Chỉ nghe thấy giọng nói của Thiển Thiển truyền tới,“Ngươi hẳn là biết lúc trước các tướng sĩ đóng tại biên quan Cát Tháp Lý tại sao mà toàn quân bị diệt đi?”

Chu Bằng chấp tay một lần nữa nói:“Quốc nhục không dám quên! Gian tế của Cát Tháp Lý ở trong quân ta vụng trộm hạ độc, khiến trên vạn tướng sĩ không có một ai còn sống sót, thánh thượng tức giận, quân đội xấu hổ, ta từng thề, nhất định phải báo huyết hải thâm cừu này!”

“Thế nhưng trước mắt có một biện pháp tốt có thể nhanh chóng báo thù như vậy, ngươi lại bỏ qua không muốn! Còn nói cái gì muốn tinh trung báo quốc!”

Chu Bằng rốt cục nhìn thẳng Thiển Thiển, sau đó hướng vương gia giận dữ nói:“Nếu Vương gia bảo mạt tướng anh dũng giết địch, thẳng tiến vào doanh trại của địch lấy đầu của Cát Tháp Lý Vương, mạt tướng nhất định sẽ xung phong đi đầu không phụ vương lệnh! Nhưng là chuyện này......” Chu Bằng cúi đầu nói,“Xin thứ cho mạt tướng không thể đảm nhiệm, mạt tướng cam nguyện chịu xử trí theo quân pháp!”

Hiên Viên Triệt đi lên phía trước đang muốn nói chuyện, Thiển Thiển lại ra hiệu để cho nàng nói, Hiên Viên Triệt liền từ bỏ ý định thuyết phục Chu Bằng để cho Thiển Thiển tiếp tục.

“Chu tướng quân quả nhiên là một chiến sĩ đầy nhiệt huyết, chỉ là đáng tiếc a! Cát Tháp Lý dùng chiêu âm hiểm tổn hại như vậy để đối phó với chúng ta, Chu tướng quân biết rõ đối phương là tiểu nhân, lại cố tình muốn dùng thủ đoạn của quân tử để ứng đối, hy sinh hết binh lính của mình, vì làm thế Chu tướng quân mới có thể yên tâm thoải mái, nhưng là không biết các tướng sĩ uổng mạng vô ích này, chết nơi tha hương, hồn phách không thể trở về cố thổ ( quê hương), phải ở tại vùng hoang vu dã ngoại này du đãng, ban đêm Chu tướng quân vẫn còn có thể ngủ được sao?”

Thiển Thiển nhìn thấy Chu Bằng không nói chuyện, liền biết hắn hẳn là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, liền nói:“Ta phái chọn mỹ nữ mai phục ở bên người Nhị Vương Gia của Cát Tháp Lý, biện pháp này cũng không tính làm vô cùng nham hiểm, ít nhất so với bọn họ ngầm mặt hạ độc còn quang minh chính đại hơn. Tướng quân cũng biết trong binh pháp, binh bất yếm trá, mỹ nhân kế, kế phản gián,... kế sách gì đó đã sớm đã bị người học thuộc làu, ta không phải người đầu tiên dùng, cũng không phải người cuối cùng dùng, tướng quân cần gì phải canh cánh trong lòng đây?”

Chu Bằng vẫn không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã có biến hóa, Thiển Thiển đoán hoặc là nội tâm hắn đang tranh đấu, hoặc là đang kinh ngạc chính mình là một nữ tử, thế nhưng có thể nghĩ ra dạng chiêu thức như vậy nghĩ vậy --

Nhìn thấy thời cơ đã đến, Thiển Thiển liền tiến lên quỳ gối trước mặt Chu Bằng, cũng học các tướng sĩ ôm quyền, trịnh trọng hường Chu Bằng nói:“Ta đại biểu cho tất cả các tướng si sĩ vô tội chết oan, khẩn cầu Chu tướng quân!”

Lúc Hiên Viên Triệt thấy Thiển Thiển quỳ xuống cũng kinh ngạc đứng lên, cánh tay cơ hồ muốn cản Thiển Thiển lại, nhưng hắn lại nhịn xuống.

Chu Bằng kinh hô,“Mạt tướng không thể nào thừa nhận nổi...... xin Tiểu thư mau mau đứng lên đi!” thấy Thiển Thiển bất động, Chu Bằng dùng ánh mắt cơ hồ trong suốt nhìn Hiên Viên Triệt, kêu một tiếng,“Vương gia......”

Hiên Viên Triệt cười nói:“Chu tướng quân việc nên làm thì phải làm, không cần từ chối nữa. tương lai Thiển Thiển chính là vương phi, chẳng lẽ Chu tướng quân còn muốn cho vương phi quỳ như vậy mãi sao?”

Khóe miệng Thiển Thiển cong lên một chút ý cười, Hiên Viên Triệt ở trước mặt người khác công khai thân phận của mình.

Chu Bằng cắn răng một cái, dập đầu ba cái trên mặt đất......