Tần Uy ở trước mặt uy áp cường đại của Tần Vô Song, vô ý thức thối lưu về sau. Còn uy áp của Tần Vô Song, lại từng bước tới gần, khiến hắn bất luận lui như thế nào, phảng phất đều không thể thoát khỏi vực thẳm.
Tần Uy hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi động đến một sợi lông của chúng ta, nhất định sẽ hối hận. Ta bảo đảm!
- Ngươi cảm thấy, với bộ dạng hiện tại của ngươi, có thể bảo đảm cái gì? Tần Uy, nếu ngươi đem sự cường thế đó của ngươi, lấy ra đối phó với Thiên Phạt Sơn Trang, đối phó với Lôi Đình Tông, ta sẽ tán thưởng ngươi. Dù cho ngươi không có dũng khí đó, giữ khuôn phép làm người, vậy cũng không đánh mất bộ dạng của đệ tử Tần gia. Nhưng mà, dũng khí của ngươi, lấy ra làm cái gì? Ức hiếp đồng tộc? Gà nhà đá nhau? Đây chính là giác ngộ của đệ tử Tần gia ngươi sao? Nếu là như vậy, ta sẽ không ngại hôm nay giúp ngươi triệt để giác ngộ một chút!
Tần Vô Song bình sinh vô cùng chán ghét đấu tranh nội bộ, loại tư duy này, là hắn kế thừa từ kiếp trước. Tổ quốc hắn yêu thương sâu sắc kiếp trước, chính là quốc gia chuyên đấu đá nội bộ, cực kỳ thích tranh chấp nội bộ như vậy.
Sống lại trên thế giới này, hắn mới cảm nhận được sức mạnh của đoàn kết. Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng thích thú. Nhưng Tần Uy này, khiến loại cảm giác vui thích của hắn, nhất thời biến mất sạch trơn không còn sót lại chút gì.
Tần Uy thối lui từng bước, cắn răng, kêu hai tộc đệ hai bên:
- Cùng tiến lên, tiêu diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Tới lúc này rồi, cũng chỉ có thể liều mạng tiến lên.
Ba gã Luyện Hư Cảnh, toàn lực đọ sức, uy thế này vẫn vô cùng kinh người. Chí ít, Tần Dực sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu quát lên:
- Tất cả mọi người, thối lui mười dặm!
Tần Vô Song mắt nheo lại thành một đường thẳng, ba gã Luyện Hư Cảnh, hôm nay ở trong mắt Tần Vô Song, đã không đáng để mắt rồi. Phải biết rằng, lúc này nếu hắn muốn đột phá, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn thăng lên Động Hư Cảnh!
Hơn nữa đây còn là dưới tình hình không có sử dụng Thâu Thiên Đan. Viên Thâu Thiên Đan này, sau khi Tần Vô Song nuốt vào, vẫn chưa có luyện hóa!
Tu luyện trong địa mạch của La Thiên Đạo Trường, Tần Vô Song căn bản không cần kích thích của Thâu Thiên Đan, mà chỉ dựa vào lĩnh ngộ của bản thân, luyện đến giáp ranh của Động Hư Cảnh.
Tới Vấn Đỉnh Sơn, loại rượu Hỏa liệt Chu hỏa của Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên, càng khiến hắn đạt được cực hạn của giáp ranh Hóa Hư Cảnh, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn thăng lên Động Hư Cảnh.
Nhưng mà, hắn nhớ tới giáo huấn của nhị vị Chưởng môn, cũng không vội đi đột phá tầng giấy mỏng này. Người có tu vi xem như đúng chuẩn Động Hư Cảnh, sao lại có thể e ngại liên thủ của ba tên Luyện Hư Cảnh chứ?
Nộ Giao Chi Hồn trên tay, tiện tay vung lên, ba luồng tử quang giống như tia chớp tử sắc, mang theo khí thế khiến người ta run rẩy, phân thành ba đường, quăng tới.
Ba đạo công kích giống như tia chớp tử sắc này, tốc độ tuyệt luân, khí thế đó, căn bản không phải ba gã Luyện Hư Cảnh có thể chống đỡ được.
Đòn tấn công của ba người mới tới được nửa đường, đột nhiên toàn thân căng thẳng, giống như bị một sợi dây thừng vô hình trói lại, toàn thân một trận co quắp, càng giãy dụa, càng thít chặt hơn.
Cánh tay Tần Vô Song rung lên, sợi roi Nộ Giao Chi Hồn lóe ra vô số đạo tiên ảnh, quăng về phía trước, đã ném ba người đó lên trời cao, trực tiếp đánh ngã xuống đất.
Khống chế sức mạnh này, vô cùng thỏa đáng. Đòn quăng này, khiến bọn chúng không thể thoát khỏi, cũng không đến mức thoáng cái ném chết bọn chúng.
Vút, vút, vút!
Ba tiếng muộn hưởng, quét sạch bụi đất.
Ba đại Luyện Hư Cảnh cường giả, ba thủ lãnh ngang ngược tự cho là hào kiệt, giống như đệ tử đang học đi bộ, bị người ta tiện tay ném lên đất, hơn nữa quá trình và bộ dạng ném đều vô cùng hỗn loạn.
Tần Uy tát một tiếng
"bốp" vào mặt mình, nôn ra bùn đất nuốt vào trong mồm, cái tát này, cũng khiến máu loãng chảy ra trên miệng, có vẻ nhếch nhác vô cùng. Hàm răng cũng rơi xuống ba bốn cái.
Hai người khác cũng chẳng khá hơn chút nào, đều giãy dụa bò dậy. Những tộc nhân Tần gia của trấn Xích Thủy, lúc này mới chợt tỉnh ngộ, cấp tốc đi tới, đỡ ba Tộc trưởng thủ lĩnh.
Tần Uy né vai tránh ra, chửi như tát nước:
- Tiểu tử thối, ngươi đánh rất hay! Có bản lĩnh, thì ngươi đừng đi! Ngươi chờ đấy! Ôi ôi…
Lời còn chưa nói xong, Nộ Giao Chi Hồn của Tần Vô Song đã tùy ý rung lên, thân hình của ba người đó đồng thời nẩy lên, giống như bị điện giật vậy, toàn thân uốn éo, lại thảm hại té ngã xuống đất.
Vài lần như vậy, mỗi khi bọn chúng muốn đứng dậy, Nộ Giao Chi Hồn của Tần Vô Song lại lay động một cái, loại tiết tấu vô cùng đơn giản, nhưng bọn Tần Uy giống như bị dây thừng vô hình khống chế, giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi khống chế này, liên tục ngã xuống mười mấy lần, thành thật mà nói, quỳ rạp trên đất giống như chó chết, không đứng dậy nổi.
Chỉ cần không đứng dậy, đối phương cũng sẽ không đánh ngã bọn chúng.
Tam đại thủ lĩnh của trấn Xích Thủy, lại giống như kẻ lưu manh vô lại, giả chết trên mặt đất!
Bao Bao cười hì hì hỏi:
- Lão Đại, có cần cho thêm một chút thủ đoạn nặng hơn, để chúng nhớ kỹ không?
Tần Vô Song quay đầu nhìn Tần Dực:
- Lão Tộc trưởng, ngươi quyết định đi.
Tần Dực đối với ba kẻ thù không đội trời chung của trấn Xích Thủy có thể nói là hận đến thấu xương. Nhưng dù sao hắn cũng dày dặn kinh nghiệm, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, liền nghĩ đến rất xa, nói:
- Ba tên gia hỏa này, bắt nạt kẻ yếu. Nhưng dựa lưng phía sau của bọn chúng, xác thực rất mạnh. Trưởng lão Quan Hà ở Vấn Đỉnh Sơn, trong tất cả Trưởng lão, thậm chí được xếp vào năm người mạnh nhất, có năng lực rất lớn, còn nịnh bợ mấy Tôn giả. Tầng diện tiếp xúc rất cao.
Tần Vô Song cười cười không nói, rồi trầm ngâm nói:
- Ý tứ của lão Tộc trưởng, hôm nay đến đây là dừng đúng không?
- Thấy đỡ rồi thì hãy thu dọn thôi.
Mối quan tâm lớn hơn của Tần Dực lúc này chính là người thanh niên ở trước mặt rốt cuộc có thân phận như thế nào, hắn thậm chí ngay cả khu mỏ cũng không quan tâm.
Bao Bao và Cô Đơn đều tiếc nuối thở dài một tiếng, hung tợn nói:
- Xem như các ngươi gặp may. Hãy nhớ kỹ lời của Lão Đại nhà ta, có bản lĩnh, nắm tay to, phải chiến đấu với kẻ thù một mất một còn của Tần gia, đều là người của nhất mạch Tần gia, tự mình đánh người nhà mình, gọi là bản lĩnh gì chứ?
Cô Đơn cũng tiến tới nói:
- Lão Đại, có câu nói như thế nào nhỉ, một nét bút không phân ra hai chữ, là nói như vậy sao?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chính là nói như vậy.
Phía bên Tần Uy bản chất dù cương ngạch, nhưng trước mặt cường thế của Tần Vô Song, cũng không dám manh động. Co đầu rụt cổ đứng lên, dẫn theo tất cả đệ tử của nhất mạch Tần gia trấn Xích Thủy, chạy trối chết. Trong lòng đã hận Tần gia trấn Bình Nguyên đến cực điểm. Trong bụng âm thầm lập lời thề, chờ Trưởng lão Quan Hà đến, nhất định phải bắt Tần gia trấn Bình Nguyên trả giá gấp mười lần!
Phía bên trấn Xích Thủy chạy trốn, phía bên Tần gia trấn Bình Nguyên, lại nhảy nhót reo hò, hiển nhiên, loại cục diện này là điều mà trước khi chuyện xảy ra bất luận thế nào bọn họ đều không ngờ được. Trên thực tế, những đệ tử của Tần gia trấn Bình Nguyên, đã chuẩn bị sẵn sàng một trận huyết chiến, vì giữ gìn tôn nghiêm của Tần gia trấn Bình Nguyên, cho dù phải mất mạng, cũng sẽ không hối tiếc.
Hôm nay có thể lấy kết quả như vậy kết thúc, đương nhiên là vô cùng vui mừng, tất cả đều tụ tập lại, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, rõ ràng đều tràn đầy nghi hoặc và sùng bái.
Tình tự của Tần Dực, cũng không có gì khác. Lúc này, hắn vẫn không thể nào khống chế được tình tự kích động trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của Tần Vô Song, tràn ngập tình cảm vuốt ve cây Bá Vương Phá Trận Thương, bất giác trong hốc mắt đã tràn ngập nước mắt.
Mấy trăm năm trôi qua, vô số lần, trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy cây Bá Vương Phá Trận Thương, lúc này, thật sự đã xuất hiện rồi!
- Lão tổ tông…
Tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, nhìn thấy Lão tổ tông xúc động như vậy, trong lòng đều vô cùng căng thẳng, ào tới khuyên giải an ủi.
- Ta không sao…
Tần Dực xua xua tay, lấy tay áo lau lau đôi mắt đẫm lệ đục ngầu, vừa cười vừa khóc:
- Ta thật sự không sao, trong các ngươi, có ai biết cây thương này không?
Tất cả tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều lắc lắc đầu.
Tần Dực thở dài một tiếng:
- Cũng khó trách các ngươi không biết, vì ta chưa bao giờ kể cho các ngươi. Cũng chưa bao giờ cho phép các ngươi thảo luận những chuyện này trong tộc. Mấy trăm năm nay, đời này qua đời khác, các ngươi đối với tiên nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, cũng vô cùng hiếu kỳ về hai người huynh trưởng của ta, đúng không?
Những tộc nhân đó đều gật gật đầu.
Tần Dực lại tình cảm nồng nàn nhìn cây Bá Vương Phá Trận Thương, trầm giọng nói:
- Vậy bây giờ ta nói cho các ngươi biết, cây Bá Vương Phá Trận Thương này, chính là vũ khí trứ danh rong ruổi sa trường với Nhị ca ta năm đó! Cũng là trợ thủ tốt nhất để hắn tung hoành khắp nơi! Bá Vương Phá Trận Thương!
Tần Vô Song cũng nghiêm nghị, những lời này của Lão tổ tông Tần Dực, phảng phất như khơi dậy tâm sự vô hạn của hắn, phảng phất như tất cả hy vọng mà tổ tiên Tần Vũ ký thác lên con cháu đời sau, đều sống lại trong tình tự của Tần Vô Song.
- Tiểu tử, nói cho ta biết, huynh trưởng Tần Vũ của ta, là gì của ngươi? Ta biết, ngươi nhất định có quan hệ rất lớn với hắn, thậm chí trên người ngươi, ta có thể nhìn thấy thần thái oai hùng năm nào của Nhị ca.
Bao Bao nở nụ cười:
- Lão tổ tông, Nhị ca của ngươi, chính là tổ tiên của Lão Đại nhà ta. Lẽ nào các ngươi ở trấn Bình Nguyên, chưa từng nghe nói đến danh tiếng của Lão Đại nhà ta sao?
- Tổ tiên?
Tần Dực ngây người sửng sốt, lập tức vô cùng mừng rỡ:
- Ngươi là hậu nhân hương khói của Nhị ca? Nhị ca có kẻ nhang khói truyền thừa sao? Tốt quá! Thật là quá tốt rồi!
Tần Dực nói đến đây, tựa hồ thất thanh, nước mắt vui sướng đầy ắp trong mắt. Nắm chặt vai Tần Vô Song, tỉ mỉ cẩn thận, phảng phất chỉ lo nhìn đi chỗ nào khác.
- Lão tổ tông, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta tìm một chỗ nào đó trước rồi nói chuyện tỉ mỉ.
Tần Dực mừng rỡ, cười lớn nói:
- Đúng, ta vui quá thành ra hồ đồ rồi. Đi, chúng ta quay về tộc, quay về Ngân Nguyệt Hồ hãy nói. Người thanh niên, ngươi tên là gì?
- Vãn bối tên Tần Vô Song.
- Hay, thật sự là cái tên hay. Không thẹn là con cháu của Nhị ca. Vô Song, ngươi phải tới Ngân Nguyệt Hồ xem một chút, nơi đó, chính là nơi tổ tiên ngươi thành danh, nơi xuất phát. Nhớ lại năm đó, Tần gia trấn Bình Nguyên chúng ta, cũng từng là nơi người người châu quận xung quanh đều hướng về.
Trong khẩu khí của Tần Dực, nhắc tới huy hoàng năm đó, vẫn có mấy phần kiêu ngạo.
Bao Bao cười nói:
- Chúng ta đã tới đó một lần rồi. Là người gác cổng của gia môn các ngươi nói cho chúng ta, chúng ta mới biết nhất mạch Tần gia trấn Bình Nguyên đều đang ở đây. Bằng không, Lão Đại nhà ta sao có thể biết được các ngươi ở đây?
Tần Dực vui mừng, nắm tay Tần Vô Song, phảng phất chỉ sợ người thanh niên này đột nhiên bay mất vậy, túm rất chặt.
Không có ai có thể hiểu được tình tự lúc này của Lão tổ tông Tần Dực bằng Tần Vô Song, giống như loại tâm tình bức thiết khát khao chấn hưng gia tộc, khát khao phát triển gia tộc, Tần Vô Song đã lãnh hội đầy đủ trên người phụ thân Tần Liên Sơn. Trước đây khi bản thân bộc lộ tài năng trong Thí luyện Võ đồng ở quận La Giang, vẻ vui mừng lo lắng trong mắt phụ thân, tựa hồ giống như Lão tổ tông Tần Dực lúc này