằng hữu của bọn Lôi Minh, đương nhiên không thể biểu đạt lập trường rồi.

Tần Vân Nhiên vững như thái sơn, vẫn đứng ở đó, trong thần thái cuối cùng vẫn là nụ cười không cách nào đo lường được, nụ cười này vốn đã gắn liền với Tần Vân Nhiên. Nhưng lúc này trong ánh mắt nhìn Yến Quy Nam, bất luận nhìn như thế nào, đều cảm thấy ở trong âm mưu vô số.

Tần Vô Song sau khi xuống nước, toàn thân lập tức cảm thấy một trận cảm giác mát lạnh xâm lấn, cũng may, hắn mặc hai tầng áo giáp, một tầng là bộ giáp Trạm Lam, còn một tầng là nhuyễn giáp Tỵ Thủy do Chưởng môn Tần Vân Nhiên đưa tặng. Nhưng tầng nguyễn giáp này, đối với Tần Vô Song mà nói, chỉ có thể là thêu gấm thêu hoa. Bộ giáp Trạm Lam của hắn, lực phòng ngự đối với thủy hỏa vô cùng kinh người, căn bản không cần nhuyễn giáp, cũng có thể thong dong hành tẩu dưới nước, giống như đi trên đất bằng.

Tần Vô Song biết, sau khi xuống nước, bốn người đó nhất định sẽ không hề do dự, bao vây về phương hướng của hắn. Lúc này, trò chơi chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không sử dụng đao thật thương thật với bọn họ nhanh như vậy.

Chỉ là không ngừng lặn xuống, muốn khai chiến, chí ít phải chọn lựa kỹ càng chiến trường, chế định hoàn hảo chiến thuật chiến lược mới được, mù quáng khai chiến, lấy một chọi bốn, hắn vẫn chưa lạc quan đến mức này.

Đồng thời đối phó với bốn người, hiển nhiên là không hiện thực. Đặc biệt là Lôi Tiêu và Yến Truy Dương, nhìn qua diện mạo điển hình của thiếu gia thế lực đại gia tộc, nhưng hai người này, tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa tuyệt đối không thể không có đầu óc giống như bọn họ biểu hiện ra bên ngoài.

Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang chọn hai người này, mà không phải chọn người khác, nhất định là có lý do của bọn họ. Tần Vô Song nghiêm nghị suy nghĩ, đã lặn xuống vị trí hơn trăm trượng