Sở Ca cùng Mặc Kỳ Lân trộm nhìn cả nửa buổi.

Nhưng mà bất kể là nhìn ngang ngó dọc kiểu gì thì Sở Ca đều thấy bộ dạng Vương Dục Vương cũng chỉ có thể làm tạm được thôi, so với Hiên Viên Ngạo Thiên thì quả thực là kém xa. Ừ, mắt cũng không đẹp như Hiên Viên Ngạo Thiên, mũi cũng không cao như Hiên Viên Ngạo Thiên, toàn thân căn bản không có điểm nào có thể so sánh với Hiên Viên Ngạo Thiên được.

Sở Ca bĩu môi, thấy chẳng còn tâm tình gì để hóng hớt nữa rồi.

Mặc Kỳ Lân thì từ lúc Vương Dục Vương bước chân vào cửa quán bar liền tự động coi Sở Ca như vô hình, hoàn toàn nhập vào trạng thái mê zai chuyên tâm nhìn trộm.

Vương Dục Vương giống như mọi lần gọi một cốc XO và chậm rãi thưởng thức, anh vốn ưa đến đây cũng là vì làm việc cả tuần rồi nên muốn tìm một nơi để thả lỏng, không ngờ rằng lại bị Tam thiếu nhà Mặc Kỳ phát hiện ra thói quen này.

Anh dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh. Tên thiếu gia gay kia vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía anh, một chút che giấu cũng không làm.

Ngu ngốc.

Vương Dục Vương nghĩ như vậy, cầm cốc rượu đặt lên môi, che đi khóe miệng đã cong lên không theo khống chế.

Anh không nói rõ được rốt cuộc là mình bị làm sao, nhưng lại nghĩ rằng bộ dạng Tam thiếu nhìn anh thế kia rất đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn bắt nạt.

Người trong quán bar càng lúc càng đông, một cô em ăn mặc yêu diễm vóc người nóng bỏng cầm một chén rượu đi đến trước mặt anh, đôi môi đỏ tươi sắc son hơi nhếch, dùng một thanh âm vô cùng ái muội nói: “Anh đẹp trai, cùng uống một chén không?”

Vương Dục Vương giương mắt nhìn cô ta, cô em này mặc chiếc váy đỏ cổ sâu, dáng người cũng không tệ. Thế nhưng anh hoàn toàn không nhấc nổi chút hứng thú nào với cô ta.

Vương Dục Vương cảm giác mình không phải là người thích làm loạn, thế nhưng liếc sang bên thấy Tam thiếu nhà Mặc Kỳ đã kích động đến sắp bật dậy rồi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cười nói với cô ta: “Được thôi.”

Cô đó thấy Vương Dục Vương đồng ý, liền nở một nụ cười mọi người đều hiểu với anh và ngồi xuống bên cạnh anh.

Sau khi ngồi xuống, cả người giống như không có xương khớp nhào vào lòng Vương Dục Vương. Anh cũng không trốn, một tay ôm bả vai cô ta, một tay thì nhấc cốc rượu. Vừa tiêu sái vừa thích ý.

Mà bên kia thì Mặc Kỳ Lân sắp nghiến gãy răng rồi, cậu siết chặt hai bàn tay đè lên bàn.

Vì sao bên cạnh Vương Dục Vương luôn xuất hiện nhiều loại phụ nữ vậy? Thêm vài lần nữa cậu quả thực muốn nghi ngờ không biết ở đời trước Vương Dục Vương nói thích cậu là thật hay giả nữa.

Mặc Kỳ Lân càng nhìn càng tức giận, cầm lấy chai Rio trước mặt và uống một hơi cạn sạch.

Giọt rượu trong suốt lăn xuống từ khóe miệng, chảy qua cằm và theo đường cong tiến vào áo như đang dụ dỗ người ta đến liếm khô nó vậy.

Đáng tiếc không có ai thưởng thức.

Sở Ca đã trúng độc tình yêu nặng đến mức độ nhìn tất cả mọi người đều không bằng Hiên Viên Ngạo Thiên rồi, cho nên cậu cũng chỉ dốc lòng khuyên răn Mặc Kỳ Lân: “Kỳ Lân cậu bình tĩnh đi, đừng kích động quá.”

Đương nhiên, nói là nói vậy thôi. Sở Ca cũng biết nếu như nhìn thấy người mình thích đang ôm người khác mà có thể thờ ơ, thì đó không phải là người.

Mặc Kỳ Lân lại nhìn một lúc, phát hiện người phụ nữ kia đã hoàn toàn ghé vào trong lòng Vương Dục Vương, hai người đang cười nói vui vẻ, rốt cuộc thì đã bạo phát trong im lặng, vỗ mạnh lên bàn rồi đứng dậy.

Sở Ca vội vã túm lấy cậu ta lại: “Cậu bình tĩnh một chút, cậu có đến đó cũng không đánh lại Vương Dục Vương đâu.”

Hai mắt Mặc Kỳ Lân đều đỏ rực như sắp phun lửa ra ngoài được rồi, chỉ một ánh mắt mà dọa Sở Ca sợ đến sững sờ. Cậu nói: “Tôi không có ý định đi giết Vương Dục Vương, tôi đi mua chút rượu.”

Sở Ca: “…” Uống nhiều rượu liệu có giúp thêm lửa không?

Nhưng mà thấy Mặc Kỳ Lân tức giận như vậy, Sở Ca cảm thấy mình cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ mặc người đi mua rượu thôi.

Chỉ một lát sau, Mặc Kỳ Lân liền cầm hai chai Vodka về, hung hăng để xuống bàn.

Sở Ca nhanh chóng cầm lên kiểm tra xem đáy chai có vỡ không.

Xác định không có chuyện gì xong, cậu giúp Mặc Kỳ Lân mở một chai và đặt trước mặt cậu ta, nói: “Không vui thì uống đi.”

Mặc Kỳ Lân đặt chai đó trước mặt Sở Ca, tự mình mở một chai khác, cụng vào nhau và bảo: “Cùng uống.”

Sở Ca nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên không cho…”

Mặc Kỳ Lân rất bực mình nói: “Cậu là con hắn hả! Hắn không cho cậu uống thì cậu không uống, bạn thân đang khó chịu mà cậu còn muốn để tôi một mình uống rượu giải sầu hả!”

Sở Ca suy nghĩ một chút, cũng hiểu được như vậy không có ý nghĩa. Nếu như uống một chút thôi, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng sẽ không phát hiện ra … nhỉ?

Quên đi, bị phát hiện thì cũng đã về nhà rồi, đến lúc đó nói mình uống một chút cũng say là được rồi. Ngẫm lại thái độ cưng chiều thường ngày của Hiên Viên Ngạo Thiên, Sở Ca rất yên tâm là anh ấy nhất định sẽ không nổi giận.

Cậu giơ chai rượu lên, cụng vào chai của Mặc Kỳ Lân, dùng một tư thái hào hùng say cả chiến trường cùng uống điên cuồng với Mặc Kỳ Lân.

Khúc nhạc dương cầm chậm rãi trong quán bar đã sớm đổi bằng những bản rock and roll ầm ĩ, cho dù Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi cách hai người họ không xa thì cũng không biết rốt cuộc họ đang nói gì.

Anh chỉ thấy Tam thiếu gia nhà Mặc Kỳ bất ngờ phát điên rồi uống cạn chai Rio, sau đó lại phát cuồng rủ Sở Ca uống Vodka.

Tổng tài đại nhân cảm thấy mình tức giận đến đau gan rồi.

Trong lúc gan đau vì tức, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng rất khó chịu, vì sao vợ lại không chịu nghe lời mình, quả nhiên là do mình quá dịu dàng sao?

Cho ra kết luận này, trong lòng anh có bốn chữ lớn lóe sáng đang phi ngựa chạy qua – trọng chấn phu cương.

Vào tối, ánh sáng trong quán bar được chỉnh mờ một chút, Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy mình mang kính râm ngồi đây giống như một tên ngốc, lại còn không thấy rõ Sở Ca. Cho nên Tổng tài đại nhân cơ trí đã sớm tháo kính râm xuống và to gan nhìn thẳng bàn Sở Ca.

Anh vốn theo thói quen trưng ra khuôn mặt tê liệt, dù là đang tức muốn chết thì ở trong mắt người khác cũng chỉ là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng mà thôi.

Cách vài phút lại có người đến gần, lúc đầu Hiên Viên Ngạo Thiên còn có thể lễ độ tỏ ý mình muốn uống một mình, rồi sau trong cơn giận dữ vẫn có kẻ đến làm quen, anh rốt cuộc không nhịn được nữa bèn quát lên: “Cút!”

Quát xong mới nhớ ra anh cách Sở Ca không xa lắm, bị phát hiện sẽ không hay, nên lập tức khom lưng xuống, kéo mình vào góc chết thị giác của Sở Ca.

Sở Ca xoay người nhìn xung quanh một chút, nhíu mày.

Mặc Kỳ Lân thấy cậu đột nhiên không uống nữa liền hỏi: “Sao vậy?”

Sở Ca lắc đầu nói: “Tôi cứ có cảm giác như nghe được giọng nói của Hiên Viên Ngạo Thiên.”

Mặc Kỳ Lân nói: “Cậu chính là làm con ngoan trò giỏi quá lâu rồi, lần đầu tiên trốn nhà làm tý chuyện xấu đã nghi thần nghi quỷ.”

Sở Ca ngẫm nghĩ, thấy cách nói của Mặc Kỳ Lân hình như cũng có lý nên cũng không để tâm nữa.

Hai người lại tiếp tục uống rượu.

Vương Dục Vương ôm cô em diễm lệ kia trong lòng, kỳ thực vẫn luôn lặng lẽ quan sát Mặc Kỳ Lân.

Anh cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi, thấy Mặc Kỳ Lân điên cuồng uống rượu như vậy, trong lòng lại có loại cảm giác không nói được thành lời. Không phải là khoái cảm khi thấy vẻ thương tâm của tên gay đang rình coi mình như trong tưởng tượng, mà là một loại đau lòng khó hiểu. Giống như cảm giác khi con gà con mình cẩn thận chăm chút lúc còn bé bị chết vậy.

Mất hứng.

Vương Dục Vương cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi vẫy tay gọi phục vụ lại đây, gọi thêm một chai Vodka giống như Mặc Kỳ Lân.

Mặc Kỳ Lân không biết Vương Dục Vương đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn tình cảnh kia hình như là anh ấy với cô ta nói chuyện rất hợp nhau và đang dự định cùng nhau uống tiếp.

Bàn luận, đàn ông và phụ nữ cùng uống rượu với nhau, khi uống say sẽ xảy ra chuyện gì?

Loại chuyện này hoàn toàn không cần suy nghĩ cũng biết được chưa!

Mặc Kỳ Lân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại chỉ có thể tiếp tục cùng Sở Ca liều mạng uống rượu.

Hai người uống được nửa chai, Sở Ca kéo tay Mặc Kỳ Lân lại nói: “Cậu nếu như là đàn ông thì trực tiếp đi đến nói cho Vương tổng biết cậu thích anh ta, để anh ta đuổi cô đó đi. Đừng một mình trốn ở đây uống rượu giải sầu.”

Mặc Kỳ Lân nhìn cậu. Hai mắt có chút mê man. Nhìn một lúc mới đoạt lại chai rượu trong tay Sở Ca vừa tiếp tục uống vừa nói: “Cậu coi tôi như đàn bà là được rồi.”

Sở Ca: “…”

Mặc Kỳ Lân nói: “Nếu có thể thì cậu nghĩ là tôi không muốn đi à? Cậu xem dáng vẻ hiện giờ của anh ấy, hoàn toàn không phải là gay hiểu không? Hiện giờ tôi tiến gần nói cái gì thì nhất định sẽ bị ghét thêm thôi.”

Sở Ca mở miệng như muốn nói gì đó, đến cuối cùng vẫn cầm chai rượu lên tiếp tục uống cùng Mặc Kỳ Lân.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy những thứ như duyên phận này thực sự rất kỳ quái, đời trước anh đuổi theo tôi không được, đời này tôi đi tìm anh nhưng lại không theo kịp bước chân anh.

Bi ai biết mấy.

Một tiếng sau, Vương Dục Vương cảm thấy nếu mình không từ chối thì cô ả trong lòng anh sẽ muốn theo anh lên giường mất.

Anh nhìn sang bên kia, Mặc Kỳ Lân đang ôm Sở Ca khóc đến tê tâm liệt phế, vừa ôm vừa khóc vừa nức nở, như kiểu khóc thêm một chút nữa hết khí là sẽ ngất đi.

Sở Ca cũng uống đến choáng váng đầu óc, và cùng rơi lệ với Mặc Kỳ Lân, tuy rằng cậu cũng không biết rốt cuộc cậu khóc vì gì.

Hiên Viên Ngạo Thiên thực sự không nhìn được nữa.

Tam thiếu nhà Mặc Kỳ có tình nguyện giở trò ngu xuẩn thì mặc kệ, nhưng đừng có lôi kéo vợ anh làm cùng!

Tổng tài đại nhân đứng dậy, đi đến bên cạnh hai người đang ôm nhau, giữ cánh tay Sở Ca muốn kéo hai người cách nhau ra.

Sở Ca đỏ mặt, làm bộ đáng thương nhìn Mặc Kỳ Lân: “Chúng ta không phải đã hứa muốn làm thiên sứ của nhau à!”

Mặc Kỳ Lân cũng vẻ mặt thê thảm nước mắt nước mũi nắm chặt lấy Sở Ca, cố sức gật đầu.

Mặt Hiên Viên Ngạo Thiên đã đen đến sánh ngang với đáy nồi rồi.

Dưới sự tức giận anh đã kéo Sở Ca ôm chặt vào lòngnhư ôm công chúa.

Sở Ca vươn tay về phía Mặc Kỳ Lân, thâm tình hô tô: “Rose!”

Mặc Kỳ Lân cũng vô cùng phối hợp hét lên: “Jack!”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Xem ở phần Mặc Kỳ Lân là bạn thân của vợ anh nên anh vẫn khách khí hỏi một câu: “Tam thiếu, cậu đi được không?”

Mặc Kỳ Lân tiếp tục giở trò rượu điên không để ý đến anh.

Gân xanh trên trán Hiên Viên Ngạo Thiên đã lộ ra, anh thực sự rất muốn bỏ mặc Mặc Kỳ Lân ở chỗ này còn mình ôm vợ không nghe lời trực tiếp về nhà.

Lúc này, vai Hiên Viên Ngạo Thiên bị vỗ nhẹ, anh quay đầu. Là Vương Dục Vương với nụ cười cách thức hóa đầy tiêu chuẩn như trước.

“Vương tổng, đã lâu không gặp.” Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, đang bận rộn nên cũng không có thời gian thừa lời với Vương Dục Vương.

“Hiên Viên đại thiếu không phải khách khí vậy.” Vương Dục Vương quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên với Sở Ca trong lòng anh một chút rồi lập tức cười nói: “Tam thiếu giao cho tôi được rồi, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhướn mày nhìn anh ta.

Vương Dục Vương khoanh tay nói: “Tôi và nhà Mặc Kỳ không có thù oán gì, anh yên tâm tôi sẽ không bắt cóc thiếu gia nhà họ đâu.”

Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu nhìn con ma men đang không ngừng làm loạn trong lòng mình, cuối cùng phóng tâm nói với Vương Dục Vương: “Vậy Tam thiếu tôi nhờ cả vào Vương tổng.”

Vương Dục Vương gật đầu nhận lời.