Một đám người ngựa chừng năm sáu mươi tên đang đứng bên ngoài vùng ngoại ô trấn Đông Lâm. Những người này rõ ràng là không quen đường, đi lại lung tung nên thỉnh thoảng lại có cảnh ngựa sa vũng lầy.
- Tứ Hải gia, chỗ quỷ quái này chúng ta cố đừng đi nhầm nhé.
Một tên con cháu Hứa gia, tay cầm đuốc cố soi phía trước nhưng chỉ thấy mênh mông ruộng đồng ngút tầm mắt.
- Nơi này là đồng bằng, làm sao đi nhầm được?
Hứa Tứ Hải nạt.
Tên kia chỉ biết bĩu môi, không dám trả lời nhưng trong lòng thì nghĩ, nơi này bằng phẳng thì bằng phẳng thật nhưng làm sao được gọi là đồng bằng, chỉ cần không lạc mất người phía trước là tốt lắm rồi.
- Mọi người đề phòng chút, đừng hãm vó ngựa.
Hứa Tứ Hải nhắc nhở:
- Theo bản đồ mà Cẩu Thánh đưa cho thì điền sản nhà Tần gia chỉ ở không xa đây thôi.
Tứ Hải ngoài miệng nói cứng thế thôi nhưng trong bụng thì hối hận lắm. Sớm biết thế này từ đầu hắn đã không chọn đi đường này. Sở dĩ hắn chọn đi đường vòng bên ngoài vì nghĩ dễ chạy, nếu như người của Tần gia có đến kịp thì chưa chắc đã làm gì được hắn.
Tính toán thì hay vậy nhưng làm sao mà hắn biết được con đường này không phù hợp để đi ngựa, chuyện này ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ thực hiện của bọn chúng.
- Không biết Tộc trưởng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ chưa nhỉ? Tộc trưởng và Nhạc Trưởng lão đã đích thân ra tay thì Tần gia trang có là gì. Ta phải đẩy nhanh tốc độ, nói không chừng bọn họ đã làm xong rồi, bên ta tụt lại sau mất!
Nghĩ vậy, Hứa Tứ Hải vội vã giục giã mọi người:
- Mọi người, cố lên chút nữa, sắp tới rồi. Kẻ nào lười biếng làm ảnh hưởng mọi người, kẻ đó sẽ là tội nhân lớn nhất.
Đúng lúc này thì một tên trong đám người phía sau chạy lên vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tứ Hải gia, không thấy Tiểu Tường đâu nữa.
- Không thấy? Hắn đi đâu rồi?
Hứa Tứ Hải không hiểu nổi chỉ có mười mấy con người sao bây giờ lại thiếu đi một.
- Con… con không biết.
Tên kia ngập ngừng nói.
- Ngươi không biết?
Hứa Tứ Hải trợn trừng mắt:
- Con đường này bằng phẳng vậy mà ngươi không biết nó đi đâu? Vậy ngươi có biết nó mất tích từ lúc nào không?
- Cái này… con cũng không biết.
Không biết tên này đầu óc để đi đâu nữa.
- Phế vật!
Hứa Tứ Hải chửi lớn, nhảy khỏi lưng ngựa quát tháo liên hồi:
- Nhất định ngã xuống cái hố nào rồi ngủ luôn rồi, mọi người quay lại tìm nó.
Tên Tiểu Tường này trong Hứa gia cũng được coi là một tên thiếu niên có triển vọng nên mọi người càng phải chăm sóc bảo vệ hắn kỹ hơn.
Vừa nghe thấy phải quay lại, mọi người có vẻ không vui nhưng vẫn phải bất đắc dĩ quay lại tìm. Nhưng trở đi trở lại mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng một ai.
Hứa Tứ Hải không phải kẻ ngu độn gì, đương nhiên là hắn đã cảm nhận được có điều gì bất ổn nên khoát tay, quát lớn:
- Không tìm nữa, mọi người đề cao cảnh giác, nhìn nhau cho kỹ, đừng rời đội hình quá xa.
Đám người Hứa gia nghe Hứa Tứ Hải nói vậy không khỏi giật mính, cảnh giác nhìn quanh, dường như trong bóng tối ngoài kia đang ẩn nấp những con ma hút linh hồn sẵn sàng lao ra tấn công chúng bất cứ lúc nào.
Đi được một lúc, một tên nữa lại hét lớn:
- A Lạc không thấy đâu nữa rồi.
Lại là một con ngựa trên lưng không có người, bốn phía xung quanh không có lấy một bóng người, thậm chí ngay cả dấu vết con người cũng không có nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vậy rốt cục bọn chúng mất tích kiểu gì, bất luận Hứa Tứ Hải hỏi thế nào thì bọn chúng đứa nào cũng chỉ ba không: không biết mất tích kiểu gì, không biết mất tích lúc nào, không biết bất cứ điều gì hết.
Hứa Tứ Hải không nén nổi cơn giận, quất đen đét chiếc roi ngựa trong tay, quát lớn:
- Kẻ nào đang giở trò dọa ma dọa quỷ. Có bản lĩnh ra mặt đọ sức với ta.
Nhưng mặc kệ hắn gào thét thế nào bốn phía vẫn im lặng như tờ, ngoài tiếng gió đêm xào xạc ra thì chỉ còn tiếng con trùng kêu rả rích.
- Đồ nhu nhược! Nhu nhược!
Hứa Tứ Hải rủa thầm trong miệng mấy câu:
- Tiếp tục tiến lên, lão tử không tin lại có chuyện ma quỷ ở đây?
Khó khăn lắm đoạn đường trước mặt mới rộng ra đôi chút, đám người Hứa gia vội vã thúc nhanh ngựa, chạy như điên như đằng sau đang có quỷ đuổi theo chúng thật.
Dốc sức chạy gần một tiếng, cuối cùng địa thế cũng bắt đầu khớp với bản đồ.
- Dừng lại.
Hứa Tứ Hải vung cao roi ngựa, lại lôi bản đồ ra xem xét, có lẽ đúng là chỗ này rồi.
Hắn đang định mở miệng nói thêm điều gì thì đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như có luồng khí lạnh đang phả vào lưng hắn khiến tóc gáy hắn dựng hết cả lên.
Trực giác nói cho hắn biết có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây nhưng cụ thể là chuyện gì thì hắn không dám quay đầu nhìn lại. Nhưng hắn không thể không quay được. Nhưng vừa quay đầu thì thiếu chút nữa hắn đã rơi khỏi lưng ngựa.
Một, hai, ba, bốn…
Tất cả ngựa đều có mặt ở đây, không thiếu con nào nhưng người trên lưng ngựa thì đã biến mất không dấu vết. Trong một giây đó, dường như người trên thế giới này đều biến mất không một tiếng động.
Người đâu?
Trán Hứa Tứ Hải bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mắt đảo quanh bốn phía cố gắng tìm chút dấu vết mong manh. Hắn biết hắn gặp rắc rối rồi, mà rắc rối này còn không nhỏ nữa.
Cố gắng níu kéo chút uy phong, quất quất roi ngựa, gào rít:
- Là ai, là ai làm vậy? Là người là ma thì cũng ra đây! Hứa Tứ Hải ta mà sợ ngươi thì ta không phải hảo hán.
Nói như vậy thôi nhưng trong lòng hắn thì sợ lắm, hắn đang cố dùng mấy câu nói để cố che đi nỗi sợ này.
- Ngươi không sợ? Vậy thì tốt.
Một giọng nói lạnh lẽo không biết tự lúc nào vang lên từ trước mặt Hứa Tứ Hải.
Hứa Tứ Hải quay ngoắt đầu lại, không biết hắn có bị hoa mắt hay không mà mới đấy đã xuất hiện một người.
Người này dáng người cao lớn, khuôn mặt thanh tú, tuổi cũng không nhiều, đặc biệt đôi mắt sáng như sao trời, hai tay khoang trước ngực nhìn Hứa Tứ Hải như nhìn một người chết.
Hứa Tứ Hải hít một hơi thật sau, giọng khàn đặc:
- Là ngươi?
- Là ta.
- Sao ngươi lại ở đây?
- Vậy sao ngươi lại ở đây?
Người đó không ai khác chính là Tần Vô Song vừa kịp đến, bây giờ đang đứng đây thản nhiên hỏi lại Hứa Tứ Hải. Hắn đến đây chẳng mất bao nhiêu thời gian, vẫn còn kịp bày trò ma quỷ dọa Hứa Tứ Hải, hạ từng tên từng tên một đi theo hắn.
Hứa Tứ Hải giận đến phát nghẹn, rít lên trong miệng:
- Ngươi cần biết ta đến đây làm gì? Chịu chết đi, thằng ranh!
- Muốn động võ?
Tần Vô Song cười nhạt, túm chặt cương ngựa:
- Động võ, Hứa Tam Lập còn chưa làm được nói chi là ngươi.
Nói đoạn dùng lực, túm Hứa Tứ Hải ném xuống ngựa dẫm chân lên ngực hắn, chưa hết, hắn còn điều khiển cho ngựa lộn đi lộn lại, biến Hứa Tứ Hải thành một đống thịt nhão. Rồi một tay ném thi thể hắn lên ngựa, dẫn đoàn ngựa đến ao cá.
Nếu như bọn người Hứa gia tìm điền sản nhà Tần gia khó như vậy thì ao cá không cần phải nói, vì vị trí của nó còn heo hút hơn rất nhiều, không khéo người với ngựa bây giờ vẫn còn lạc ấy chứ.
Trên con đường bên ngoài Trấn Đông Lâm, toán người Hứa gia đã đốt thành công tất cả các cửa hiệu của Tần gia, lửa bốc ngút trời.
Đang định đi đến xưởng ép dầu đốt tiếp thì đột nhiên nghe thấy người của Tần gia trang phóng ngựa tới.
Cánh này của Hứa gia chỉ là những Chân Võ Cảnh Nhị đẳng nên nhìn thấy Tần Liên Sơn đích thân đưa nguồi đến thì hoảng sợ vô cùng, bỏ chạy tán loạn, không dám nghênh chiến.
May mà Tần Liên Sơn vốn đã có suy nghĩ dập lửa trước nên chỉ vội vã ra lệnh:
- Cắt đứt nguồn hàng, ngăn chặn ngọn lửa, những thứ đã cháy cứ mặc kệ nó, tránh để bị thương!
Chỉ cần Tổ đường Tần gia vẫn còn là Tần Liên Sơn đã mừng lắm rồi. Chuyện cửa hiệu bị đốt ông vẫn còn có thể lo được, cử người sang bên xưởng ép dầu kiểm tra thì được báo về:
- Tộc trưởng, xưởng ép dầu vẫn an toàn, chưa bị xâm nhập gì.
Tần Liên Sơn gật đầu:
- Tốt!
Rồi đích thân chỉ huy dập lửa, cứu nguồn hàng. Một lúc sau những thành viên còn lại của gia tộc cũng đến tập trung.
Gia đinh Tần gia vốn nhiều, lại thêm Tần gia xưa nay sống ôn hòa nên hàng xóm láng giềng thấy cửa hiệu nhà Tần gia cháy thì cũng mang chậu ra cứu giúp. Thông tin cửa hiệu Tần gia bị cháy lan truyền nhanh chóng khắp trấn Đông Lâm, ai ai cũng khẩn trương như chuyện nhà mình. Tần Liên Sơn nhìn thấy cảnh này, xem chừng cảm động lắm, hai mắt hoe hoe.
- Nhanh, cứu hỏa, cứu hỏa cho ta!
Lúc này bên kia đường xuất hiện một tốp người ngựa, tốp người này đều đã qua huấn luyện nên sức đương nhiên cũng mạnh hơn người thường gấp trăm lần. Bọn họ là một Hàn môn khác của trấn Đông Lâm: Hồ gia, gia tộc của Hồ Tư Ngôn. Và tín hiệu này cũng là một tín hiệu rất rõ ràng. Hồ gia đã chấp nhận vị trí Hào môn của Tần gia ở trấn Đông Lâm nên đưa người ngựa đến trợ giúp Tần gia!
Người đông sức lớn, hỏa lực có mạnh đến mấy rồi cũng bị dập tắt.
Tần Liên Sơn nhìn lại toàn bộ mọi thứ rồi chắp tay nói với mọi người:
- Chư vị, đại ân này không lời nào nói hết, Liên Sơn nguyện ghi tạc trong lòng. Chờ hôm nào Tần gia trang mở tiệc, mời chư vị hàng xóm láng giềng đến tham dự!
- Được!
- Tần gia vạn tuế!
Tiếng reo hò làm rung động cả bầu trời trấn Đông Lâm.
- Không biết bên Vô Song thế nào rồi?
Tần Liên Sơn nghĩ thầm.