Editor: Meounonna

“Cô Du, bên chúng tôi đã liên lạc được với ông Giang, ông ấy sẽ nhanh chóng tới đón cô.” Nhân viên công tác với nụ cười công thức bưng một ly nước đến trước mặt Du Dao, lấy ánh mắt đánh giá vật thể lạ mà nhìn cô.

Du Dao nhận ly nước, nói câu cảm ơn, ánh mắt bất giác liếc tới đồng hồ treo tường ở đối diện —- 5 giờ 31 phút ngày 15 tháng 7 năm 2058.

Năm 2058.

Cô uống một hớp nước.

Ngày 15 tháng 7 năm 2018, là ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm, khó có được một ngày cô chủ động nấu cơm, vậy mà vừa ra cửa mua đồ ăn trên đường đi về nhà, bị té có một cái, lúc lồm cồm bò dậy thì phát hiện, hoàn cảnh xung quanh bỗng trở nên xa lạ. Đến bây giờ cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại rằng mình bị ngã một cái liền đi tới 40 năm sau, từ năm 2018 đi thẳng tới năm 2058.

Ngốc tại chỗ một lúc, có một người đi đường tốt bụng chứng kiến cảnh cô tự nhiên xuất hiện trên đường lớn trung tâm, đưa cô thẳng tới Trung tâm Phục vụ công dân này, nói rõ tình huống là gì, nhân viên công tác làm việc rất năng suất hiệu quả giúp cô liên lạc với chồng là Giang Trọng Lâm, bây giờ chờ anh tới đây đón vợ.

Y chang cảnh đã tìm được đồ bị mất vui lòng đến nhận.

“Thật ra cô Du à, cô đã là trường hợp thứ 5 mà những năm gần đây có ghi nhận hồ sơ về việc xuyên thời gian.” Một nhân viên công tác trẻ tuổi phụ trách việc tiếp cô nhiều chuyện nói, anh ta bảo rằng 4 trường hợp xuyên thời gian trước, người đầu tiên là một người già, người sau là một đứa nhóc, sau nữa là một người bị ung thư phổi, cuối cùng là một người ngồi xe lăn, bốn người đi trước này xem như là điển hình của “già yếu bệnh tàn”, mà cô là người thứ năm, khó trách lúc đầu nhân viên nghe cô nói về việc xuyên thời gian cũng không đưa cô vô thẳng bệnh viện tâm thần, thì ra là đã có tiền lệ từ trước.

Từ lúc bị dẫn vào đây, Du Dao ngồi ở Trung tâm Phục vụ công dân gần 2 tiếng, cách một lúc, sẽ có một nhân viên công tác lấy lí do rót nước mà đến gần nhìn nhìn cô, giống như chiêm ngưỡng người ngoài thành tinh vậy.

Uống nước tới no luôn, Du Dao bỏ ly xuống, chán quá chừng mà cúi đầu nhìn bao nilon kế bên chân mình. Ở trong là đồ ăn cô mua ở siêu thị, trứng gà, cà chua, ớt, cà tím, cải thìa, đậu que, đậu hủ, huyết vịt 1, nấm, một hộp đồ ăn nấu sẵn 1, thêm hai con cá quế 1. Vì chưa suy nghĩ xong buổi tối muốn nấu món gì, nên cô mua lung tung một bao lớn, định là tối chờ Giang Trọng Lâm về sẽ bàn nhau nấu chung.

Cô đang đếm xem trong bao có bao nhiêu trái ớt, dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn.

Có người đẩy cửa lớn đi vào, bây giờ đang là mùa hè, anh mặc quần dài áo sơmi, trên sống mũi là một cặp mắt kính gọng mỏng, trên tay cầm một chiếc ô màu đen— không biết vào lúc nào ngoài trời đã đổ mưa.

Chiếc ô nhỏ từng giọt nước xuống nền, người cầm ô đứng trước cửa lặng một hồi, anh đặt ô vào trong kệ để đồ bên cạnh cửa, đi tới chỗ của Du Dao.

Du Dao nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc của anh và những nết nhăn trên gương mặt biểu hiện cho thời gian đã qua, hít khẽ một hơi.

Anh Giang quả nhiên đã trở thành Ông Giang. Người chồng mới cưới một năm đã biến thành một ông già.

Moá.

“Du Dao?” Anh dừng ở trước mặt Du Dao cách 1 mét, kêu tên cô, nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh. Giọng nói không thể như 40 năm trước trong trẻo êm tai nhưng lại rất ôn hoà thuần hậu, là ngữ khí rất hiền từ hoà ái.

Du Dao ngồi ở đây yên lặng lâu như vậy, nhưng vào lúc này đây, trong lòng lại không nhịn được chửi bậy. Cũng không biết là cục tức từ đâu chui ra.

“Là em.” Du Dao đứng dậy, thong thả nhặt bao nilon trên mặt đất lên, “Đi thôi?”

Cô nhìn thấy Giang Trọng Lâm duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, gật đầu với mình, giải thích một cách kiên nhẫn: “Đợi anh một chút, anh đi viết giấy, trường hợp của em không giống với bình thường, phải kí hiệp nghị bảo mật, sau này còn phải bổ sung thủ tục giấy tờ, em ngồi đợi lát nha.”

Du Dao lần nữa ngồi phịch xuống, trong bụng thầm nghĩ, cái thái độ này, anh là ông nội đi đón cháu gái tan học mẫu giáo à?

Giang Trọng Lâm đi tới quầy tiếp nhận hồ sơ bên đó, nói chuyện với nhân viên ở đó một hồi, viết viết điền điền mấy cái biểu mẫu, khoảng 10 phút sau trở lại chỗ cô, nói: “Đi thôi nào.”

Cửa mở ra, bên ngoài đột nhiên ào ào đổ mưa lớn hơn, Giang Trọng Lâm căng ô ra. Dù của anh rất lớn, đủ để che cho cả hai người, Du Dao đi theo anh tới bên đường lộ, nhìn thấy những giọt nước bắn ra lúc anh đi đường, anh đi không nhanh, cước bộ rất ổn định. Giang Trọng Lâm của 65 tuổi lưng không gù, tai không lãng, nhưng tóc đã bạc mất, tay nắm cán ô đã có nếp nhăn, là bàn tay thuộc về người già.

Giang Trọng Lâm của 25 tuổi chỗ đẹp nhất trên cơ thể ngoài đôi mắt ra chính là bàn tay, vừa dài vừa trắng, còn đẹp hơn tay cô. Bây giờ không còn nữa.

Du Dạo nghẹn tới mức hơi hoảng hốt, muốn nói chút gì đó, nhưng hai người đã đi đến một cái trạm xe ven đường, Giang Trọng Lâm chọn gì đó trên cái bảng ở biển báo trạm, ngay lập tức có một chiếc xe trống dừng lại đây, anh mở cửa của ghế phụ cho Du Dao ngồi vào trong, bản thân mình thì ngồi vào ghế lái, lái xe ra ngoài.

Du Dao ngậm miệng, bắt đầu quan sát xe của 40 năm sau. Dáng vẻ tổng thể không thay đổi, nhưng có rất nhiều chi tiết đã đổi khác, hình như là có hệ thống giả định tuyến đường tự động. Xe thay đổi, người cũng thay đổi, ngay cả đường xá ngoài kia và kiến trúc đều thay đổi cả rồi.

Cô nhìn kiến trúc xa lạ ngoài kia, tất cả con đường và công trình kiến trúc đều được quy hoạch ngay ngắn gọn gàng, so với Hải Thành trong trí nhớ của cô không giống lắm, hay nói cách khác, nơi này có còn là Hải Thành hay không? Mãi đến khi cô từ xa xa nhìn thấy toà tháp cao chót vót, đó đã từng là công trình điểm mốc của Hải Thành, lúc này cô mới dám chắc chắn, xác định rằng vẫn còn ở Hải Thành.

Xe dừng lại trước một tiểu khu, trong tiểu khu đều là những toà lầu nhỏ ba tầng, mỗi một hộ gia đình đều có một cái sân nhỏ. Công tác xanh hoá của tiểu khu được làm rất tốt, hai bên đường cây lớn che rợp bóng, hầu như mỗi gia đình trong sân đều có trồng hoa cỏ.

“Đến rồi, chính là ở ở đây này.” Giang Trọng Lâm dọc đường đi không mở miệng dắt cô vào một căn nhà ở phía trước.

Du Dao nhìn vào chiếc xe trống đã tự động lái đi, lúc này mới quay đầu lại nhìn căn nhà trước mặt, Giang Trọng Lâm đi tới cửa nhà, cửa tự động mở ra phát ra tiếng “cạch”.

Hai người họ sau khi kết hôn sống ở tiểu khu Hoa Điền trên đường Quảng Nam, toà 2 số 502, không phải ở đây, không biết từ lúc nào anh đã dọn đến sống ở đây.

Bước vào nhà, Du Dao nhìn vào kệ giày, lại nhìn vào giá treo quần áo, khẽ thở ra một hơi. Chỉ có đồ đạc của đàn ông, không thấy bất kì đồ gì của phụ nữ và trẻ con hết, nên chắc là trong nhà Giang Trọng Lâm bây giờ không có vợ già. Trên đường đi Du Dao còn nghĩ rằng, nếu mà vừa vào nhà mà nhìn thấy một bà lão, thì cô nên gọi là em gái, hay là nên gọi là bà nữa, hay là ra tay đánh trước rồi nói sau.

Thật ra mà nói, tính tình của cô rất xấu, rất lo là bản thân mà bực lên, sẽ đánh người già, đánh bộ xương già của ông lão Giang Trọng Lâm này tan nát.

“Em ngồi xuống nghỉ xíu đi, anh đi rót nước cho.” Giang Trọng Lâm đi lấy dép lê cho cô thay, cực kì thân thiện tiếp đãi cô, thái độ khách sáo vô cùng.

Du Dao đặt mình vào vị trí của ông già này ngẫm nghĩ, tâm tình của anh với mình có lẽ là như đối đãi với một đứa cháu bà con xa lâu ngày không gặp đến ở vài hôm, không thể không tiếp đón, thân thiết không nổi, còn mang vài phần ngượng nghịu. Thật ra là lấy quan hệ lúc trước của họ mà so sánh thì tình huống bây giờ quả thực rất là xấu hổ.

Du Dao bực mình muốn chết, nếu như mà là lúc trước, cô sẽ trực tiếp kéo người ném lên trên sô pha bên kia “thực hành tán dóc”. Nhưng mà lúc này đây, lý trí của của cô tự cảm thấy mình không có lý do gì để tức giận cả, hai người họ không có khả năng để khống chế việc này, nói đến cùng thì Giang Trọng Lâm không làm sai điều gì cả, với anh mà nói, 40 năm không gặp nhau, thái độ xa cách này thật bình thường.

Nhưng với Du Dao thì mới sáng hôm nay thôi, Giang Trọng Lâm cái tên nhóc này lúc thức dậy còn đỏ mặt ngượng ngùng bảo là tối nhớ về sớm, ánh mắt nhìn cô giống như nước vậy, trong sáng thanh triệt mà mềm mại. Nhưng mà bây giờ thì sao? Ngoài ánh nhìn đầu tiên ra, ông già này còn không thèm liếc nhìn cô một lần.

Du Dao thấy anh chuẩn bị đi, “Ê” một tiếng gọi lại. Giang Trọng Lâm quay đầu, Du Dao liền đưa cho anh bao nilon đang cầm trong tay, nhìn anh nói: “ Hồi sáng anh nói muốn ăn cá quế, có mua hai con nè.”

Giang Trọng Lâm sửng sốt một xíu, hình như là vì những lời nói này mà hơi hoảng hốt, sự bình tĩnh suốt đường đi vào giây phút này có chút muốn nứt ra. Nhưng anh nhanh chóng nghiêng đầu, cúi đầu gỡ mắt kính xuống lau lau, lại đeo lên, sau đó mới nhận lấy bao nilon Du Dao đưa, “À, ừ.” Anh hơi mỉm cười, nhưng vẫn là nụ cười thật ôn hoà, khách sáo.

Du Dao không nhịn nổi nữa, cô tự dưng bước lên đánh một phát vào mông của ông già, làm anh hoảng hồn, dựa một lát vào cạnh tủ mới ổn định lại được thân thể, lúc này Du Dao mới cảm thấy dễ chịu, mang chừng đôi dép lê “loẹt xoẹt” đi ra phòng khách, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha.

Giang Trọng Lâm cầm lấy bao nilon đứng tại chỗ trong chốc lát, đi tiếp vào trong, trước hết nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Du Dao đã tự nhiên mà nằm dài trên sô pha ở phòng khách, lúc này mới vào nhà bếp, bỏ bao nilon xuống.

Không được bao lâu, anh đặt một ly nước xuống trước mặt Du Dao, hồi nãy Du Dao uống nước no rồi, vốn dĩ là không buồn nhúc nhích, nhưng mà nhìn thấy cảnh Giang Trọng Lâm xoa xoa hay tay ngồi ở sô pha trước mặt yên lặng nhìn vào cái ly, cô vẫn ngồi dậy cầm cái ly lên uống một ngụm.

Là vị ngọt, có bỏ thêm mật ong. Hai người họ sống với nhau hơn một năm, thói quen của Du Dao là uống nước có thêm mật ong, Giang Trọng Lâm người này không thích uống trà, cũng không thích uống nước ngọt, chỉ uống nước suối, lúc còn trẻ trung mơn mởn vậy mà lại có cái thói quen kì lạ này, cũng không biết là giờ còn cái tật này không.

“Anh…” Du Dao nhìn vào ông lão trước mặt, có một chút do dự mở miệng nói ra một chữ, nhưng mà tiếp theo không biết nên nói gì nữa, có lẽ là việc muốn hỏi nhiều quá, nên không biết bắt đầu hỏi từ đâu. Cô hơi bực mình gãi gãi đầu, lần nữa nằm xuống ghế sô pha, gác một chân lên cái gối dựa trên sô pha.

Giang Trọng Lâm ở đối diện vẫn dễ tính như hồi trẻ, hay nói cách khác so với hồi trẻ càng dễ tính hơn, anh thấy vậy nói rằng: “Trong nhà chỉ có một mình anh, trước hết em cứ yên tâm ở đây, trường hợp của em có hiệp ước bảo trợ xã hội đặc biệt, ngày mai anh đưa em đi bổ sung căn cước công dân và mua vật dụng hằng ngày.”

“Em không cần lo lắng, cũng không cần sốt ruột, cứ từ từ, rồi sẽ quen thôi.” Ông lão nhẹ nhàng hoà hoãn mà an ủi cô, không hề nhắc đến chuyện của mình trong 40 năm này, cũng không dò hỏi cô gì hết.

Du Dao thoắt cái ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Anh xem em như là cháu gái mà dỗ dành phải không?”

Giang Trọng Lâm chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn cô, thở dài, xem chừng có chút bất đắc dĩ: “Anh đã hơn 60 tuổi, có thể làm ông nội của em luôn rồi.”

Anh của lúc còn trẻ là một vẻ phong độ trí thức, là một vẻ chưa từng đỏ mặt mà tức giận với người khác, vào lúc này đây, anh càng là một ông lão thông minh duệ trí rộng lượng hiền hậu, mang theo mấy phần thấu hiểu, mấy phần hoài niệm và mấy phần thẫn thờ chăm chú nhìn vào cô, y như là đã nhìn thấu được rõ ràng nội tâm của cô.

Chú thích:

Cá quế: Cá quế hay còn gọi là cá quế mõm hếch (Danh pháp khoa học: Siniperca chuatsi) là một loài cá nước ngọt trong họ Percichthyidae thuộc bộ cá vược Perciformes sống trong nước ngọt. Chúng còn được gọi là cá trạng nguyên ngay cá rô Trung Quốc (鳜鱼).