Viên Tư Ngữ đã có một giấc mơ.

Mơ thấy một khoảng không vô tận, tối đen như mực. Dải ngân hà là nguồn sáng duy nhất trong khoảng không này, nhưng khi nhìn kỹ, những điểm sáng lấp lánh trong dải ngân hà không phải là các vì sao, mà là những quả cầu tròn nhỏ.

Toàn thân quả cầu nhỏ có màu trắng trong suốt, xung quanh còn có huỳnh quang ẩm ướt màu trắng nhấp nháy theo nhịp điệu đặc biệt, tựa như hơi thở yếu ớt.

Viên Tư Ngữ cũng là một trong số đó.

Cô trôi theo dải ngân hà, cứ lăn lộn trong đó, thỉnh thoảng lại va vào quả bóng bên cạnh, tự nhiên và thư thái.

Ấm áp, thoải mái và dễ chịu như thể được trở về trong lòng mẹ.

Một cảm giác không thể giải thích được xâm chiếm trong đầu.

Cô đến từ đây.

Nhưng cô chắc chắn rằng mình không hề có ký ức về một cảnh tượng như thế này.

Ý thức trong giấc mơ không còn rõ ràng như thường lệ, những điều không thể hiểu được đều bị lãng quên ngay sau đó, tốc độ quay cuồng nhanh hơn, thuận theo cảm giác trong lòng, muốn tìm kiếm điểm kết thúc của dải ngân hà này.

Không biết tại sao, cô chỉ cảm thấy điểm cuối cùng của dải ngân hà là người cô muốn đến gần.

Dải ngân hà vô tận không thẩy điểm cùng, tựa như không có điểm kết thúc, nhưng khi cô nghĩ đến việc tìm ra điểm cuối, ánh sao trước mặt đột nhiên tiêu tan, mặt nước đột ngột dừng lại, một lực nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước.

Cô không ngừng quay cuồng theo quán tính, cuối cùng cô va vào một bức tường, bên trong cứng ngắc nhưng bề mặt có phần mềm mại.

Vụ va chạm này khiến cô không thể tiếp tục lăn nữa. Cô lăn lại nửa vòng để lộ ra mặt trước, cuối cùng nhìn thấy điểm cuối của ngân hà.

Đó là một ngai vàng lộng lẫy.

Trên ngai vàng có một người không nhìn rõ mặt, người đó cao lớn cường tráng, toàn thân toát ra dáng vé thần bí, thứ vừa rồi cô chạm vào chính là bắp chân của người này.

Người đó cười khẽ, trầm thấp êm tai, giống như tiếng đàn cello.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô bị hai ngón tay khớp xương rõ nét nâng lên.

Đối mặt với một đôi mắt vàng óng.

"Cậu..."

Tôi? Tôi gì cơ?

Viên Tư Ngữ không nghe rõ, muốn hỏi lại, nhưng ý thức của cô chìm vào bóng tối, khi cô mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô là ánh sáng, trần nhà quen thuộc suốt mười năm chào đón cô bằng sự im lặng.

Có vẻ như là nằm mơ nhưng hình như lại không phải.

Viên Tư Ngữ mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc choáng váng, có chút đau nhức, dùng sức xoa trán cũng không nhớ nổi nội dung giấc mơ.

chỉ nhớ một đôi mắt vàng óng, thần thánh, sâu thẳm, khiến người ta kính sợ.

"Viên Tư Ngữ!!!!!!"

Không biết nằm trên giường bao lâu, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu kinh thiên động địa, kèm theo đó là tiếng đập cửa.

Đúng vậy, đập cửa

Viên Tư Ngữ nhìn cánh cửa ọp ẹp, lo lắng rằng sau đó nó sẽ ngã xuống.

Ồn ào như vậy, nếu không phải chuyện quan trọng thì chỉ có thể là kẻ gõ cửa có vấn đề gì đó.

Viên Tư Ngữ đứng dậy khỏi giường, mở cửa, nhìn Vu Thiển Thiển: "Tốt nhất là cậu có chuyện gì nha."

"Ây da! Có chuyện lớn!"

Vu Thiển Thiển ôm lấy cô chạy ra ngoài, "Thẩm Gia Hữu đánh nhau với người ta, cậu mau đi xem đi."

"Nếu cậu ta đánh nhau thì đi tìm cảnh sát, tìm mình làm..."

Viên Tư Ngữ chưa kịp nói hết lời đã bị buộc phải rời khỏi phòng, "Chờ một chút! Mình còn chưa thay quần áo!"

Vu Thiển Thiển nắm chặt tay cô nói: "Đừng thay! Mạng người quan trọng!"

Đúng vậy, mạng người quan trọng, nhưng không phải mạng của Thẩm Gia Hữu.

Viên Tư Ngữ bị Vu Thiển Thiển kéo và chạy đến cửa biệt thự bên cạnh, cô nhìn thấy Thẩm Gia Hữu một tay ấn người đó vào tường, tay kia vung nắm đấm.

Sau khi đấm một cái, anh dừng lại, hỏi: "Có xin lỗi không?"

Thấy người đó im lặng, anh lại đấm tiếp.

Người bị đánh vô cùng oan ức: Tôi đang thầm xin lỗi được chưa? Trước tiên anh phải thả lỏng tay trên cổ tôi ra trước được không?

Viên Tư Ngữ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đỏ bừng vì bị siết, hơi thở bắt đầu có chút khó khăn, cô nhanh chóng bước tới kéo nắm đấm của Thẩm Gia Hữu ra: "Mau buông ra!"

Thẩm Gia Hữu liếc mắt nhìn cô, liền thả lỏng tay, thay vào đó nắm lấy cổ áo người đó, trầm giọng nói: "Xin lỗi! "

Người đàn ông ho liên tục, hít một hơi thật sâu nhìn Thẩm Gia Hữu, rồi nhìn Viên Tư Ngữ, sợ sệt nói: "Thật, thật xin lỗi."

Thẩm Gia Hữu chú ý tới ánh mắt của anh ta, cũng liếc nhìn Viên Tư Ngữ, nhìn thấy trên người cô là áo ngủ mỏng manh, sắc mặt lại tối sầm, đẩy người trong tay vào tường: "Anh nhìn gì đó?"

Người đàn ông chột dạ nhìn thoáng qua, không thấy rõ gì cả, lúc này tai bay vạ gió, lưng đập vào tường, bị ho dữ dội.

Thẩm Gia Hữu không quan tâm anh ta có thấy gì hay không, hung dữ nói, rồi cởi áo khoác che lên người Viên Tư Ngữ, tức giận nói: "Cậu mặc như vậy mà chạy ra đây à, gấp cái gì? Tôi có thể đánh chết anh ta sao?"

"Vu Thiển Thiển sợ cậu sẽ đánh chết anh ta."

Viên Tư Ngữ nắm chặt áo khoác, thầm phàn nàn, nhưng không bán đứng bạn thân của mình mà hỏi lại: "Người này làm gì mà khiến cậu tức như vậy?"

Từ đầu đến giờ, cô chưa từng liếc nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, cô cho rằng người làm sai mới bị đánh.

Tính tình Thẩm Gia Hữu tốt như vậy, sao có thể tùy tiện đánh người?

Chỉ có thể bị chọc tức thôi.

Suy nghĩ trong lòng cô đã bán đứng Vu Thiển Thiển, nên cô ấy nhận được một cái nhìn lạnh lùng của Thẩm Gia Hữu, khiến cô ấy rùng mình một cái.

Nếu cô ấy cũng có thể nghe được suy nghĩ của Viên Tư Ngữ, chắc chắn sẽ bất mãn phản bác lại.

Tính tình Thẩm Gia Hữu tốt?

Đang nói đùa sao?