"Người nào?"

"Là ta, Thiển Thiển." Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.

Hiên Viên Triệt nhíu mày, đứng dậy đi tới cửa mở cửa.

Đây là đang làm gì đó? Hắn bất đắc dĩ nhìn toàn thân chật vật, Vu Thiển Thiển mặt mũi đen tuyền đáng thương tội nghiệp đang bưng một cái tô, trong bát tràn đầy gia vị, bốc lên hơi nóng.

Vu Thiển Thiển thấy hắn mở cửa, lập tức bước nhỏ chạy đi vào, đặt chén ở trên bàn viết, cũng bất kể có phải là đè nặng văn kiện trọng yếu hay không.

Ở trong mắt nàng, những thứ này đều là tình địch chết tiệt, quản nó là sinh vật vẫn là tử vật (vật sống và vật chết).

"Vương gia Vương gia..." Đem so sánh tên của Hiên Viên Triệt, Vu Thiển Thiển càng hứng thú kêu đối phương là vương gia, đúng, thân thiết a ~

Tất cả mọi người gọi như vậy, cũng chính là nàng mới phát giác được thân thiết, rất rất giỏi a.

"Đây là cái gì?" Một cỗ mùi chua cay nồng khiến cho đôi mày Hiên Viên Triệt nhíu lại sâu hơn.

"Miến chua cay a!" Nói đến kiệt tác của mình, Vu Thiển Thiển đắc ý, không phải nàng khoác lác, nàng làm miến chua cay đúng là sắc hương vị đều đủ đấy, cũng không phải là miến chua cay trên thị trường năm đồng tiền một chén là không chua không cay."Là ta đặc biệt vì người nấu bữa ăn khuya đấy!"

"Bữa ăn khuya?" Hiên Viên Triệt kinh ngạc: "Ngươi xuống bếp?"

Hắn nghi ngờ nhìn nàng, cầm lấy khăn lụa đặt một bên, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị hun đen.

Hắn muốn phái người đi thị sát phòng bếp hay không, xác định một phen có vật dễ cháy hay không.

"Đúng vậy a!" Thấy bộ dạng ghét bỏ kia, cuối cùng Vu Thiển Thiển nghĩ đến một chuyện mà nàng không để ý đến: "Ngài, không ăn sao?" - -

Trầm mặc một hồi, cho đến khi nhìn đến đôi mắt của đối phương ảm đạm xuống, chậm rãi mở lời."Chiếc đũa đâu?"

Vu Thiển Thiển ngạc nhiên nhìn hắn, vui vẻ nhe răng cười to: "Đợi một chút, ta liền đi phòng bếp lấy!" Nói xong liền muốn chạy ra ngoài.

"Không cần." Hiên Viên Triệt giữ chặt nàng."Tiểu Tứ, đi lấy hai đôi đũa."

Tiểu Tứ? Vu Thiển Thiển nghi ngờ nhìn hắn, chợt nhớ tới An Thanh đã từng nói bên người Hiên Viên Triệt có bốn tên Ảnh Vệ là Nhất Nhị Tam Tứ, Tiểu Tứ này không phải là một người trong đó đi?

Vu Thiển Thiển buồn bực mà nghĩ.

Bữa ăn khuya này, Vu Thiển Thiển ăn được vui mừng, Hiên Viên Triệt ăn mặt không chút thay đổi.

"Ăn ngon sao?" Giương mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, lại biểu tình cứng ngắc của Hiên Viên Triệt. Có phải hắn không ăn được cay hay không?

"Uhm." Hiên Viên Triệt gật gật đầu, nhiều nhất thì hừ một tiếng.

Vu Thiển Thiển nín cười, cúi đầu ăn phàn bên trong chén nhỏ của mình, nàng phát hiện, người nam người này thật sự rất thú vị a!

Đêm đó, Vu Thiển Thiển ỷ vào Hiên Viên Triệt không nguyện trở về phòng, nói đùa, khó có được cơ hội tốt a! Nhìn tới nam nhân muốn thời thời khắc khắc nhìn kỹ, đây chính là dạy bảo thiên cổ!

Ngày thứ hai, đang ngủ ở trên giường Thiển Thiển đột nhiên mở to mắt, trấn định mà nhìn về phía bên giường, không một bóng người.

"Ài? Đến đây?"

Người đứng ở mép giường thấy Vu Thiển Thiển trợn tròn mắt nhất thời sửng sốt: "Ngươi có biết ta sẽ tới?"

Vu Thiển Thiển ngồi xuống: "Ta nghĩ đến ngươi sẽ nhịn vài ngày." Thiển Thiển xê dịch tiểu thân thể, ý bảo nàng đi lên nằm.

Mặc Diễm Nhi cũng không khách khí, cởi giày, bò lên giường. Không đầu không đuôi hỏi một câu: "Bảo Bảo, ngươi mấy tuổi?"

"Nghe nói năm tuổi." Vu Thiển Thiển dịch chăn nhường cho nàng một nửa.

"Nghe nói?" Mặc Diễm Nhi nghi ngờ nhìn nàng một cái: "Thôi."