Áp lực của cường giả
Chúc Đại Trung ở bên cạnh cũng đang mừng thầm, hắn nói:
- Chỉ là Tinh La Điện và Long Hổ Môn đều không dễ nói chuyện. Rất khó để bảo chúng sửa đổi quy định đã có mấy nghìn năm nay.
Kế khích tướng này khá cao minh, bình thản, mà cũng chẳng bảo Triệu Hằng hắn phải làm thế này thế kia, chỉ đẩy Tinh La Điện và Long Hổ Môn lên đứng mũi chịu sào. Triệu Hằng nói vẻ coi thường:
- Tinh La Điện? Long Hổ Môn? Tên đã từng nghe, nhưng chưa nghe thấy có nhân vật nào lợi hại nhỉ?
Cao Nhạc nghiêm mặt nói:
- Đại Điện chủ Trác Bất Đàn của Tinh La Điện, Đại Long đầu Thời Thừa Long của Long Hổ Môn đều là cao thủ Cao Linh Võ Cảnh, hơn nữa có thể sắp đột phá lên Linh Võ Đại viên mãn bất cứ lúc nào.
Tả Thiên Tứ đương nhiên hiểu ý của Cao Nhạc và Chúc Đại Trung, nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ là muốn kéo Cửu Cung Phái xuống nước chung.
Đương nhiên Cửu Cung Phái chẳng có gì phải sợ, hai tông phái của Đế quốc Trung phẩm chẳng có sức uy hiếp gì với Cửu Cung Phái, dù có đắc tội thì cũng chẳng có tổn hại gì lớn.
Đao Hải Đường cười hi hi nói:
- Cao Tông chủ, nếu Cửu Cung Phái chúng ta lấy được thêm suất cho các ngươi, các ngươi vẫn chia một nửa chứ?
Cao Nhạc cung kính nói:
- Nếu chư vị Chưởng môn đích thân ra mặt khiến thế lực của hai nhà đó phải cúi đầu. Thiên Cơ Tông bọn ta chắc chắn nhường lại một nửa, tuyệt đối không hối hận. Nhưng Cao mỗ có một yêu cầu nhỏ.
- Nói đi.
Triệu Hằng hằm hằm nói.
- Bất luận giành được bao nhiêu suất thì Cao mỗ hi vọng trong số các đệ tử đi Vô Tận Đông Hải, tu vi của đệ tử Cửu Cung Phái và Thiên Cơ Tông có thể giống nhau. Như vậy thì hai bên có thể chân thành hợp tác với nhau hơn.
Cao Nhạc thận trọng nói. Khi nói những lời này hắn cũng không chắn chắn. Dù sao đây cũng là đang mặc cả với Cửu Cung Phái, có trời mới biết Cửu Cung Phái sẽ trả lời ra sao. Quả nhiên, Triệu Hằng sầm mặt lại:
- Cao Tông chủ nói vậy là có ý gì?
Cao Nhạc cắn môi rồi nói:
- Điều này cũng là để Thiên Cơ Tông tự bảo vệ mình. Hi vọng đồng thời với việc hợp tác với Cửu Cung Phái, tình hữu nghị giữa hai bên sẽ được thăng hoa.
Tả Thiên Tứ hiểu rõ chuyện hơn Triệu Hằng, nghĩ một lúc là biết ý của Cao Nhạc, hắn kìm lại nộ hỏa của Triệu Hằng rồi mỉm cười:
- Cao Tông chủ thật biết nói lòng vòng. Ý của ngài là muốn trước khi đi khám phá Vô Tận Đông Hải, Cửu Cung Phái bọn ta giúp các đệ tử của ngài gia tăng thực lực chứ gì? Nếu có ý đó thì cứ nói thẳng, Tả mỗ trước nay vẫn luôn dễ nói chuyện mà.
Bị nói trúng tim đen, Cao Nhạc cười trừ:
- Đó đúng là nỗi lòng của Cao mỗ, mong Tả Chưởng môn giúp cho. Chỉ vì trong ba nước phía Đông, thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cơ Tông ta đã tụt phía sau so với Tinh La Điện và Long Hổ Môn. Nếu được Cửu Cung Phái bồi dưỡng một hai nhân tài trụ cột thì đấy là phúc phận của Thiên Cơ Tông!
Tả Thiên Tứ gục gặc, lướt mắt nhìn qua bọn Lạc Quy Vân, trầm ngâm nói:
- Năm môn hạ của ngài đây, đến Linh căn Tiên Thiên cũng có, tư chất không tồi. Nhưng ba năm sau đã phải đi Vô Tận Đông Hải. Trong ba năm muốn tăng cấp nhanh cũng hơi khó. Nhưng đệ tử Linh căn Tiên Thiên của ngài đây, Cửu Cung Phái có thể khiến hắn trong vòng ba năm đột phá Cao Linh Võ Cảnh. Đương nhiên, lên Cao Linh Võ Cảnh nhưng thực lực không thể so sánh được với cấp bậc Tông chủ các ngài. Còn bốn người còn lại, cố hết sức có thể có được một Trung Linh Võ Cảnh. Bọn ta không dám nói trước, chỉ sẽ dốc sức làm, thế được chứ?
Tả Thiên Tứ tỏ ra hữu nghị, nói.
Cao Nhạc quan tâm thật ra là chỉ có mình Lạc Quy Vân, nghe Tả Thiên Tứ nói vậy thì mở cờ trong bụng, thầm đắc ý lần này đi quả nhiên không sai.
Trao đổi qua ánh mắt với Chúc Đại Trung, thấy Chúc Đại Trung cũng vô cùng mãn nguyện, liền nói:
- Nếu có thể khiến Quy Vân trong vòng ba năm lên Cao Linh Võ Cảnh, bọn ta sẽ chia một nửa số suất đi Vô Tận Đông Hải cho quý phái.
Tả Thiên Tứ bật cười ha ha:
- Được, vậy quyết định thế!
Cao Nhạc và Chúc Đại Trung đều trịnh trọng gật đầu. Cao Nhạc lại nghĩ đến điều gì đó nói thêm:
- Còn một việc nữa nhất thiết phải nói rõ với ba vị Chưởng môn. Gần trăm năm nay các đệ tử của ba nước phía Đông bọn ta đã rất nhiều lần đi Vô Tận Đông Hải, nhưng không có ai trở về cả. Vì thế, lần này đi, thu hoạch có thể nhiều nhưng mức nguy hiểm cũng rất cao. Điểm này mong ba vị Chưởng môn suy xét kỹ.
- Ha ha, điều này đương nhiên ta đã nghe qua. Yên tâm đi, Cửu Cung Phái ta không đến nỗi vậy đâu. Nếu đệ tử chúng ta bất tài, không hoàn thành nhiệm vụ thì đó là do thực lực chúng không đủ, tuyệt đối không oán người hận trời.
Tả Thiên Tứ thẳng thắn nói. Cao Nhạc gật đầu khẽ cười:
- Ba nước phía Đông trước nay đã có quy định, nếu quý phái tham dự, e là phải lấy danh nghĩa là môn hạ của Thiên Cơ Tông. Điểm này cũng mong quý phái hiểu cho.
Tả Thiên Tứ cười:
- Nếu hai nước kia biết điều thì mượn danh nghĩa Thiên Cơ Tông cũng không có vấn đề gì. Nếu chúng không biết điều lẽ nào lại không thể mặc kệ bọn chúng, Cửu Cung Phái ta và Thiên Cơ Tông ngài tự đi là được?
Cao Nhạc thở dài:
- Điều đó đương nhiên rất tốt, nhưng đường vào Vô Tận Đông Hải bị ba đạo linh lực phong ấn. Không có chìa khóa linh lực của hai nước kia thì không thể mở được đường vào.
Triệu Hằng nói:
- Đã là Vô Tận Đông Hải thì không thể nào chỉ có một đường vào chứ?
Cao Nhạc cười khổ:
- Vô Tận Đông Hải, đường bờ biển dài vô tận, nghìn dặm xung quanh hoang vu không bóng người, cây cỏ không mọc. Các đường vào khác chưa nói đến việc nguy cơ đầy rẫy, hơn nữa không có đường biển lịch sử, không có bất cứ một cột mốc đánh dấu nào, đi vào là rất nguy hiểm, chắc chắn không thể đi qua.
Đương nhiên Tả Thiên Tứ hiểu điều này, hắn gục gặc nói:
- Thôi được rồi, hai vị Phó Chưởng môn, ai sẽ đi cùng Cao Tông chủ đến phía Đông một chuyến?
Đao Hải Đường lắc đầu:
- Gần đây ta khá bận, không có thời gian. Hằng lão gần đây cứ kêu bức bối, chi bằng đi cho tâm trạng thoải mái, vừa may, tính cách Hằng lão cũng rất thích hợp để đối phó với bọn đệ tự ngoan cố của Tinh La Điện và Long Hổ Môn.
Dường như Đao Hải Đường sợ người khác không tin, lại nói thêm:
- Ta đây dễ mềm lòng, không tàn nhẫn hạ thủ được. Hằng lão, huynh thích hợp hơn tiểu muội đây, huynh đi đi!
Triệu Hằng cười kỳ quái:
- Thì ta đi được rồi. Nơi đó chẳng phải đầm rồng hang cọp gì, muội cuống cuồng từ chối như thế làm gì? Lẽ nào lại có được niềm hân hoan mới rồi? Ha ha…
Đao Hải Đường không nổi giận, chỉ lườm Triệu Hằng một cái đầy phong tình:
- Hằng lão, trước mặt tiểu bối mà huynh lại chẳng đứng đắn gì cả.
Triệu Hằng cười khan, đứng dậy nói:
- Đại Chưởng môn, vậy ta đi nhé!
Tả Thiên Tứ gật đầu:
- Vậy phiền ngươi đi một chuyến. Có điều lần đi chủ yếu là vì suất đi Vô Tận Đông Hải, ngươi không được tùy tiện nóng nảy gây chuyện thị phi.
Triệu Hằng lại nói:
- Không ra vẻ một chút lẽ nào bọn chúng dễ dàng thỏa hiệp sao?
- Đương nhiên là phải ra vẻ nhưng cũng phải có chừng mực. Trước tiên phải dùng khẩu khí thương nghị, nếu không được có thể ra tay ở mức thích hợp, nhưng không được giết người. Đó là giới hạn cuối cùng!
- Tại sao lại không được giết người?
Triệu Hằng bực bội.
- Hằng lão à, Tinh La Điện và Long Hổ Môn tốt xấu gì cũng là thế lực lớn một phương, nói thế nào thì cũng có sự kiêu ngạo riêng. Ngươi vừa đến đã giết người gây thù hận, còn mong chúng hợp tác sao? Giết người không phải là cách hay. Kết hợp mềm mỏng và cứng rắn, khiến chúng không thể không nhượng bộ đấy mới là chủ đạo.
Đao Hải Đường nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Triệu Hằng lại không cho là vậy:
- Kiêu ngạo? Trước mặt thực lực tuyệt đối, kiêu ngạo chả là cái thá gì. Ta không tin thiên hạ có kẻ không sợ chết!
Tả Thiên Tứ nghiêm nghị nói:
- Lão Nhị, nếu ngươi cứ nghĩ như vậy thì đừng đi nữa. Không phải bản tọa sợ giết người mà là không muốn vì ngươi giết người bừa bãi mà làm hỏng cục diện. Đúng như Đao Phó Chưởng môn nói, phải kết hợp mềm mỏng và cứng rắn, khiến chúng không thể không thỏa hiệp, đó mới là chuyện ngươi cần nghĩ. Bản tọa có thể khẳng định, giết người ngoài việc gây thù chuốc oán ra thì chẳng có chút lợi lộc gì!
Triệu Hằng chán nản, nhưng cũng không dám phản bác:
- Thế nếu ta không giết người, chúng cũng không thỏa hiệp thì phải làm thế nào?
- Ra oai trước rồi nghĩ cách sau. Lẽ nào ngoài giết người ta, ngươi không còn cách nào khác trừng trị kẻ địch sao?
Tả Thiên Tứ khích tướng. Triệu Hằng kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên không phải, ta nhiều cách lắm. Thôi ta hiểu rồi, cùng lắm là không giết người!
- Ừm, tạm thời không giết để tránh việc mới bắt đầu đã gây thù hận, việc phía sau khó sắp xếp.
Tả Thiên Tứ nói rồi quay sang Cao Nhạc:
- Cao Tông chủ, đệ tử ngài đưa đến, có thể ở lại. Ba năm sau sẽ có sự lột xác. Hai vị Tông chủ có thể cùng Triệu Phó Chưởng môn trở về lãnh thổ phía Đông.
Cao Nhạc và Chúc Đại Trung đều mừng như điên, vội vã gật đầu:
- Được!
Rời khỏi Cửu Cung Phái, Triệu Hằng cưỡi một con Linh thú Khế ước, nó là một con Ngân Giáp Bộc Sư, râu ria dựng ngược nhìn vô cùng hung dữ.
Cao Nhạc và Chúc Đại Trung biết tên Triệu Hằng này không dễ hầu hạ, sau khi rời khỏi sơn môn Cửu Cung Phái, phục vụ Triệu Hằng rất chu đáo đến từng chân tơ kẽ tóc.
Triệu Hằng nói:
- Sức chân hai vị không bằng Ngân Sư của ta, vẫn nên cùng ngồi rồi đi với tốc độ nhanh nhất. Lão phu không có hứng thú đi dạo.
Nghe Triệu Hằng nói thế, Cao Nhạc, Chúc Đại Trung đương nhiên không có ý kiến gì, tiết kiệm được sức sao lại không đồng ý chứ?
Chưa đến mười ngày sau bọn chúng đã về đến lãnh thổ phía Đông, Triệu Hằng nói:
- Không cần đến Thiên Cơ Tông vội. Ở đây gần Long Hổ Môn hay Tinh La Điện hơn?
Cao Nhạc vội nói:
- Gần Tinh La Điện hơn.
- Được, vậy thì đến Tinh La Điện. Lão phu muốn xem xem Tinh La Điện rốt cuộc có phân lượng thế nào mà có thể xưng hùng trong Đại hội So tài Đông Tam quốc!
Cao Nhạc và Chúc Đại Trung mừng rỡ. Đến Tinh La Điện? Đúng là không còn gì tốt bằng. Nếu có thể xả hận ở Tinh La Điện thì thật sảng khoái.
Cao Nhạc xúi giục:
- Hằng lão, Tinh La Điện không phải chỗ bình thường, chúng ta vẫn nên tiên lễ hậu binh.
Triệu Hằng trợn mắt:
- Lễ? Lễ cái rắm gì! Chúng mà xứng để lão phu lễ này lễ nọ sao? Đi thẳng tới đó, có gì thương lượng thì thương lượng. Không thương lượng được thì cho chúng biết mặt!
Lúc này vừa đầu năm mới, tiết trời mới đầu xuân, Tinh La Điện đã qua không khí năm mới, trở về việc tu luyện bình thường.
Hôm nay Truân Trung Trì đang giám sát đám đệ tử Vi Dực luyện tập Thiên Canh Bắc Đẩu Trận, bỗng nhiên trong lòng bất an, ngẩng đầu nhìn về phương Bắc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.