Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 42: 42 Tiến Vào Trò Chơi Cuồng Hoan

Ánh mắt Từ Hoan Nguyệt có sự khiêu khích khó để nhận ra.

Giang Nhan làm lơ trước sự thị uy của cô ta, suy nghĩ một lát cũng đồng ý tiến vào tòa nhà tham gia trò chơi đó.

Từ Hoan Nguyệt âm dương quái khí khen cô: "Viện trưởng Giang quả thật rất dũng cảm, vậy là đã có chuyên gia cất công ra sân nên tôi không nhọc lòng nữa, chờ tin tức tốt từ viện trưởng Giang."

Giang Nhan không bày tỏ ý kiến gì.

Thật ra Từ Hoan Nguyệt không có xung đột lợi ích với cô, nhưng hai người họ vốn trời sinh đã không hợp nhau, hôm nay vẫn còn tính là giữ hòa khí, trước đây mỗi lần họ gặp nhau đều đầy mùi thuốc súng.

Giang Nhan biết, Từ Hoan Nguyệt có sự thù địch với mình.

Loại địch ý của học sinh đội sổ khi nhìn thấy thiên tài.

Giang Nhan không biết làm thế nào để Từ Hoan Nguyệt có thể thành lập bệnh viện tâm thần này và trở thành viện trưởng, nhưng phải nói năng lực chuyên môn của Từ Hoan Nguyệt thực sự rất kém, chỉ là chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cô ấy cũng không thèm hỏi.

Mỗi lần cô đến đây đều có chung một mục đích - cứu người.

Giang Nhan sảng khoái đồng ý làm cho Tưởng Lưu chưa kịp suy nghĩ xong.

Nghe nói để tiến vào tòa nhà đó thì phải mặc trang phục y tá mới có thể đến được chỗ những bệnh nhân nặng đó.

Trên đường đi thay quần áo, Tưởng Lưu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Giang, cô tin tưởng cô ta sao?"

Ông cảm thấy vừa rồi Giang Nhan đồng ý có chút vội vàng, nhưng hai người đã từng hợp tác với nhau nên ông biết Giang Nhan là người kiên định, khó mà khuyên được, lại có Từ Hoan Nguyệt ở đó nên khó mở miệng, bây giờ mới tìm được cơ hội nói.

"Không tin." Giang Nhan không chút nghĩ ngợi trả lời: "Cho nên vì an toàn, cảnh sát Tưởnghãy ở bên ngoài đừng cùng vào với chúng tôi, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện gì cũng dễ tiếp ứng, chúng ta chiếu cố lẫn nhau."

"Để tôi dẫn người khác đi vào, cô là nữ nên thể lực không bằng chúng tôi, ở bên ngoài cũng tiện quan sát tình hình."

Trước đây Tưởng Lưu ở đơn vị cũ thể hiện rất ưu tú, mấy năm nay mới được chuyển đến đây, vậy nên ông nắm rất ít về thông tinh về tình hình của bệnh viện tâm thần này, chỉ biết rằng ở đây luôn có người chết.

Chắc chắn là phải điều tra, nhưng không lệnh của lãnh đạo, hơn nữa bệnh viện tâm thần tình huống phức tạp cho nên xảy ra thương vong là chuyện bình thường, không có lý do chính đáng nên mấy lần đều bị bỏ qua.

Thoạt nhìn Từ Hoan Nguyệt đã cảm thấy kỳ lạ nhưng không thể nói được kỳ lạ ở đâu.

Nói chung, theo kinh nghiệm điều tra vụ án nhiều năm của Tưởng Lưu, cho dù chuyện này không phải là một cái bẫy, thì nó cũng sẽ rất nguy hiểm.

Ông không tin những lời Từ Hoan Nguyệt nói.

Giang Nhan thì khác, cô ấy có sự thiện lương thuần khiết, tín ngưỡng kiên định, giống như một tia sáng.

Tưởng Lưu tin tưởng cô vô điều kiện.

"Nếu như ông ở bên trong xảy ra chuyện gì, một mình tôi không giải quyết được người ở bệnh viện tâm thần này, yên tâm, tôi sẽ tự bảo vệ mình." Giang Nhan đã hạ quyết tâm.

Tưởng Lưu đi chậm lại cách xa những người khác: "Từ Hoan Nguyệt từng mắc bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, nhưng bây giờ đã trở thành giám đốc của bệnh viện tâm thần này..."

Tưởng Lưu không nói tiếp phần sau nhưng ông tin rằng Giang Nhan thông minh như vậy có thể đoán được.

Từ viện trưởng đến bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Thiên Đường, ai cũng mắc bệnh tâm thần, thật không thể tin được.

Chỉ sợ đây là trò chơi cuồng hoan của bệnh nhân tâm thần, còn bọn họ chỉ là công cụ để chơi.

"Tôi biết." Giang Nhan bình tĩnh nói: "Nếu đây là trò chơi, nhất định phải phá hỏng."

Tất nhiên cô biết lai lịch của Từ Hoan Nguyệt, bởi vì cô đã từng trị liệu tâm lý cho Từ Hoan Nguyệt, ngăn cản cô ta tự sát.

Chỉ là sau này Từ Hoan Nguyệt phẫu thuật thẩm mỹ, sự nghiệp thành công ở tuổi trung niên, liền ra vẻ không quen biết với cô.

Lúc trước Giang Nhan có thể giả vờ không biết, nhưng hôm nay cô không thể bỏ qua, bởi vì người bị nhốt bên trong chính là học sinh của cô.

Trải qua một cuộc thảo luận, cuối cùng quyết định Tưởng Lưu thủ bên ngoài, quan sát xem có chuyện gì xảy ra.

Giang Nhan thay quần áo, cùng 3 cảnh sát khác tiến vào tòa nhà Khoa tâm thần, Từ Hoan Nguyệt cử 2 y tá nam dẫn đường.

Khoa tâm thần có một tòa nhà riêng, nơi đầy cạm bẫy kia ở tầng 1.

Giang Nhan và các y tá đi vào thang máy xuống tầng dưới.

So với tòa nhà chính ồn áo náo nhiệt, Khoa tâm thần yên tĩnh, trên hành lang không có một bóng người.

Y tá nhấn thang máy với vẻ mặt căng thẳng, nói Giang Nhan và những người khác khoan đi vào, đợi một lúc xác nhận không có chuyện gì xảy ra mới nhấn lại, đồng thời giải thích: "Bọn họ hay giở trò trong thang máy, nên cẩn thận xíu."

Giang Nhan gật đầu.

Có thể nhìn ra đây là thang máy vừa mới được lắp không lâu, còn rất mới, vừa đi xuống tầng một liền dừng lại, chưa có chuyện gì xảy ra.

Y tá ra ngoài trước để dò đường, cảnh sát ở phía sau Giang Nhan, cô đang chuẩn bị ra khỏi thang máy, vài tiếng lạch tạch vang lên, đèn trong thang máy chợt lóe lên rồi nhấp nháy.

Gianng và những người khác nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, một tấm lưới sắt rơi xuống, chặn ngay lối vào thang máy.

Mọi người quay đầu nhìn lại, may mắn tuy kinh sợ nhưng chưa gặp nguy hiểm gì.

Tầng một yên tĩnh đến quỷ dị, trên tường dán đầy các loại họa tiết kỳ quái, rời rạc, không có quy luật gì.

Giang Nhan nhìn về phía hành lang, quan sát những hoa văn trên đó, đột nhiên có tiếng hét của y tá từ phía sau truyền đến: " A...".