Sáng sớm, Tần Liên Sơn mang theo một tử một nữ hướng Đại quảng trường La Giang xuất phát. Hôm nay là ngày Khảo nghiệm Võ Đồng bắt đầu, Tần Tụ có vẻ kích động.
Tần Liên Sơn tuy rằng cố gắng ra vẻ bình ổn nhưng nội tâm kích động dĩ nhiên không qua được mắt Tần Vô Song
Đây là gia đình a! Người trong nhà bước ra đường, bọn họ cũng tràn ngập lo lắng quan tâm cùng trân trọng, chờ mong cùng chúc phúc!
Vì để phụ thân cùng tỷ tỷ vui vẻ, trận này cũng nên ra chút thành tích, Tần Vô Song âm thầm hạ quyết định. Không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện thì phải kinh người.
Tần Vô Song tính chân chính lên tiếng một phen, đem xu thế suy tàn của Tần gia gột rửa, lấy lại thanh thế.
Đi vào cửa quảng trường đã thấy rất nhiều người tụ tập. Theo quy định là người đi theo không được vào cùng.
Võ đồng chờ xếp hàng dài trước cửa. Tần Vô Song quét một vòng, liền phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.
- Tần Liên Sơn, nhi tử của ngươi đến xem náo nhiệt à?
Đồng hương trấn Đông Lâm, Ngưu chưởng quỹ tiệm bán thuốc cố gắng vác cái bụng Phật Di Lặc lung lay lúc lắc đi tới, khẩu khí có phần trêu tức.
Hắn lần này dẫn con thứ hai Ngưu Đấu tới tham gia Khảo nghiệm Võ Đồng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNgưu Đấu vài năm không gặp Tần Vô Song, nay gặp lại thấy Tần Vô Song bộ dạng mặt mày thanh tú, so với mình còn đẹp hơn, mới hướng Tần Vô Song so nắm tay, giọng mỉa mai nói:
- Tần Vô Song, lần này là định kiếm chác tư cách Võ đồng Nhất đẳng hay là Nhị đẳng a?
Tần Vô Song không để ý, cười mỉm nói chuyện phiếm với tỷ tỷ, không đếm xỉa gì đến Ngưu Đấu.
- Hừ, tiểu tử, tốt nhất đừng đụng phải ta!
Ngưu Đấu mất mặt, mắng.
- Hắc hắc…
Tần Vô Song ngay cả khóe miệng cũng chẳng muốn động một chút, không muốn lãng phí nước miếng trên loại người như thế.
Lôi kéo tỷ tỷ, hướng phía trước đi. Tần Liên Sơn cũng không hề cùng Ngưu chưởng quỹ khách khí, nhàn nhạt qua loa hai câu, trực tiếp chạy lấy người. Đối với người muốn đoạt sản nghiệp cùng tư cách hào môn của mình, khách khí gì cũng đều là giả tạo.
Tần Vô Song đột nhiên dừng cước bộ, bởi vì ở phía trước không xa, Trương Mậu Thụy cùng mấy quý tộc, chỉ trỏ gì đó, ánh mắt xem thường hướng về phía Tần gia.
Phục sức của quý tộc cũng có chú ý, quý tộc cấp độ bất đồng, ăn mặc cũng bất đồng. Quần áo chủ thể đại khái không sai biệt lắm, nhưng là hoa văn mặt trên, màu của đai lưng rực rỡ khác nhau.
Liếc mắt một cái nhìn lại, trong nhóm Trương Mậu Thụy, có ba Tộc trưởng vọng tộc, còn có một người dĩ nhiên là Tộc trưởng hào môn, rõ ràng đó là Tộc trưởng hào môn Hứa gia – Hứa Tam Lập.
Tần Liên Sơn cũng biết thân phận mình không bằng những người này, bắt chuyện cũng chỉ có mất mặt, cũng không giả dối khách sáo, định đi ngang qua luôn.
- Tần Liên Sơn!
Mới vừa đi qua vài bước, Trương Mậu Thụy lại quát một tiếng.
Tần Liên Sơn bình tĩnh, chậm rãi hỏi:
- Có gì chỉ giáo?
- Ngươi chỉ là một Tộc trưởng hàn môn, nhìn thấy nhiều lão gia như vậy, cư nhiên không một tiếng chào hỏi, không tiếp đón mà đi? Có biết lễ tiết hay không? Nhất là vị Hứa lão gia này, biết ông ấy có thân phận gì không?
Trương Mậu Thụy cáo mượn oai hùm, ngay lúc này không tiện đề cập đến cừu hận giết con, miễn cho bị xấu hổ, thế nhưng tìm được cơ hội nhục mạ Tần gia, hắn tuyệt không bỏ qua.
Hứa gia là một trong Tam Đại Hào Môn ở quận La Giang. Ở quận La Giang, thế lực không thể gọi là nhỏ, Tần Liên Sơn đương nhiên biết. Không phải là chủ mưu sau lưng muốn cướp lấy gia nghiệp của mình đó sao?
Mấy cái hào môn, vọng tộc này, bản thân tuyệt không coi trọng một cái cái danh ngạch hàn môn. Chẳng qua bọn họ không cần, không có nghĩa là thân thích bằng hữu không cần.
Ở thế giới thực lực đại diện hết thảy, ai không nghĩ an bài bên cạnh mình nhiều một chút thế lực lớn? Huống hồ tài sản của Tần gia, trong mắt những người này quả thật cũng là khối thịt béo.
Tần Liên Sơn ở trước mặt con, bị kẻ khác vô cớ nhìn chằm chằm, bị người đưa ra nghi vấn, vẫn cảm thấy khuất nhục.
Ở Bách Việt Quốc, những trường hợp không chính thức, đều là quý tộc thứ phẩm, kỳ thật không cần so đo mấy cái lễ tiết này. Nếu địa vị của ngươi so với người khác thấp hơn, đối phương nếu như so đo, chịu thiệt vẫn là chính mình.
Đang định nhẫn nhục thi lễ rồi tránh đi, Tần Vô Song đột nhiên ngăn lại, cười nói:
- Trương lão gia, ta xem ngươi khí sắc không tốt lắm a, có phải là ngày hôm qua gặp ác mộng hả?
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Trương Mậu Thụy trừng mắt.
- Ta nói làm người phải chừa chút đường sống cho người ta, như vậy mới thỏa đáng. Ban ngày làm chuyện trái với lương tâm, buổi tối luôn gặp ác mộng. Các vị lão gia, Bách Việt Quốc chúng ta hình như không có pháp lệnh, trong trường hợp không chính thức vẫn phải cần hướng quý tộc cấp cao hơn hành lễ thì phải?
Mặc kệ thế nào, trước đem đạo lý ra nói trước.
Con mắt Trương Mậu Thụy xoay chuyển, hồ nghi không chắc lắm. Lập tức đem những lời của Tần Vô Song cùng chuyện mình phái thủ hạ đi liên hệ lại. Chẳng lẽ…
Không có khả năng! Hắn lập tức phủ định giả thiết này. Tình hình bên trong Tần gia, Trương Mậu Thụy hắn rất quen thuộc.
Hứa Tam Lập lão gia liếc Tần Liên Sơn một cái, lạnh nhạt mở miệng:
- Vị này chính là Tần Liên Sơn lão đệ à? Lão phu khuyên ngươi một câu, làm người mấu chốt là biết tiến biết lui, nên buông tay thì buông tay. Lần Gia tộc Luận phẩm này, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Uy hiếp thẳng thừng, nghe ra ngược lại thật không giống bản tính hung thần ác sát của Trương Mậu Thụy, nhưng tính cách sài lang lại hiển hiện không thể nghi ngờ.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Các vị, ta không biết lần này có bao nhiêu thế lực đối với cái danh ngạch hàn môn Tần gia mà thèm thuồng, chẳng qua xin yên tâm, này cái danh ngạch hàn môn này, phụ tử ta hai người đảm bảo, nhất định lưu cho các ngươi.
Đừng nói Hứa Tam Lập cùng Trương Mậu Thụy, mà ngay cả phía sau hắn, Tần Liên Sơn cùng Tần Tụ, nghe được cũng trợn mắt há mồm.
- Tần Vô Song, ngươi nói cái gì?
Tần Tụ giữ chặt đệ đệ, ngăn cản hắn tiếp tục nói lời ngốc nghếch.
Tần Vô Song trấn định tự nhiên, cũng chắp tay:
- Nói như vậy rồi, các vị lão gia, chúng ta gặp lại sau.
- Ân, thức thời người mới là tuấn kiệt! Liên Sơn lão đệ, nhi tử ngươi so với ngươi linh hoạt hơn nhiều a.
Hứa Tam Lập cũng không biết là tán dương Tần Vô Song, hay là sỉ nhục Tần Liên Sơn.
Túm Tần Vô Song đi vài chục bước, Tần Tụ nhịn không được buồn bực bỏ tay Tần Vô Song ra, lại là bi thương, lại là buồn bực nói:
- Vô Song, tỷ tỷ cũng rất đau như ngươi, nhưng là hôm nay, ngươi thế nào lại nói ra những lời khuất nhục như vậy! Ngươi còn có phải là con cháu Tần gia không?
Tần Tụ tuy rằng không có thiên phú luyện võ gì, tính cách ôn nhu thiện lương. Nhưng mà nói về đến chuyện gia tộc, cũng rất sắc sảo, hiển nhiên là buồn rầu thương tâm tới cực điểm. Đôi mắt ửng đỏ, đã muốn rơi lệ.
Tần Liên Sơn không nói, nhìn Tần Vô Song, chờ hắn nói.
- Phụ thân, tỷ tỷ. Ta năm nay mười sáu tuổi, chính thức trưởng thành, cũng tính là nam tử hán đi. Ta muốn hỏi các ngươi, ta từ khi sinh ra đến bây giờ, lúc nào đã làm ra chuyện bán đứng gia tộc?
Hai người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận ngẫm lại, Tần Vô Song từ nhỏ chăm chỉ khổ luyện, luyện võ cơ hồ tới nông nỗi mê đắm. Hắn dụng công như vậy, là vì cái gì? Đương nhiên là duy trì tương lai gia tộc.
Muốn nói hắn bán đứng gia tộc, bọn họ nói thế nào cũng sẽ không tin. Nhưng là vừa rồi, hắn lại nói lời nhụt chí như vậy…
- Ta nói như vậy, là có lý do. Cha, tỷ tỷ, mong các ngươi tin tưởng rằng ta bất luận như thế nào, cũng sẽ không làm Tần gia lui thêm bước nào nữa.
Tần Vô Song nói, xác thực là đùa Hứa Tam Lập cùng Trương Mậu Thụy. Một khắc vừa rồi, hắn đã quyết định chủ ý, một khi bọn họ muốn đoạt cái danh ngạch hàn môn Tần gia, vậy thì cứ việc nhường cho bọn hắn.
Đương nhiên là không cho không. Phải bắt bọn hắn đem chiếc danh ngạch hào môn, vọng tộc của mình đến đổi lại!
Đúng vậy, Tần Vô Song đã quyết định – Mượn Trương Mậu Thụy cùng Hứa Tam Lập làm bàn đạp, hoàn thành sự quật khởi của Tần gia!
Trương Mậu Thụy nhìn bóng Tần gia xa xa, cười làm lành nói:
- Hứa lão gia, ý đồ tiểu tử Tần gia không rõ ràng lắm, điều hắn nói, không thể nào tin.
Hứa Tam Lập lạnh nhạt nói:
- Có thể tin hay không thể tin, cũng vậy thôi. Hứa mỗ ta đã muốn ăn miếng thịt này, Tần gia buông tay được, là phúc khí của bọn hắn, không buông tay, là không biết điều.
Hứa Tam Lập xưng bá ở quận La Giang, hắn để ý Tần gia, Tần gia quả thật chỉ có thể chờ bị cắn.
Trương gia của Trương Mậu Thụy muốn đoạt cái danh ngạch hàn môn của Tần gia. Nhìn lập trường kiên định của Hứa gia, Trương gia sợ là không còn chút hy vọng nào nữa.
Nhớ tới ba bốn ngàn mẫu ruộng màu mỡ của Tần gia, Trương Mậu Thụy tim đập nhanh lên, trống ngực liền kịch liệt gia tốc. Hắn mơ ước ruộng đất màu mỡ, cũng không phải một ngày hai ngày a. Thế lực mạnh nhất ở quận La Giang, trừ bỏ Đạt Hề thế gia luôn luôn trung lập, sẽ là Tam Đại Hào Môn mà Hứa gia chính là hào môn cầm đầu.
Đạt Hề thế gia cao cao tại thượng, thế lực cao hơn quan phủ quận La Giang, đương nhiên sẽ không tham dự mấy cái tranh cãi vụn vặt. Một khi Hứa gia đã muốn, ở quận La Giang này còn có ai tranh được?
Ngẫm lại Trương gia đã vì Hứa gia xung phong xông vào trận địa, ngay cả tính mạng của con cũng mất, kết quả là Hứa gia một ngụm nuốt hết, hắn có điểm không thoải mái. Nhất là nghĩ đến đứa con đã chết, lại càng không thoải mái.
Nhưng Trương Mậu Thụy chỉ là Tộc trưởng vọng tộc mà thôi. Vọng tộc như hắn, cả quận La Giang chừng tám nhà. Trên danh nghĩa tuy rằng so với hào môn chỉ kém một bậc, nhưng mà địa vị thì lại kém hơn không ít. Nói trắng ra, Hứa gia tùy tiện phái ra một cao thủ cũng có thể tiêu diệt cả nhà Trương Mậu Thụy!
Trương Mậu Thụy không phục, lại không có biện pháp nào. Trong lòng không có chút vui vẻ. Thật là xui xẻo, chưa ăn được thịt dê, ngược lại rước lấy một thân oán hận.
Trong bụng một cổ tà hỏa, tự nhiên toàn bộ tính hết lên trên đầu Tần gia. Ở trong lòng nghiến răng:
- Tần Liên Sơn a Tần Liên Sơn, lão tử cho dù không lấy được điền sản của ngươi, cũng nhất định phải giết phụ tử ngươi, dâm loạn con gái ngươi!