Coi như là chú Chung nói ông không thèm để ý đến quan hệ giữa Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên, thế nhưng Sở Ca vẫn có loại cảm giác xấu hổ trong nhà có người lớn nhìn nên không thể làm loạn.

Vì vậy đêm hôm đó Hiên Viên Ngạo Thiên ân ái ngọt ngào với Sở Ca đến tận đêm khuya, cuối cùng vẫn bị vợ vô tình đuổi sang phòng khách ngủ một mình.

Chuyện này với việc vợ nhận được kinh hỉ sau đó chủ động yêu thương nhung nhớ rồi cùng nhau làm một chút chuyện xấu hổ thẹn thùng quả thực hoàn toàn khác nhau!!!

Thật không thể bất mãn hơn được nữa.

Thế nhưng dù là bất mãn thì quý ngài thê nô nào đó cũng không có cách thay đổi tình trạng hiện tại. Chỉ có thể phòng không gối chiếc mất ngủ cả đêm, đến sáng nghe thấy tiếng pháo nhanh chóng rời giường làm bữa sáng cho vợ để phát tiết tinh lực cả đêm không có chỗ phóng.

Chờ đến khi Sở Ca rời giường ôm mèo đến phòng khách thì phát hiện Hiên Viên Ngạo Thiên đang thu dọn bàn ăn và bưng bữa sáng ra.

Sở Ca: “…”

Loại cảm giác thủ phủ thế giới hàng nghìn tỷ nhưng thật ra là đầu bếp nhà tôi thế này quả thực không thể xúc cảm hơn được nữa!

Chú Chung vốn có dự định tiếp tục đi đặt thức ăn, kết quả thấy Hiên Viên Ngạo Thiên và bữa cơm hương sắc mỹ mãn trong tay anh, đột nhiên cảm thấy thế giới này không mấy chân thật.

Lão gia, phu nhân hai vị không cần lo lắng đâu. Hiên Viên tổng tài đều đến đây làm bữa sáng cho thiếu gia, thiếu gia nhà mình quả thật rất thần thông!

Sở Ca ăn bữa sáng tình yêu của Hiên Viên Ngạo Thiên, rồi thuận miệng hỏi anh: “Chừng nào thì anh về nhà?”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Vì sao có loại cảm giác dùng hết rồi sẽ bị đuổi đi thế này, thật ngược tâm.

Anh nói: “Em không muốn anh ở lại với em à?”

Sở Ca nói: “Anh không về nhà ở bên ba mẹ anh hả?”

“Họ có Tiểu Hàn ở bên là được rồi.”

Sở Ca gật đầu, không nói nữa.

Cho đến khi bữa sáng trôi qua xong xuôi rồi, lúc hai người ngồi trên sofa xem TV thì cậu mới mở miệng hỏi Hiên Viên Ngạo Thiên lần nữa: “Em nhớ rõ trước kia anh là người thiên vị em trai lắm mà, còn sai người điều tra theo dõi em không phải cũng vì A Hàn hả, vì sao hiện giờ càng ngày càng không để tâm đến A Hàn thế? Lẽ nào thuộc tính cũng có thể thay đổi à?”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Có lẽ là do tình yêu chăng.”

Nghe Sở Ca nhắc đến như thế, anh cũng phát hiện ra hình như từ lúc có vợ thì hoàn toàn quên khuấy em trai. Hiên Viên Ngạo Thiên thầm mắng hành vi thấy sắc quên em này và hứa nhất định sẽ tỉnh lại.

Sau đó, sẽ không có sau đó rồi.

Hiên Viên Ngạo Thiên tỏ vẻ, so với vợ mình thấy thế nào cũng dễ thương thì em trải quả thật là không đáng giá nhắc đến.

Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi Sở Ca: “Năm mới em có kế hoạch gì không?”

Sở Ca nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn thì có tính là kế hoạch không?”

Hiên Viên Ngạo Thiên hoàn toàn quỳ gối trước tinh thần trạch này của vợ, anh nói: “Em không cảm thấy lãng phí sinh mệnh như vậy rất vô vị sao?”

Sở Ca như có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói: “Quả thực vô vị quá, cho nên em dự định thêm vào giữa quá trình ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn kế hoạch chơi game, anh muốn chơi cùng không?”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh rất muốn khoái trá gật đầu nói được, thế nhưng làm một tổng tài từ nhỏ được dùng hình thức tinh anh để bồi dưỡng đến lớn, Hiên Viên Ngạo Thiên dùng trực giác của anh cũng có thể đoán được mình tuyệt đối không thể chơi được với Sở Ca.

Bàn luận làm sao để có thể chơi đùa vui vẻ được với vợ là một kỹ thuật trạch cuồng chơi game?

Hiên Viên Ngạo Thiên cảm giác mình đang gặp phải nguy cơ lớn trước đây chưa từng có!

Liệu vợ có phát hiện ra bọn họ không chơi được với nhau rồi không cần anh nữa hay không?

Hành trình động não của Tổng tài đại nhân hoàn toàn đã cố định tại hình thức ‘Sở Ca có thể vì… mà không cần mình nữa hay không’, vừa có chút gió thổi cỏ lay là lập tức lên đường luôn, hoàn toàn không dừng lại được.

Sở Ca nhận ra trò chuyện một hồi cũng không ai tiếp lời, quay sang nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đã lâm vào trạng thái hai mắt đăm đăm vô thần thì đã biết hàng này lại bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi.

Sở Ca đã sớm buông tha việc trị liệu bệnh ảo tưởng như thần của Hiên Viên Ngạo Thiên, nhìn anh như vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Đừng suy nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều như vậy lại không có một lần thành sự thật, anh không thấy mệt à.”

Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức ngừng ảo tưởng, có chút ủy khuất nhìn Sở Ca. Ảo tưởng thật không phải là anh muốn ngừng là có thể ngừng được.

Sở Ca sửng sốt, lập tức cười nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, giống như em đang bắt nạt anh ấy.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Em khi dễ anh còn ít à?”

Sở Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hiên Viên Ngạo Thiên, đột nhiên cảm thấy thật ra có đeo cho Hiên Viên Ngạo Thiên một đôi tai cún thì cũng không có chút mâu thuẫn gì cả.

Đêm 30 hôm qua đã có tuyết rơi, Sở Ca biết Hiên Viên Ngạo Thiên không phải người biết chơi game, lúc này nhìn thấy tuyết đọng ngoài cửa sổ, cậu quay sang hỏi Hiên Viên Ngạo Thiên: “Ném tuyết, chơi được không?”

Hiên Viên Ngạo Thiên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ mình có thể khống chế trò chơi này.

Dù là chưa chơi bao giờ thế nhưng nhìn trẻ con chơi cũng không ít lần, anh cảm giác mình cũng sẽ không ngu xuẩn đến nông nỗi ngay cả trò chơi đơn giản dễ hiểu này cũng không chơi nổi.

Sở Ca vẫn luôn là người nghĩ là làm, cho nên ngay khi Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu đồng ý thì lập tức lôi người đi thay quần áo để ra ngoài chơi.

Do nguyên nhân phá sản nên Sở gia cũng không có sân tư nhân trong nhà. Lúc này tuyết ở cửa đã bị pháo hoa rơi xuống nhiễm bẩn cả rồi. Không nói đến Hiên Viên Ngạo Thiên, ngay cả Sở Ca cũng không dám chạm đến.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn mặt đất, rồi lại quay sang nhìn vợ, trực tiếp kéo Sở Ca đi đến chiếc xe thể thao anh lái hôm qua.

Sở Ca ngoan ngoãn ngồi ở vị trí phó lại, chờ anh khởi động xe mới hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Dẫn em đi tìm một nơi có thể chơi được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên lái xe về phía biệt thự gần đây nhất của nhà Hiên Viên. Phòng không phải nhiều, nhưng được cái sân khá lớn. Hơn nữa trong khoảng thời gian cả nhà đều ở chủ trạch này, anh sẽ không phải lo lắng đến chuyện mình với Sở Ca đang chơi vui thì bị người phá ngang.

Chờ Hiên Viên Ngạo Thiên đỗ xe trong gara rồi dẫn Sở Ca ra sân vườn, Sở Ca nhìn tuyết đọng đầy sân thì khó hiểu hỏi anh: “Ở đây không có người đến quét tuyết à?”

Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu nói: “Ở đây nhỏ quá, cơ bản từ lúc mua đến giờ thì cũng chưa ở lại lần nào. Cũng cho người định kỳ đến quét dọn vệ sinh, nhưng chắc chắn sẽ không phải là hôm nay.”

Sở Ca gật đầu biểu thị mình đã hiểu. Trước đây vẫn cho rằng mỗi bất động sản của đám nhà giàu đều có có mấy trăm nữ giúp việc, mình quả thực quá ngu xuẩn rồi.

Hiên Viên Ngạo Thiên đứng bên cạnh cậu, đột nhiên cúi đầu ghé vào bên tai cậu thì thầm hỏi: “Thích không?”

Hơi thở ấm áp thổi đến bên tai tạo ra sự khác biệt rõ rệt với nhiệt độ bên ngoài làm Sở Ca mất tự chủ rùng mình một cái.

Cậu không trả lời Hiên Viên Ngạo Thiên, chỉ từ từ ngồi xổm xuống, hai tay mỗi bên vốc một nắm tuyết rồi bất ngờ đứng dậy đem đống tuyết trên tay xoa khắp mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Vợ à, em thực sự không thể bày tỏ tình yêu một cách ấm áp lãng mạn được đúng không!

Anh yên lắng giơ tay vuốt đống tuyết trên mặt mình xuống và nói: “Không được công kích mặt.”

Sở Ca đang vân vê đống tuyết trong tay thành hình cầu, vừa cười nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Đều là đàn ông với nhau, nào có chuyện không đánh mặt.”

Lời còn chưa nói hết thì cầu tuyết đã rời tay. Lần này Hiên Viên Ngạo Thiên có chuẩn bị, thấy động tác của Sở Ca thì cố gắng nhanh chóng tránh ra, nhưng do nguyên nhân khoảng cách quá gần nên vẫn bị đập trúng mặt.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Vợ chơi ném tuyết chỉ thích ném vào mặt, em ấy thật sự không lo lắng mình sẽ hủy dung sao QAQ.

Kỳ thực Sở Ca cũng không phải chỉ công kích mặt, chỉ là do trước đây vào đông cùng đám bạn chơi thành thói quen rồi, bình thường cứ tiện chỗ nào là ném chỗ đõ.

Hiên Viên Ngạo Thiên luôn cảm thấy mình không nỡ ném vào người vợ, cầu tuyết cũng chỉ công kích nửa người dưới của Sở Ca, hơn nữa lực đạo cũng nhỏ đến mức ngay cả dấu cũng không để lại. Sở Ca nhưng lại không chút cố kỵ, hoàn toàn phát huy sức trẻ của độ tuổi hiện tại, ném Hiên Viên Ngạo Thiên trở thành ‘người tuyết’ rồi.

Cuối cùng hai người chơi mệt đều ngã lên tuyết, Hiên Viên Ngạo Thiên mặt đối diện với trời, Sở Ca thì bò qua cưỡi lên người anh, ung dung ngắm kỹ khuôn mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.

Cả mặt cả tóc Hiên Viên Ngạo Thiên đều dính tuyết do Sở Ca ném đến, trắng xóa như được nhuộm màu này vậy.

Sở Ca đột nhiên nhớ đến một câu nói vô cùng văn nghe đã nghe qua trước đây, cụ thể thì cậu không nhớ kỹ nhưng đại khái là, em với anh cùng đi với nhau trong tuyết, cho đến ngày bạc đầu.

Rất ngốc lại rất ấm, ấm áp đến mức cậu muốn cười.

Cậu vươn tay gạt hết tuyết trên mặt Hiên Viên Ngạo Thiên đi, cúi đầu dùng gò má mình áp lên gò má Hiên Viên Ngạo Thiên.

Mặt hai người đều lạnh như băng, nhưng khi kề sát vào nhau lại làm Sở Ca có cảm giác ấm áp không nói lên lời.

Cậu nhỏ giọng thì thầm: “Hiên Viên Ngạo Thiên.”

“Ừ.” Hiên Viên Ngạo Thiên cho rằng Sở Ca cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa của lãng mạn ấm áp, hai tay ôm nhẹ hông cậu và thấp giọng đáp lời.

Sở Ca cọ cọ mặt anh và nói: “Em thật sự muốn biết vì sao bác gái lại đặt cho anh một cái tên khốc suất cuồng phách duệ như vậy, quả thực suất đến không ai bằng.”

Mỗi lần muốn nói một số lời phù hợp với không khí mơ mộng, kết quả lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành trêu đùa thế này quả thực không thể ngược hơn nữa.

Hiên Viên Ngạo Thiên chờ Sở Ca nói lời yêu thương: “…”

Vợ anh hiện đang giễu cợt tên anh càng lúc càng tự nhiên, đây là muốn ầm ĩ loại nào thế!

Bất quá làm hội trưởng hội sủng thê, Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của Sở Ca: “Tên của anh là do ba anh đặt, khi đó ông còn trẻ, thích xem tiểu thuyết. Sau đó thì…em hiểu đấy.”

Sở Ca đồng tình an ủi Hiên Viên Ngạo Thiên, chẳng lẽ do gen của Hiên Viên Vũ quá cường đại nên dù có một người vợ ôn nhu hiền lành thì gen ngốc kia vẫn kiên cường di truyền đến đời tiếp theo?

Cậu quan sát kỹ khuôn mặt của Hiên Viên Ngạo Thiên, càng nhìn càng thấy đáng yêu, dứt khoát nằm trên người anh và bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cậu nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên, em phát hiện rất nhiều thứ trong tiểu thuyết đều là gạt người, tổng tài trong tiểu thuyết không cần đi làm, công việc chỉ là hẹn hò yêu đương với nữ chính, tổng tài trong tiểu thuyết đều lạnh lùng không cười, lại còn tiêu tiền như nước. Vì sao anh một chút cũng không giống?”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Nếu anh giống như vậy thì em còn thích anh không?”

Lời này vừa ra khỏi miệng thì anh ý thức được mình nói sai rồi, quả nhiên Sở Ca chăm chú suy nghĩ xong rồi nói: “Nếu như anh nguyện ý vào mỗi lần chúng ta gặp mặt đều ném cho em một tờ chi phiếu để em tùy ý điền thì em nghĩ em sẽ thích anh nhanh hơn.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Càng lúc càng lo lắng ngày nào đó vợ anh được người ta ném cho mấy nghìn vạn rồi lập tức cùng người chạy thì phải làm sao bây giờ!

Sở Ca nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên có chút mất hứng mới nói: “Anh yên tâm đi, đời anh em trói chặt anh rồi. Nếu anh không vứt bỏ em thì em cũng sẽ không vứt bỏ anh.”

Lúc này Hiên Viên Ngạo Thiên mới cong khóe miệng nở nụ cười.

“Để em nhớ lại xem cái câu Ngạo Thiên kia nói như thế nào nhỉ.” Sở Ca sau khi trầm tư thì hôn lên môi Hiên Viên Ngạo Thiên và nói lớn: “Hiên Viên Ngạo Thiên, đời này anh đều là nam nhân của em.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Rõ ràng là lời tâm tình, tại sao anh lại thấy quỷ dị vậy nhỉ.

Bất quá coi như có chút quỷ dị thì bầu không khí lại trở nên ấm áp. Hai người ôm nhau nằm trên tuyết nói chuyện trời chuyện đất, cũng không xảy ra chuyện tư tưởng trái ngược nhau.

Chỉ tiếc diễn ân ái thì phải trả giá rất lớn, Hiên Viên Ngạo Thiên ôm vợ nói chuyện phiếm rất cao hứng, đại giới chính là anh bị cảm. Sở Ca do vẫn nằm trên người anh nên một chút chuyện cũng không có.

Mùa đông rét mướt nằm trên tuyết tâm sự, đây mới chính là đàn ông chuẩn men chân chính. Đem chuyện hoa cúc nở rộ giữa trời xuân ra so sánh thì cúc quá tàn rồi.

Sở Ca vừa bưng canh gừng cho Hiên Viên Ngạo Thiên vừa thầm đốt một loạt nến cho anh. Hoàn toàn không có chút tự trách Hiên Viên Ngạo Thiên bị cảm có một nửa là lỗi của cậu gì hết.

Hiên Viên Ngạo Thiên vừa sụt sịt vừa đau đầu, nhưng do anh bị bệnh nên vợ luôn luôn ở bên cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc làm Tổng tài đại nhân hiểu được thế nào là đau đớn cũng vui vẻ.

Sở Ca từng muỗng từng muỗng đút canh gừng do chú Chung nấu cho Hiên Viên Ngạo Thiên.

Cậu rất muốn nói cho anh biết ảnh chỉ cảm cúm thôi chứ không phải gãy tay, nhưng nghĩ rằng nói ra thì rất hủy không khí nên đành theo ý bạn trai chậm rãi đút cho anh.

Sở Ca rất hiếm khi chăm sóc người khác, dẫn đến một muỗng canh của cậu thì có nửa miệng đã chảy ra theo khóe miệng Hiên Viên Ngạo Thiên.

Hiên Viên Ngạo Thiên uống được vài ngụm rồi thì nói: “Tiểu Ca đừng múc nữa, đổi phương pháp khác đi.”

Sở Ca dừng tay lại nhìn anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên trù trừ một lúc, vẫn nói tiếp: “Người yêu người khác khi bị cảm thì đều dùng miệng để cho uống thuốc.”

Sở Ca nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, đó là tiểu thuyết lừa anh đây.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh day dạy mặt để vẻ mặt cứng đơ hòa hoãn lại một chút mới nói: “Thử một chút xem.”

Sở Ca mặt không cảm xúc giơ chén lên đỉnh đầu Hiên Viên Ngạo Thiên, rất có bộ dạng nếu như anh còn kiên trì đề nghị này thì trực tiếp đổ lên mặt anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức cười nói: “Anh chỉ đùa một chút thôi, em đừng coi là thật.”

Sở Ca gật đầu, rất hài lòng với câu nói của Hiên Viên Ngạo Thiên. Cầm bát để lại trên vị trí cũ và tiếp tục đút cho anh một muỗng chảy nửa muỗng.

Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ có chút ngược tâm, vì sao vợ không thể hợp thời cùng mình làm một chút việc thẹn thùng được vậy? Tiếp tục như vậy thì quả thực ngay cả tâm tình ảo tưởng cũng không có.

Bàn về việc mỗi lần hiện thực và ảo tưởng chênh lệch đều đạt đến trình độ người nghe thương tâm người thấy rơi lệ thì nên phá thế nào?

Không có cách để phá.

Hiên Viên Ngạo Thiên rất đau khổ, vô số lần cầu khẩn trong lòng, mong muốn kỹ năng ấm áp lãng mạn trong tim vợ nhanh chóng thức tỉnh đi.

Tiếp tục như vậy thì quả thực sẽ phiền lòng chết mất.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, vợ mình có trái tim đàn ông thế này hình như cũng rất đáng yêu.

Quý ngài thê nô nghĩ như vậy thì trong nháy mắt đã cảm thấy ủy khuất gì cũng không còn rồi.

Do bị cảm cúm nên Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn nằm ở nhà Sở Ca không đi. Anh nói trên đường về nhà nếu bị gió thổi đến nhất định bệnh sẽ nặng thêm.

Sở Ca cũng không có biện pháp gì với anh chỉ phải tiếp tục chứa chấp anh mà thôi.

Nhưng thật ra Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không dám đòi nằm cùng phòng ngủ với Sở Ca.

Tổng tài đại nhân rất thương yêu vợ, sợ mình lây cảm cho vợ thì chết.

Bất quá điều này dẫn đến chuyện, mặc dù ở tại nhà Sở Ca nhưng thực tế một chút phúc lợi cũng không mò được.

Hiên Viên Ngạo Thiên tỏ vẻ, đây không phải chuyện gì nghiêm trọng. Anh tin tưởng vững chắc một ngày nào đó mình có thể đẩy ngã được vợ.

Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy quá trình đợi chờ đằng đẵng này cũng trở nên tốt đẹp… cái lông ấy!

Tổng tài đại nhân rất oán niệm, người đàn ông muốn tìm bất mãn này nhìn nhằm nhằm vào bức tường phòng ngủ, giống như làm vậy là có thể xuyên qua tường nhìn thấy Sở Ca ở phòng bên.

Đương nhiên đây chỉ là giống như.

Tổng tài đại nhân tối nay vẫn phòng không gối chiếc nằm trong phòng khách nhà Sở Ca và mất ngủ như trước thôi.