Khi Tạ Liên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm sấp trên người Hoa Thành.

Có lẽ lúc đó rơi xuống, Hoa Thành cố ý đổi vị trí của hai người, dùng cơ thể của mình làm đệm thịt cho y.

Tạ Liên vội vàng xuống khỏi người hắn, xung quanh tối om không nhìn rõ bất cứ thứ gì, y tạo ra một ngọn lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng mới nhìn thấy Hoa Thành vẫn chưa tỉnh.

Tạ Liên lấy tay đẩy hắn lại cảm giác được cơ thể Hoa Thành cực kỳ nóng, hình như lại sắp lớn lên rồi.

Cái đẩy này đã đánh thức Hoa Thành.

“Đệ không sao chứ Tam Lang?” Tạ Liên vội vàng đỡ hắn lên, rút Phương Tâm ra chuẩn bị hộ pháp cho hắn.

Hoa Thành đè tay Tạ Liên lắc đầu nói: “Ta không sao, ca ca không cần hộ pháp cho ta đâu, cứ giữ lại kiếm để phòng thân.”

Tạ Liên nghe giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không giống như có chuyện thì hơi yên tâm, sờ lên trán Hoa Thành hỏi:

“Không sao thật chứ?”

“Không sao, ta có bao giờ lừa ca ca đâu.” Hoa Thành nói: “Chắc bây giờ chúng ta đang ở trong hang ổ của Thủy Hoành Thiên, khoanh tay chờ chết thì bị động quá, tùy cơ ứng biến sẽ tốt hơn.”

Nói xong, Tạ Liên làm cho lửa trong lòng bàn tay bùng lớn hơn, chiếu sáng xung quanh.

Chỗ bọn họ đang đứng là một dãy hành lang thẳng tắp, tường và nền đều được xây từ gạch xanh, không có hoa văn hay hình vẽ, chỉ có hai lựa chọn là tiến lên phía trước và vùi về phía sau.

“Không biết những người khác thế nào rồi?” Tạ Liên lẩm bẩm nói: “Tam Lang, đệ có thể nhìn thấy tình huống của bọn họ không?”

Hoa Thành ôm y, cho y nhìn những gì bướm bạc thấy. Lúc này, tuổi của Hoa Thành chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng thấp hơn vài phần so với Tạ Liên nên phải nhón chân lên mới có thể kề trán với y.

Tạ Liên nhắm mắt lại, mắt phải nhìn thấy một vài hình ảnh đen xì, y đoán được nhất định con bướm bạc này đang trốn trong tóc của người nào đó, có vẻ cũng là hành lang gần giống với nơi này, hình ảnh đang không ngừng lay động, bây giờ người này đang đi về phía trước.

“Đây là bướm bạc trên người ai vậy?” Tạ Liên hỏi.

“Lam Tư Truy.” Hoa Thành trả lời: “Hình ảnh trên người những người khác đều tối đen như mực, không có gì cả.”

Tạ Liên nói: “Chắc Lam tiểu công tử cũng không cẩn thận rơi xuống đây giống chúng ta, không biết giờ cậu ấy đang ở đâu.”

Hoa Thành rút Ách Mệnh ra: “Không thì chúng ta dùng phương pháp cũ.”

Cái gọi phương pháp cũ chính là làm giống như ở núi Đồng Lô lần trước, nện xuống mặt đất xem xét phản ứng của bên kia để tìm phương hướng.

“Không được.” Tạ Liên kéo Hoa Thành: “Bây giờ tình trạng của đệ không ổn, phải nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa giờ chúng ta đang ở trong địa bàn của Sư Vô Độ, vừa đến đã đập phá nhà người ta thì không lễ phép lắm đâu.”

Hoa Thành nghe lời thu Ách Mệnh lại: “Nghe theo ca ca.”

Lam Tư Truy dùng ánh kiếm chiếu sáng, tia sáng yếu ớt nhưng có thể nhìn thấy phía trước trong phạm vi năm thước (khoảng 1.65m). Chỉ là thời gian cậu đi sắp được một nén hương rồi vậy mà vẫn là đường thẳng, chẳng có cái ngã rẽ nào.

Tạ Liên nhíu mày, cấu tạo nơi này thật sự khiến người ta nghĩ không thấu.

“Tam Lang, đệ có cảm thấy kỳ lạ không?” Tạ Liên nói: “Vì sao cậu ấy đi lâu như vậy vẫn chưa gặp được chúng ta.”

“Ý của ca ca là?”

“Xây dựng địa cung dưới đáy biển, cho dù là quỷ nước cũng phải tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nhưng nhìn Lam tiểu công tử đi lâu như vậy còn chưa tới điểm đầu, ít nhất cũng phải sáu dặm (3km) rồi. Sư Vô Độ vẫn chưa thành Tuyệt, có nhiều pháp lực để kiến tạo một địa cung lớn thế này dưới đáy biển như vậy ư?”

Tạ Liên nói tiếp: “Cho nên ta dự đoán sơ bộ, có thể đường hầm này là một vòng tròn, dù là ánh lửa trong lòng bàn tay ta hay là ánh kiếm của Lam Tư Truy đều không mạnh, không nhìn thấy nơi có khoảng cách quá xa nên không cách nào biết được bức tường này có độ cong hay không, hơn nữa con đường này thoạt nhìn giống nhau hoàn toàn cho nên dù Lam tiểu công tử đi lâu như vậy nhưng có lẽ thật ra vẫn đang vòng quanh tại chỗ.”

Hoa Thành lập tức hiểu ra: “Nhưng là vậy thật thì cậu ấy phải gặp được chúng ta từ lâu rồi chứ.”

“Đúng thế.” Tạ Liên gật đầu: “Chính là ý này.”

“Nếu ca ca suy luận không sai…” Hoa Thành nói: “Vậy chỉ có một khả năng thôi.”

“Là gì?” Tạ Liên hỏi.

Hoa Thành gõ lên tường, không đập ra được có gì kỳ lạ lại đổi sang chỗ khác, kiên trì gõ liên tiếp vài hàng gạch, cuối cùng hắn cũng thành công tìm được một viên gạch rỗng.

“Sợ là địa cung này không chỉ có một tầng.”

Hoa Thành dùng sức gõ vỡ viên gạch, quả nhiên khởi động được cơ quan, mặt đất dưới chân lập tức biến mất, hai người ngã xuống tầng tiếp theo.

Đúng là có một điểm sáng ở nơi cách đó mấy chục thước.

Lam Tư Truy cũng nghe được tiếng động bên này bèn nhanh chóng chạy tới.

“Tạ đạo trưởng, Hoa thành chủ.” Lam Tư Truy không quên lễ phép hành lễ với hai người.

“Lam tiểu công tử, sao ngươi cũng bị rơi xuống?” Tạ Liên hỏi: “Mấy người Ngụy công tử đâu?”

“Không biết.” Lam Tư Truy trả lời: “Ta bị sóng biển đập trúng nên ngất đi, tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.”

Tạ Liên gật đầu, nhìn thấy một con bướm bạc đang bay đến từ phía xa, nhanh chóng kéo Hoa Thành lại:

“Tam Lang có phát hiện gì không?”

“Ca ca, đây không phải bướm bạc của ta.” Hoa Thành nói.

“Cái gì?” Tạ Liên vô cùng kinh ngạc, lẽ nào trừ Hoa Thành ra nơi này còn người khác có khả năng tạo ra bướm bạc?

Đợi khi bướm bạc bay đến gần, mấy người mới nhìn rõ thì ra thứ nho nhỏ màu trắng này không phải là bướm bạc mà là một người giấy bay trên không bằng hai tay áo dài.

Hoa Thành nhướng mày bắt người giấy lại, Lam Tư Truy rất sợ hắn xé mất người giấy bèn vội vàng nói:

“Hoa Thành chủ nương tay, đó là Ngụy tiền bối.”

Tạ Liên hỏi: “Ngụy công tử?”

Người giấy bị nắm trong lòng bàn tay Hoa Thành gật đầu với Tạ Liên.

“Ngụy công tử, sao ngươi lại biến thành thế này?” Tạ Liên hỏi tiếp, nói xong vỗ vỗ Hoa Thành:

“Tam Lang, đệ thả y ra trước đã.”

Hoa Thành nghe lời thả người giấy ra, Ngụy Vô Tiện bay bay đến trên đầu Lam Tư Truy.

“Tạ công tử có điều không biết, đây là một kỹ năng do Ngụy tiền bối nghiên cứu luyện tập ra – Cắt giấy hóa thân.”

Người giấy gật đầu, đặt mông ngồi trên đầu Lam Tư Truy nhấc chân lên bắt chéo.

Cắt giấy hóa thân nghe thì rất tiện lợi nhưng tiêu diệt một người giấy so với tổn thương một người sống thì dễ hơn nhiều, cho nên kỹ năng này cực kỳ nguy hiểm. Tại sao Ngụy công tử lại muốn hóa thân người giấy, chẳng lẽ cơ thể của y bị kẹt ở nơi nào đó không ra được ư?

[Hết chương 11]