Quen biết Lục Thành Tắc – ngày thứ tư, trên con đường lớn phủ bóng tà dương, lần đầu tiên tôi chủ động hôn người ấy.

Vừa về đến nhà đã thấy hối hận rồi… Sao tôi lại manh động thế cơ chứ! Việc “nhảy bước” thường sẽ đẩy nhanh tiến độ tình cảm giữa hai người. Nhưng tôi thậm chí còn chưa hiểu rõ hoàn toàn con người anh nữa mà phải không? Tôi chỉ biết mỗi nghề nghiệp của anh, ngoại hình của anh, dòng xe ô-tô anh đi, và còn một điều nữa là: anh rất biết cách nói chuyện với người khác.

Rốt cuộc là anh có thích tôi không, anh có thật lòng không, tôi cũng không biết nữa. Sự lỗ mãng của tôi có khi nào khiến anh nghĩ: “Cái cô nàng này bị làm sao thế????” Có khi nào vì chuyện này mà anh sẽ cảnh giác và chùn bước hay không?

Cảnh tượng trước khi tạm biệt cứ quấn lấy mạch suy nghĩ của tôi, chiếm trọn trong tâm trí là gương mặt đỏ bừng của anh cùng với xúc cảm tê rần khi ngón tay tôi chạm khẽ vào môi anh. Tôi bắt đầu tưởng tượng vẩn vơ về dáng vẻ khi hai chúng tôi chính thức trao nhau chiếc hôn sâu nồng nàn.

Cảm giác ấy sẽ ra sao nhỉ?

Tôi thao thức trở mình, khắp người khô nóng. Mặt mày ủ dột, tôi lại lôi điện thoại ra xem nhật ký trò chuyện. Sau khi tách nhau ra, chúng tôi có nhắn tin thêm nửa ngày trời nhưng mọi thứ đều rất bình thường, cả hai hoàn toàn tránh đề cập đến nụ hôn thất thố bất ngờ kia.

Từ Quang Nữu, tôi không trở lại công ty mà trực tiếp về nhà rồi nằm suốt trên giường tới tận thời khắc này. Công việc linh động cho phép tôi có chút không gian để đóng cửa tự kiểm điểm về hành vi điên rồ nọ.

Tuy nhiên, tự phản tỉnh là việc của Thánh nhân và Phật tổ, còn tôi thì không cần thiết phải mạ vàng bản thân mình.

Đương lúc rối rắm như tơ vò, tôi nghênh đón một lời hồi đáp “trá hình” từ Lục Thành Tắc. Là anh chủ động gọi điện thoại. Tiếng gió thổi bên trong ống nghe lọt vào tai tôi còn nhanh hơn cả thanh âm của anh.

Anh vừa tan làm liền gọi cho tôi rồi. Cái phát hiện này khiến tôi không khỏi cười tít mắt.

“Anh vẫn còn đang ở ngoài đường à?” – Tôi hỏi.

Giọng anh khá dễ chịu: “Ừm, anh vừa xong việc.”

Tôi hạ thấp điện thoại xuống để xem đồng hồ: “Giờ cũng đã 12 giờ rồi…”

Lục Thành Tắc nói: “Ừ, phải ha.”

Tôi vờ như không thể tin được: “Đừng nói anh lại định đi bộ về nhà nhé.”

Lục Thành Tắc đáp: “Đi bộ về nhà có thể nói chuyện với em nhiều hơn được mấy câu.”

Tôi ngả lưng tựa vào gối. Có chút ngọt ngào lan toả từ trong ra ngoài: “Anh về tới nhà rồi gọi cũng được mà, chứ vậy thì…”

Anh tự động cắt lời tôi: “Không được, anh phải nói ngay bây giờ…”

Lời nói này khiến lồng ngực tôi có phần run rẩy: “Được rồi, tuỳ anh nè. Dù gì người đang ở ngoài đường hứng gió Tây Bắc cũng không phải em à nha.”

Anh khẽ cười một tiếng.

Một thoáng chốc, bên trong ống nghe chợt an tĩnh lại, duy chỉ có tiếng gió thổi xào xạc như có như không là rõ rệt.

Ít giây sau, Lục Thành Tắc liền lên tiếng: “Kỳ Diệu.”

Tôi: “Vâng?”

“Hôm nay, trên đường tiễn em ra cổng…” Anh từ từ gợi lại câu chuyện, như đang cân nhắc lựa chọn ngôn từ thích hợp. “Có một đoạn, anh gần như im lặng, em còn nhớ chứ?”

Tôi “ừm” nhẹ một tiếng.

“Bởi vì suốt đoạn đường đó, anh cứ đắn đo không biết có nên nắm tay em hay không. Ai ngờ…”

Anh bật cười thành tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Các cơ biểu hiện nét mặt của tôi tuyên bố đình công (là bị đơ á): “Sao nào? Chị đây chỉ là hơi bạo dạn một chút thôi.”

Sự chú ý của anh dừng lại ở cách xưng hô của tôi: “Chị?”

Tôi nói: “Anh không biết chứ, em hơn anh một tuổi lận đó.” 

(Amelie: Mình rất xin lũi các bạn về sai sót trong cách xưng hô của hai nhân vật chính, nhưng tới tận chương này khi mình biết tuổi thật của chị, thì mọi chuyện đã quá muộn màng rồi huhu. Mọi người thông cảm hoan hỉ nha. Với lại xưng hô như vậy cũng rất ngọt ngào mà phải không hihi ^^) 

“Một tuổi thì tính là gì.” Giọng điệu khi nói chuyện của Lục Thành Tắc dễ dàng khiến não bộ người ta tạo lập nên hình ảnh nét mặt tươi cười của anh: “Tháng sinh của anh cũng rất lớn đó.”

Tôi hỏi: “Lớn cỡ nào nào?”

Anh đếm chậm rì rì: “Một nè… hai nè…ba nè… Là tháng ba.”

Tôi cười nhạo: “Waaaah…Lớn ghê luôn vậy đó.”

Anh nói: “Ít nhất thì trong nửa năm đầu nào ấy, biết đâu tụi mình cũng đã từng học cùng cấp mẫu giáo.”

Lời này không khỏi kích thích trí tưởng tượng của tôi về dáng dấp thời thơ bé của anh. Có phải anh thuộc kiểu trẻ con “phấn điêu ngọc trác” [1] mà các quyển tiểu thuyết thường dùng để miêu tả hay không? Tôi vừa cảm thấy thần kỳ, cũng vừa cảm thấy hỏng bét. Tôi cứ thế không tự chủ được, hô biến cuộc đời người ta thành ảo tưởng hoa mỹ của riêng mình. Thực vật không thể rời xa chất dinh dưỡng, mà tôi thì không thể đứng tại góc nhìn của Thượng đế, dùng lý trí để phán đoán và đối đãi với người.

Mạch suy nghĩ của tôi quay trở lại với câu anh bảo ‘anh định kéo tay tôi’ ở bên trên. Hoá ra tôi không phải là người duy nhất rối rắm, không phải là người duy nhất ôm ấp ý niệm to gan dạn dĩ và khao khát hiện thực hoá nó.

Lúc này đây, tôi vô cùng phấn khởi và đắc ý, nói: “Vậy tại sao cuối cùng anh lại không nắm tay em.”

Giọng Lục Thành Tắc vô cùng chân thành: “Tụi mình đứng cách nhau không quá gần, đến tay cũng chưa tình cờ chạm nhau lần nào, nên nếu chủ động quá, anh thấy hơi đường đột.”

Tôi nói: “Nhưng mà hôm nay em đâu suy nghĩ nhiều vậy, bao gồm cả lúc tìm gặp anh, em cũng chưa từng dự tính trước?”

Lục Thành Tắc nói: “Vì vậy bây giờ anh mới hối tiếc đây.”

Từ ngữ mà anh dùng rất ảo diệu, không phải “hối hận”, cũng không phải “tiếc nuối”, mà là “hối tiếc”.

Tôi bật cười, an ủi anh: “Không sao đâu, trước khi đi không phải anh cũng kéo tay em lại rồi sao?”

Lục Thành Tắc cũng không tiếp lời. Anh chỉ hỏi tôi: “Em chuyển nhà đi chưa?”

Tôi ngơ ngác một lúc: “Ơ, sao lại phải chuyển nhà?”

Anh nói: “Em vẫn ở chỗ cũ mà chủ nhật tuần trước anh đến đón em chứ?”

Tôi đáp: “Vâng.”

Anh trầm mặc mấy giây: “Anh sắp đến nơi rồi.”

Chỉ một câu thôi mà lực sát thương đủ làm tôi văng ra khỏi giường: “Anh qua đây á?”

“Ừ, có thể gặp em không? Chỉ gặp mặt một cái thôi.” Giọng điệu anh bình tĩnh, không có đòi hỏi, không có nài nỉ, phảng phất như nếu nhỡ bị từ chối thì cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, hiệu suất đạt được mục đích của anh cũng rất cao, như đang thăm dò một vị trí mang lại cảm giác an toàn thực thụ. 

“Anh đang ở cửa hàng tiện lợi ngay lối vào khu nhà em. Chỗ đó chưa đóng cửa, vẫn còn người.”

Tôi day nhẹ hai bên thái dương: “Đợi em ít phút nhé.”

—o0o—

Khi bước ra ngoài màn đêm, tôi cảm nhận được hoa lá cỏ cây như đang vì tôi mà cổ vũ reo hò trong gió. Tôi tự thấy mình lợi hại hết sức, bởi vì tôi có khả năng “tiên tri” được Lục Thành Tắc sẽ đến gặp tôi ngay trong ngày hôm nay. Vậy nên từ lúc về nhà đến giờ, thay vì việc đầu tiên tôi làm thường ngày là tẩy trang tắm gội, thì hiện tại tôi vẫn giữ nguyên bộ dạng “cẩu cẩu thả thả” không ra hình người. Mà cũng vì lúc ngồi vào ghế sau của chiếc taxi, từ bóng phản chiếu của chính mình trong đôi mắt như gương của Lục Thành Tắc, tôi đọc được một thông điệp còn bỏ ngỏ giữa hai chúng tôi, một câu chuyện cần phải được hoàn thành trước khi trời sáng.

Đến được cổng lớn khu nhà mình, tôi đã không còn thở nổi ra hơi.

Lục Thành Tắc đang đứng trước cửa hàng tiện lợi. Một nửa bóng hình anh được chiếu sáng bởi ánh đèn, nửa kia bị che khuất trong vùng tối, trên lưng vẫn còn đeo chiếc ba-lô ban sáng.

Chúng tôi dường như phát hiện ra nhau cùng một lúc, cũng đồng thời bước về hướng người còn lại. Trên đường đến đây, tôi đã soạn sẵn một lời thoại mở đầu dí dỏm và ân cần. Nhưng bây giờ mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì anh đã tiến đến, dùng hai tay nâng gương mặt tôi lên, rồi đặt xuống đó một nụ hôn…

Sống lưng tôi bất giác tê rần, bắp chân mềm nhũn. Hormone [2] của Lục Thành Tắc tựa như một loại nước hoa kích tình cực mạnh, khí lực trào dâng cuồn cuộn trực tiếp nhấn chìm người khác vào vực thẳm. Vòng tay tôi vô thức ôm lấy đôi bờ vai anh, từ từ hướng lên bên trên, chạm chiếc cổ thon dài, vuốt ve đôi gò má, mơn man làn tóc mây. Tôi đón lấy hơi thở nóng bỏng của anh, đón lấy cơ thể nóng bỏng của anh, đón lấy bờ môi nóng bỏng của anh…

Hai chúng tôi cứ thế quyện chặt vào nhau, ôm nhau chìm sâu xuống đáy biển tình vô tận, không cách nào hô hấp được.

Vào thời điểm nụ hôn sâu kết thúc, cả hai vẫn chưa lập tức tách rời. Anh vẫn đứng sát vào người tôi, ở một khoảng cách mà bất kỳ lúc nào cũng có thể hôn nhau thêm một lần nữa. Anh bật cười, thỏ thẻ: “Trái tim anh cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi.”

Tôi cười rộ lên vì lời ví von độc đáo này: “Anh bị làm sao ấy?”

“Không biết là làm sao nữa, nó cứ treo lơ lửng cả một đêm trời.”

Mí mắt chớp động, anh liếc nhìn về phía sau tôi: “Cổng lớn khu nhà bọn em có camera giám sát không nhỉ?” 

Khoé môi tôi chợt cong lên. À mà không phải, từ đầu đến giờ nó vẫn cong như vậy, chỉ là lúc này biên độ cong càng lớn hơn trước mà thôi.

“Hẳn là có đó.”

Anh hỏi: “Có khi nào sẽ khiến em không thể tiếp tục sinh hoạt trong khu này nữa không?”

“Không có đâu.” Tôi lắc đầu. “Chắc chắn mọi người sẽ ngưỡng mộ em lắm. Họ sẽ càng ngưỡng mộ hơn nếu biết có một anh chàng đẹp trai nửa đêm nửa hôm không quản đường sá xa xôi mà chạy đến đây, chỉ để hôn em một cái.”

Anh híp mắt: “Sao chiều nay anh lại nghĩ không thông vấn đề này nhỉ?”

Tôi nói: “Bởi vì sinh ra sớm một tuổi không phải là chuyện công cốc đâu nhé.”

Nghe xong, anh phì cười, một nụ cười đẹp rạng ngời hội tụ vào đáy mắt tôi, trở thành một góc quay cận cảnh.

Tôi mời Lục Thành Tắc ăn một tô mì ngay gần lối vào cửa hàng tiện lợi. Sau khi cùng anh chậm rãi đi dạo loanh quanh dưới khu nhà thì cũng đã gần một giờ sáng. Lục Thành Tắc ôm tôi một cái rồi mới ra về. Trước khi bước khỏi tầm mắt tôi, anh đã quay đầu lại tổng cộng ba lần. Mỗi một lần như vậy, chúng tôi đều nhìn nhau trong bóng tối mà bật cười.

—o0o—

Quay trở lên lầu bước vào nhà, tôi thậm chí không màng đến việc tháo giày, cứ vậy đứng ngay sau cửa chính, gửi tin nhắn để hỏi anh đã bắt được xe hay chưa.

Anh trả lời: “Ừ, bắt được rồi.”

Tâm tình tôi háo hức, muốn chia sẻ với anh ngay lập tức: “Lúc nãy đứng trong thang máy, não em tự động phát ra một bài hát.”

Anh hỏi: “Bài nào cơ? Để anh ngồi nghe thử trên xe.”

Tôi đáp: “I GUESS I’M IN LOVE.”

Tôi kéo bài hát từ trong ứng dụng âm nhạc thả vào giao diện Wechat dưới dạng tin nhắn thoại rồi gửi cho anh.

Tôi nói: “Tên bài hát là những gì em đang cảm nhận lúc này. Anh thì sao, cảm xúc của anh có giống với em không? “

Câu trả lời của Lục Thành Tắc làm tôi muốn lập tức gọi điện thoại bảo anh quay trở lại để hôn thêm một cái thật sâu nữa.

Bởi vì anh vừa nói: “Anh thấy, hai từ đầu tiên trong tên bài hát có hơi dư thừa rồi.” ^^

Chú thích:

[1] “Phấn điêu ngọc trác”: trắng mịn như phấn, tinh xảo như ngọc. Ý chỉ mấy em bé xinh đẹp, trắng trẻo, mềm mại, mũm mỉm, dòm muốn cắn cắn =))))))))))

[2] Hormone: nội tiết tố