Khí Trùng Tinh Hà

Chương 16: Cuồng nhân tu luyện

Buổi tối ở quận La Giang vừa thông suốt hóa, Tần Vô Song chuẩn bị rạng sáng hôm sau thì xuất phát về nhà, sau đó toàn lực tu luyện, vì Gia tộc Luận phẩm ba năm sau .

Làm cho người ta không nghĩ đến chính là, Tần Vô Song từ quận La Giang xuất phát, một đường quay về trấn Đông Lâm không bị ngăn trở, không gặp được nửa điểm quấy rầy.

Đồng hành cùng hắn là Hồ Tư Ngôn và Phương Tiểu Trung cũng thấy lạ lùng. Dọc đường đi bọn họ lo lắng đề phòng, nghĩ gia tộc Trương gia tất nhiên phái người trả thù, lại cho rằng quan phủ chắc chắn phái người truy nã.

Kết quả đến ranh giới trấn Đông Lâm, vẫn là an toàn không bị ngăn trở. Lúc này cách nhà cũng chỉ là hai ba mươi dặm đường, gần về đến nhà mình, an toàn càng tăng thêm.

- Tư Ngôn ca, chúng ta hẳn là an toàn!

Phương Tiểu Trung hưng phấn nói.

- Đúng vậy, xem ra quan phủ dù sao không phải hoàn toàn chịu sự cưỡng ép của quý tộc Hứa gia, Trương gia.

Hồ Tư Ngôn cũng cảm thấy thoải mái.

Tần Vô Song thầm cảm thấy buồn cười, cũng không đáp.

- Hắc hắc, Vô Song, ngươi nói một chút, việc này có tính là hàn môn đối kháng vọng tộc, hào môn, kinh điển của việc lấy yếu thắng mạnh không?

Hồ Tư Ngôn thoát khỏi khốn cảnh, tâm tình tốt lên không ít.

- Kinh điển cái gì?

Tần Vô Song lạnh nhạt cười:

- Các ngươi nghĩ một đường bình an trở về, thật sự là quan phủ có lương tâm, hoặc là hoàn toàn tỉnh ngộ, theo lẽ công bằng xử lý?

- Chẳng lẽ không phải?

Phương Tiểu Trung chớp mắt hỏi.

- Vô Song, vậy ngươi nói là chuyện gì xảy ra?

Hồ Tư Ngôn đối Tần Vô Song vẫn là tin phục.

- Chính là bốn chữ – Đạt Hề thế gia!

Tần Vô Song cánh tay giương lên, khua roi nện trên lưng ngựa, xe ngựa đi nhanh hơn. Đột nhiên, hắn nghĩ thấy mình có chút nhớ nhà.

Rất muốn lập tức nhìn thấy phụ thân, nhìn thấy tỷ tỷ, loại cảm xúc chờ mong mà người xa quê trở về thật tuyệt vời mà kiếp trước hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua…

Trở lại trấn Đông Lâm, ba người ở giao lộ hẹn ước, rảnh rỗi đến Tần gia trang làm khách, lúc này mới chia tay.

Tin tức Tần Vô Song ở quận La Giang đánh chết con cháu vọng tộc, đã sớm đến trấn Đông Lâm cố hương, tin nhảm so với quận La Giang càng thêm khoa trương.

Tần Vô Song điều khiển xe ngựa đi trên đường, người qua đường dù có quen biết hay không, đều tươi cười hướng hắn tiếp đón, cũng không có người đem hắn coi là nhất giới Võ đồng.

Dù cho là người lúc đầu không hợp với Tần gia, nhìn thấy Tần Vô Song cũng thu hồi toàn bộ khinh miệt cùng địch ý trước kia, đổi ra một bộ khuôn mặt tươi cười.

Cảm thụ được ánh mắt và nụ cười phức tạp, Tần Vô Song thầm than: này thế giới thật đúng là khách quan, không có thực lực, đến chỗ nào cũng đều bị người xem nhẹ; có thực lực, lập tức phụ lão hương thân cũng lễ độ hẳn ra.

Tần Liên Sơn sớm nhận được tin tức, biết được nhi tử từ quận La Giang trở về, vui mừng khôn xiết, ở trước cửa đốt pháo nghênh đón!

Tần Tụ xa xa nhìn thấy đệ đệ, chạy tới. Tần Vô Song từ trên mã xa nhảy xuống, kêu lên:

- Tỷ, ta mua cho ngươi không ít thứ đâu.

Nói xong, từ trên mã xa ôm ra một cái hòm đóng gói tinh tế, bên trong đều là son phấn, trang sức xa xỉ.

Tần Tụ vui vẻ ra mặt, ôm lấy trán Tần Vô Song hôn một cái, khen:

- Tần Vô Song, tỷ không uổng công thương ngươi!

- Lễ vật tặng phụ thân, còn có tất cả gia thuộc trong nhà, mỗi người đều có phần.

Điều này làm cho Tần Vô Song giành được vô hạn danh tiếng. Trong nhà hạ nhân mỗi người cũng khen ngợi, nói Thiếu chủ nhân tiến bộ, cũng hiểu biết, sau khi vào thành trong học tập, biến hóa ghê gớm thật.

Tần gia trang giữa trưa hôm ấy đãi tiệc lớn, để chúc mừng Tần Vô Song chiến thắng trở về.

Chuyện đánh chết Trương Hiển, Tần Liên Sơn không có trách cứ nhi tử, cũng không có tỏ vẻ đặc biệt vui vẻ. Nhưng lúc yến hội, giơ tay nhấc chân, đúng là có thể trông thấy, Tần Liên Sơn trong lòng kích động cùng vui sướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Hắn vui sướng và hạnh phúc không phải không có lý.

Trong cái thế giới kẻ mạnh thì thắng, xã giao đều là giả, duy chỉ có đem địch nhân đánh bại mới là thật.

Đứa con biết sỉ rồi sau đó dũng, té ngã chỗ nào thì từ đó đứng lên. Loại phản kích này, loại khoái ý có thù tất trả này, mới là tối hữu lực, là tốt nhất!

Gia tộc Tần gia, nghẹn khuất gần trăm năm, bao lâu rồi không có lấy lại thể diện? Tần Vô Song một trận chiến, lấy lại khí thế, lấy lại tôn nghiêm Tần gia!

Cường hào ác bá ở trấn Đông Lâm cũng đều phái đại biểu đến chúc mừng. Tiểu tử Tần gia quyết đấu giết chết con cháu vọng tộc, mặc kệ nói như thế nào, đều là kiêu ngạo của trấn Đông Lâm.

Sau khi yến hội tan, Tần Liên Sơn một nhà ba người mới có cơ hội tụ cùng một chỗ, nói chuyện diễn ra mấy tháng qua. Tần Vô Song cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói mình bị Trương Hiển khiêu khích, rồi đánh nhau giết chết hắn.

Tần Tụ sau khi nghe xong, nhiệt huyết sôi trào chụp tay.

- Được đệ đệ, trận này, đáng đánh!

Gặp phụ thân đang mỉm cười, Tần Tụ không khỏi hỏi:

- Phụ thân, cảm thấy được đệ đệ đánh trận này, chưa đủ trút giận sao chứ?

- Trút giận là trút giận, nhưng Vô Song nói cho cùng, hết thảy còn phải nhìn về phía trước. Một gã Trương Hiển, không phải uy hiếp lớn nhất của Tần gia chúng ta.

Tuy nói như thế, nhưng Tần Liên Sơn nội tâm vui sướng kỳ thật đã tràn ra không kiềm được.

Con cháu hàn môn quyết đấu đánh chết con cháu vọng tộc, như thế nào cũng là mẫu mực lấy yếu thắng cường!

Tần Vô Song cười nhạt:

- Phụ thân, trước khi ta đi Võ Đồng Viện, đã từng đáp ứng ngươi, có cái nên làm, có cái không nên làm. Giết Trương Hiển, đó là cái nên làm, hơn nữa đó là việc phải làm.

Tần Liên Sơn lúc ấy cũng không biết nhi tử có tính toán này, lúc này hồi tưởng lại, giật mình nói:

- Nguyên lai Vô Song ngươi sớm có ý định?

- Ân, chẳng qua Trương Hiển chết, chỉ là bắt đầu. Càng tàn khốc còn ở phía sau.

Tần Liên Sơn biểu tình lập tức nghiêm túc, gật đầu trầm ngâm nói:

- Đúng vậy, những hào môn vọng tộc này, đối cơ nghiệp Tần gia chúng ta chắc là chưa hết hy vọng.

- Chưa từ bỏ ý định? Vậy thử xem. Bọn họ lập mưu chiếm gia nghiệp chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cũng không có thể lập mưu lấy của bọn họ một chút gì sao chứ?

Tần Vô Song thích ý duỗi lưng, đứng lên, lấy một cái bánh bao bỏ vào miệng, nói thầm nói:

- Phụ thân, tỷ tỷ, ta đi luyện công.

Tần Liên Sơn nhìn nhi tử đi ra, trong mắt tràn đầy vui mừng. Đứng lên, cười nói:

- Tụ nhi, ngươi dọn dẹp, vi phụ ra ngoài một chuyến.

Trong Tổ đường, Tần Liên Sơn cung kính đốt chín nén hương, thấp giọng nói:

- Tổ tông linh thiêng, con cháu nhất mạch Tần gia ta, không có làm nhục thể diện tổ tiên. Vô Song lần trước quyết đấu thất bại, lúc này đã lập tức mang thắng lợi trở về! Liệt tổ liệt tông tại thượng, nếu ta hàn môn Tần gia hưng thịnh, tất cả tai kiếp, Tần Liên Sơn dốc hết sức gánh vác, tất cả ơn trạch, con ta Vô Song sẽ nhận lấy…

Trở lại cố hương, chuyện ăn uống hằng ngày của Tần Vô Song đều có tỷ tỷ Tần Tụ chiếu cố, lại không có nhiều chuyện thị phi như ở Võ Đồng Viện, bởi vậy càng thêm chuyên chú, một lòng vùi đầu vào tu luyện.

Một ngày luyện, một ngày thành công, một ngày không luyện mười ngày thả lỏng, lâu luyện vì công, cả đời lơ lỏng. Chuyện luyện công, không thể có nửa ngày qua loa.

Đông Lâm Trấn dựa lưng vào Đại Thương Sơn. Chỗ dựa vững chắc dài ngàn dặm Thương Sơn này chính là khởi thủy quan trọng cho cuộc sống của trấn Đông Lâm.

Nói thật, Tần Vô Song cảm thấy được luyện công ở Thương Sơn, so với Võ Đồng Viện thích hợp hơn gấp trăm lần.

Bất luận trời đông giá rét hè nóng bức, không hỏi ngày hè nắng chói chang hay là mùa đông trắng như tuyết, mỗi ngày kiên trì không ngừng leo lên ngọn núi cao và hiểm trở nhất trong Đại Thương Sơn, là môn học bắt buộc của Tần Vô Song.

Trên sơn đạo dốc đứng Đại Thương Sơn, Tần Vô Song bước chân rắn chắc, dọc theo sơn đạo, không ngừng tiến lên. Lúc này, trên hai chân là hai khối thiết một trăm hai mươi cân, mặc dù như thế, vẫn là đi như bay, tốc độ chút không thua vượn nhu vượt núi.

Lấy sơn đạo dốc đứng ở Đại Thương Sơn làm thách thức, chẳng sợ bầu trời đổ nắng, hắn cũng tuyệt không buông lỏng một lần.

Trở lại trấn Đông Lâm, Tần Vô Song có loại cảm giác như cá gặp nước. Cường độ tu luyện cũng tăng không ít. Có Đại Thương Sơn ngàn dặm làm chỗ tu luyện, hắn có thể phóng túng rồi.

Cảnh ngộ ở Võ Đồng Viện khiến Tần Vô Song càng thêm cảm nhận được sự thật tàn khốc ở thế giới này.

Tuy rằng chuyện Trương Hiển chỉ gây cho hắn gợn sóng nhỏ, trên cơ bản không có ảnh hưởng gì. Chẳng qua trong việc này cũng có thể nhìn ra, hàn môn Tần gia cùng quý tộc khác có chênh lệch!

Loại này chênh lệch như thế nào bù lại, cũng là gánh nặng.

Sau khi hiểu được sự chênh lệch, Tần Vô Song đối việc phụ thân lo lắng gia tộc rơi vào tay giặc cũng càng hiểu hơn. Thái độ làm con, cao nhất là hiếu thuận kính nhường.

Đạo lý này, Tần Vô Song kiếp trước không có lĩnh hội, cả đời này, đã có nhận thức mới. Hiếu với phụ thân, kính với tỷ tỷ, đối với hắn mà nói, đã không hề mơ hồ, ngược lại ngày càng rõ ràng.

Hơn nữa gia đình đang gặp chuyện, mình nếu không gánh vác gia tộc trên vai, bốn năm sau Gia tộc Luận phẩm, mất đi cái danh ngạch hàn môn là chuyện tất nhiên.

Một khi mất đi cái danh ngạch hàn môn, liền bị xóa tên khỏi danh sách quý tộc. Tần gia hứng lấy, tuyệt đối là tai vạ. Hắn là người nối nghiệp Tần gia, cũng tuyệt đối phải gặp vạ lây!

Nghĩ vậy, Tần Vô Song càng kiên định! Nhất định phải nghĩ biện pháp, giữ gìn gia tộc Tần gia, vì chính mình, cũng vì phụ thân khả kính, tỷ tỷ đáng yêu!

Đương nhiên, hiện nay, nhiệm vụ hàng đầu là chăm chỉ luyện công.

Điều này làm cho hắn nhớ tới một câu cách ngôn kiếp trước – sĩ phải có ý chí kiên định!

Những lời này, là kiếp trước lão đầu dạy hắn vũ kỹ thường lấy để khuyến khích hắn. Theo lão đầu nói là đệ tử Khổng Tử đã từng làm theo.

Tần Vô Song không quan tâm rốt cuộc những lời này là ai nói, nhưng là hắn nghe qua lão đầu giải thích, lập tức liền thích câu cổ huấn có chút nho nhã này.

Quân tử phải có chí hướng rộng lớn!

Đổi cách nói, chính là muốn khuyên người ta sống trên đời cần phải có chí nguyện cao xa, không thể thỏa mãn với sự bình thường!

Theo Tần Vô Song hiểu, mình sống lại ở thế giới này, cũng không có Khổng Tử, cũng không có nho gia học thuyết. Chỉ nhìn trình độ phát triển xã hội một cách đơn thuần, căn bản không thể phán đoán vào triều đại nào, thậm chí cũng có thể không tồn tại trên Địa Cầu.

Duy nhất có thể xác định chính là, nhân loại ở thế giới này sinh ra năng lực rất mạnh. Nghe phụ thân Tần Liên Sơn nói, chỉ riêng Bách Việt Quốc, dân cư đã có bảy tám triệu.

Con số này khiến Tần Vô Song giật mình, hồi tưởng lại dòng lịch sử của thế giới của mình, vào lúc hưng thịnh phát triển nhất, dân cư cũng xa mới đạt tới một nửa của bảy tám triệu.

Huống chi này thế giới còn theo đuổi vũ dũng, theo đuổi cách dùng võ lực giải quyết vấn đề, khó tránh khỏi chết rất nhiều. Con người rốt cuộc là như thế nào sinh sôi nảy nở? Thật đúng là có rất nhiều chuyện thú vị, đáng giá để mình tìm tòi a. Hiểu biết càng nhiều, càng thấy nhãn giới thật sự còn rất hẹp.

Điều này làm cho Tần Vô Song có thêm động lực, trong lòng dâng lên một ý muốn thôi thúc phải đi ra ngoài xem thử.

Kiếp trước, Vũ Tinh Hà ở cổ võ giới đã là vô địch đương thời. Mà đỉnh phong ở đời này, lại là cảnh giới gì?

Nghị lực trời sinh không chịu thua ở Tần Vô Song chuyển động, một khi kiếp trước đã có thể đạt được võ đạo đỉnh phong, mà kiếp này không khí luyện võ nhiều hơn, thì có lý do gì mà không toàn lực đi đọ sức một lần?