Giống như những người khác, Vân Cửu Anh tỉnh lại trong cung điện tối om dưới lòng đất.

Nàng đốt lửa trên lòng bàn tay chiếu sáng bốn phía. Đây là một cung điện cực kỳ lớn, cực kỳ trống trải trong lòng đất, không biết dưới nền được lát từ vật liệu gì, lạnh lẽo mà đen kịt, vô tình cắn nuốt toàn bộ ánh sáng bên trên, phảng phất như nơi hỗn độn sâu nhất trong âm phủ.

Bốn cây cột to khoảng hai người ôm đứng thẳng ở bốn góc cung điện, trên cột được điêu khắc chạm nổi, phỏng chừng là khắc thần chú phương nào đó. Vân Cửu Anh không nghiên cứu về mặt này nhiều, không nhìn ra tên tuổi. Nhưng phù điêu này được chạm trổ cực kỳ tinh xảo, đường nét mây bay nước chảy lưu loát sinh động, chắc là do bàn tay của điêu khắc gia nổi tiếng làm ra.

Nóc của đại điện rất cao, chỉ dựa vào ngọn lửa yếu ớt trên tay không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng dường như trên nóc có loáng thoáng vài tia sáng giống như được khảm lên vài viên dạ minh châu. Chỉ là những viên dạ minh châu này không tiếp xúc với ánh sáng lâu lắm rồi, đã không còn sáng nữa, giờ này gặp ngọn lửa trên lòng bàn tay của Vân Cửu Anh mới phát ra tia sáng huỳnh quang yếu ớt.

So sánh với những người khác thì đây đã là đãi ngộ cấp khách quý rồi.

Vân Cửu Anh day hai huyệt Thái Dương, nàng bị thương nặng hơn người khác rất nhiều, vừa tỉnh lại đầu đã đau như búa bổ, đôi môi trắng bệch.

Áo ngoài ướt đẫm, Vân Cửu Anh cởi ra gấp lại thì thấy nó đã bị mũi tên nước trên biển đâm rách tả tơi, không cách nào che thân được nữa.

Vì vậy nàng dứt khoát vứt luôn áo ngoài.

Tiếc là quần áo trên người nàng đều ướt sạch, lớp vải ướt đẫm dán lên cơ thể của nàng phác họa thân hình đặc trưng của phái nữ.

Nếu như trong cung điện này có một người đàn ông, chỉ cần không phải người đồng tính thì nhất định ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ được lưu luyến trên người Vân Cửu Anh.

Không thể phủ nhận dáng người của nàng rất đẹp, không quá gầy gò mà rất duyên dáng mềm mại, một đường cong có thể câu được hồn phách của đàn ông.

Nàng là phụ nữ từng mang thai, có sự quyến rũ mà những cô nương chưa chồng không có.

Cơ thể này từng là tài sản quý giá nhất của nàng.

Khi đàn ông mơ ước cơ thể của một người phụ nữ ắt sẽ quan tâm đến linh hồn của nàng ta, tự mình dối mình nói yêu linh hồn của nàng. Chỉ có sau khi chiếm giữ được thân thể đó, hắn mới có thể quên đi linh hồn.

Cung điện dưới lòng đất không có gió nhưng lại có cảm giác âm u lạnh lẽo khó nói bằng lời khiến Vân Cửu Anh không nhịn được run rẩy.

Nàng vươn tay sờ lên trán, thần quan cũng sẽ phát sốt ư?

Đột nhiên, nàng nghe thấy có người đang gọi mình.

“Nương nương ~”

Đó là giọng của một bé gái, ẩn hiện kỳ ảo như có như không, còn mang theo chút oán hận không dễ miêu tả, giống như âm thanh truyền tới từ địa ngục sâu thẳm.

“Ai vậy?” Vân Cửu Anh hỏi.

“Nương nương…”

Lúc này lại là giọng nam, khàn đặc mà sắc bén.

“Nương nương.”

“Nương nương ~”

Những giọng nói khác nhau đang liên tiếp gọi nàng.

Vân Cửu Anh cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên một bóng người bay qua trước mặt nàng.

Tốc độ của bóng người kia quá nhanh khiến nàng không nhìn rõ.

Ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba…

Lúc đầu, bóng người kia chỉ là một cái bóng đen mập mờ, chúng dần dàn trở nên rõ ràng có thể nhìn ra được nam nữ già trẻ. Sau đó, mặt mũi cũng trở nên rõ nét hơn.

Vân Cửu Anh cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy dọc xuống theo gò má của nàng.

Từng lời kêu gọi xen lẫn tiếng nức nở, tiếp theo tiếng khóc càng ngày càng lớn, dần dần biến thành tiếng kêu khóc đến khàn giọng.

Quỷ ảnh đầu tiên nhào tới, ngoác cái miệng to như chậu máu cắn lên người Vân Cửu Anh.

Quạt Phong Sư đã bị ném đi từ đời nào, pháp lực của Vân Cửu Anh không cao, hơn nữa nàng không phải là võ thần cho nên chỉ có thể thổi bùng ngọn lửa trong tay muốn dùng ánh lửa bức lui hắn.

Đáng tiếc không có tác dụng.

Vân Cửu Anh cuống cuồng né tránh, ngay sau đó, quỷ ảnh thứ hai, quỷ ảnh thứ ba, quỷ ảnh thứ tư cũng nhào tới.

….

Mà bên phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cõng Lam Vong Cơ mở đường đi đầu, bỗng nhiên cảm giác Lam Vong Cơ trên lưng hơi động đậy.

Lam Tư Truy cũng phát hiện, vội vàng gọi hắn: “Hàm Quang Quân, ngài tỉnh rồi?”

Cậu vửa hỏi câu này, Tạ Liên cũng dừng lại theo.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, dường như không kiên nhẫn, chỉ là trước khi Lam Vong Cơ mở mắt thì y đã thu lại vẻ mặt bực bội của mình.

Lam Vong Cơ hoàn toàn tỉnh táo, Ngụy Vô Tiện bèn thả hắn xuống.

“Tỉnh rồi?” Ngụy Vô Tiện hỏi: “Có đi được không? Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Lam Vong Cơ nhìn y chăm chú vài giây, dường như hơi do dự.

“Sao thế?” Ngụy Vô Tiện sờ mặt mình: “Trên mặt ta có cái gì à?”

Lam Vong Cơ không lên tiếng, Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Tư Truy thì thấy cậu lắc đầu.

“Không có thì đừng nhìn nữa.” Ngụy Vô Tiện vươn tay định đùa giỡn Lam Vong Cơ xíu, vậy mà lần đầu tiên bị hắn né tránh.

Ngụy Vô Tiện tiến lên trước mấy bước, ngẫm nghĩ một lúc lại bổ sung một câu: “Ta biết ta rất đẹp trai nhưng bây giờ không phải là lúc để thưởng thức.”

Mọi người đang định đi theo bắt kịp Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy lại phát hiện Lam Vong Cơ đứng im không nhúc nhích bèn hỏi:

“Hàm Quang Quân, sao thế ạ?”

Lam Vong Cơ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một lúc lâu, bỗng nhiên nói một câu khiến người khác kinh hãi:

“Ngươi không phải là Ngụy Anh.”

[Hết chương 16]