Kiều Mẫn Hàng sau đó có gọi điện thoại cho Diệp Tri Ngã rất nhiều lần, nhưng Diệp Tri Ngã đều ậm ừ từ chối khéo các lời mời của cô. Thế nhưng không biết là do ngây thơ chân thật hay là vì cảm thấy quá cô đơn buồn bã nên lần nào gọi điện cho Diệp Tri Ngã cũng đều không nhận ra hàm ý lời nói của cô trong điện thoại, khiến cho Diệp Tri Ngã không biết nên làm thế nào được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất có thể làm được lúc này là thay đổi một số di động mới.

Khi Diệp Tri Ngã bắt đầu nghĩ đến việc có thật sự phải rời xa thành phố Ninh Huy này, bỏ lại công việc tốt đẹp tại đây, mỗi lần nghĩ đến điều này là cô lại có cảm giác tiếc nuối vô cùng. Thế nhưng cô hiểu rất rõ bản thân mình rằng, nếu như Phí Văn Kiệt thật sự muốn bắt cô rời khỏi nơi đây thì cô sẽ ngay lập tức khăn gói sắp xếp đồ đạc rời xa thành phố này luôn. Cách đây năm năm, cái ngày mà cô nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu tự đáy lòng của Phí Văn Kiệt dành cho cô là cô đã biết rõ rằng, bất luận đứng trên góc độ luật pháp hay là xét về mặt đạo đức thì cô đều đáng bị kết tội, đáng để bị xử tù vô thời hạn. Cả đời này không còn bất cứ một cơ hội nào để có tư cách được đứng trước mặt Phí Văn Kiệt nữa rồi.

Cho nên cô nhủ lòng mình rằng nên ngoan ngoãn biết điều mà tránh xa Phí Văn Kiệt. Không quan tâm là những người mang họ Phí, mang họ Kiều hay là mang họ gì đi chăng nữa, chỉ cần có liên quan dù chỉ là một chút quan hệ gì đó với Phí Văn Kiệt thì cô cũng bắt buộc phải tránh ra xa. Cho nên sau này nếu có Âu Dương Dương đi dạo phố mua đồ với cùng với mình nữa thì dù Âu Dương Dương có thuyết phục bằng cách nào, cô cũng nhất quyết không bao giờ đến cửa tiệm thời trang của cô tiểu thư Tôn Gia Linh kia nữa, thậm chí đến cả tầng ba của tòa nhà mua sắm đó cô cũng không hề đặt chân lên đó nữa, giục giã hối thúc Âu Dương Dương đi ra đến một tòa nhà mua sắm khác.

Âu Dương Dương cảm thấy vạn phần khó hiểu: “Chị sao lại thế, chúng ta chỉ vào trong đó xem mà thôi, biết đâu lại có giảm giá gì đó thì sao, chị ngốc quá!”

“Nợ người ta cái tình rồi đừng có làm phiền người ta lần nữa mà xấu hổ, hơn nữa chị cũng đâu có quen biết gì cô ấy”. Diệp Tri Ngã ngó nghiêng trước sau, dừng lại trước một bộ quần áo, việc đầu tiên là cô giơ mác áo lên xem giá tiền, rồi quyết định bước đi nơi khác không chút do dự.

“Kiệt sỉ trời cho, ky bo trời giữ à!”Âu Dương Dương lẩm bẩm nói với Diệp Tri Ngã, ”À đúng rồi, chị có nghe nói đến chuyện này không, đám cưới giữa Kiều Thận Ngôn và Tôn Gia Linh đã được đặt xong rồi đấy nhé.Em nghe nói nội trong năm nay hai người đó sẽ tiến hành hôn lễ đấy chị”.

Diệp Tri Ngã nheo nheo mắt không động đậy: “Liên quan gì đến chị cơ chứ, anh ta mà có kết hôn thì chị cũng chẳng đến lượt được mời đi dự đâu. Mà nếu có mời chị đến dự đám cưới thật thì chị cũng mừng một phong bao đựng ba trăm vào trong đó thôi, và tất nhiên sẽ gắng sức ăn ít nhất không dưới sáu trăm mới về”.

“Chỉ biết ăn có sáu trăm thôi sao? Chị đúng là tương lai xán lạn quá đấy!”, Âu Dương Dương cong môi đáp lại, “Nhưng mà anh trai kết hôn rồi thì lại đến lượt chuẩn bị cô em gái kết hôn tiếp chứ. Em xem cô tiểu thư Kiều Mẫn Hàng đối với chị rất nhiệt tình thiện cảm, cô ấy mà kết hôn thì có thể thế nào cũng phải mời chị đến dự đó”.

Diệp Tri Ngã giả bộ không nghe thấy câu nói vừa rồi, cô lấy tay chỉ vào bộ quần áo đang mặc trên người tượng mẫu kia nói: “Cái này chị mặc vào liệu có đẹp không nhỉ?”.

“Không đẹp tí nào, tầm thường quá!”

“Thế chiếc kia thì sao nào?”

“Càng không đẹp chút nào cả”.

“Mắt nhìn của em bị sao thế?”.Diệp Tri Ngã mỉm cười tiếp tục đi về phía trước. Bước được vài bước chủ đề câu chuyện cứ thế tự nhiên lại được chuyển sang một hướng khác. Lần này là chủ để bình luận về người đàn ông mà Âu Dương Dương đã ưng ý trong bữa cơm ăn cùng nhau ngày hôm trước.Anh ta là cháu đích tôn của một dòng họ truyền thống bao đời theo nghề Trung y. Bây giờ thì chuyển sang làm công viên chức lĩnh vực chính trị trong một cơ quan nhà nước, tên gọi trong sơ yếu lý lịch là Giang Hải Dương, tên ở nhà thưởng gọi là Tiểu Duệ.

Cho nên đối với lĩnh vực tình cảm này mà nói quả thật là khó tiên đoán được. Âu Dương Dương trong trăm nghìn cơ hội tiếp xúc đã gặp gỡ rồi đi xem mặt giới thiệu biết bao nhiêu người đàn ông tài hoa sắc sảo. Thế nhưng người khiến trái tim cô rung động lại là anh chàng mang tên Tiểu Duệ chỉ đẹp trai hơn Thủy Mục Niên chút xíu, lại còn từ đó thay đổi hẳn thói quen tính nết của cô tiểu thư đỏng đành con nhà giàu luôn được cưng chiều này, biến cô thành một người con gái dịu dàng thùy mị biết lắng nghe người khác. Đi mua sắm mới được nửa đường, cú điện thoại gọi đến của đồng chí Tiêu Duệ khiến cho Âu Dương Dương ngay lập tức tươi tỉnh tinh thần, miệng cười chúm chím quay sang Diệp Tri Ngã giải thích với cô:

“Cái này…thứ hai tuần tới em sẽ mang đến phục vụ chị bữa ăn sáng bằng bánh ga tô mùi hoa mai ngon nhất thế giới này luôn nhé…”

Diệp Tri Ngã quay đầu đi, vẫy vẫy tay điệu bộ vờ như xua đuổi: “Trong vòng ba mươi giây cô phải biến mất trước mặt tôi ngay”.

Âu Dương Dương hì hì cười trừ rồi chạy rất nhanh đến chỗ hẹn. Diệp Tri Ngã cầm trong tay bộ áo con vừa mới mua xong, lười biếng chán nản tiếp tục dạo bước vài vòng các cửa tiệm trong tòa nhà mua sắm, rồi cũng quay ra. Tiệm mì mới mở nằm ngay cạnh cổng khu ra vào của khu này đang bốc lên mùi mì tam vị hấp dẫn vô cùng. Buổi tối thế này mà còn ăn bát mì với giá mười tệ một bát đó thì có thức khuya cả đêm cũng chẳng cần biết đói nữa.

Nhưng mà dường như khi người ta càng muốn trốn tránh điều gì lại càng khó để có thế trốn tránh thành công. Khi Diệp Tri Ngã đã quyết định chuẩn bị quay đầu lại rảo bước đi thì chợt nghe thấy tiếng vọng về phía mình và vui mừng thốt lên: “Bác sỹ Diệp, có phải là chị không?”

Diệp Tri Ngã nhìn thấy Kiều Mẫn Hàng đang rảo những bước thật dài đi về phía mình, có cảm giác giống như tội phạm trốn tránh cảnh sát đã nhiều năm giờ lại bị chính cảnh sát bất ngờ chạm mặt “hỏi thăm”. Cô gượng cười ra tiếng, trong đầu lập tức nghĩ ngợi dò đoán mông lung. Cách mà Âu Dương Dương vẫn dùng để kiếm kế thoát thân giờ đã đến lượt cô áp dụng thử một lần rồi!

Sự thật đã chứng minh rất rõ ràng rằng đang đến lúc nước sôi lửa bỏng, tình huống gây cần như thế này mà người bạn Âu Dương Dương đúng là không thể trông cậy tin tưởng được gì cả. Diệp Tri Ngã nhân cơ hội liền nhắn hai tin nhắn liên tục cho Âu Dương Dương thế nhưng vẫn bặt vô âm tín. Cô không thể kiên nhẫn chịu đựng nổi nữa liên gọi điện thoại sang phía đầu dây bên kia, kết quả dành cho cô là âm thanh phát ra”Số điện thoại mà bạn đang gọi đã tắt liên lạc”.

Tập đoàn thời trang nhỏ do Tôn Gia Linh kinh doanh đạt doanh thu rất tốt, trong cùng một tòa nhà mua sắm này đã tiếp tục mở quầy hàng thứ hai. Quầy hàng vừa khai trương sang ngày thứ ba rồi. Kiều Mẫn Hàng rảnh rỗi thảnh thơi đến cửa hàng chơi với Tôn Gia Linh. Thật là trùng hợp, Diệp Tri Ngã rơi vào tính huống như chú thỏ con ngốc nghếch tự động đâm đầu vào gốc cây, nên dành bất đắc dĩ bị động đi vào ngồi trong ghế sofa trong quầy hàng. Cô vừa nghe Tôn Gia Linh giới thiệu các khái niệm về thiết kế thời trang cũng như các kiểu dáng thời trang hợp thời mới, vừa lắng nghe câu chuyện tình yêu lãng mạn mà Kiều Mẫn Hàng thì thầm to nhỏ bên tai.

Diệp Tri Ngã đã từng nghe nói đến một câu như thế này, tính yêu ngọt ngào là phải thế hiện ra ngoài. Câu nói này nếu áp dụng vào trường hợp của Kiều Mẫn Hàng thì không có gì để thích hợp hơn được nữa, cô có một người yêu thập toàn thập mỹ như Phí Văn Kiệt nhưng lại không thể để cho toàn thế giới này biết được! Người con gái chìm đắm tình yêu này vừa hay xấu hổ lại luôn luôn nóng nảy thế hiện rõ ra nét mặt. Tôn Gia Linh chỉ vào phía Diệp Tri Ngã đang ngồi im bất động cười và nói: “May là còn có chị đấy. Em là em đã nghe cô nàng ấy nói đến cả tám trăm lần rồi. Hôm nay thì em cũng đã không còn phải bị cô nàng làm phiền nữa rồi đấy chị ạ!”.

Diệp Tri Ngã nhấc tay lên che miệng cười ngượng ngùng. Kiều Mẫn Hàng vỗ vỗ vào vai cô bạn tốt, nháy mắt nhìn chăm chú vào bàn tay của Diệp Tri Ngã: “Bác sỹ, trên cổ tay chị buộc cái gi thế này?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười dùng tay phải xoa xoa vào cổ tay trái, trên cổ tay trái đó có một sợi chỉ màu đỏ xâu môt chiếc ống làm bằng đá tròn nhỏ đã cũ, cô đã đeo nó từ nhiều năm nay rồi: “À, cái này chứ gì? Đồ này chẳng đáng tiền đâu, chị chỉ đeo nó chơi thôi mà”.

“Sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ, em cũng có một chiếc giống với cái của chị như đúc này”. Kiều Mẫn Hàng vừa nói vừa kéo cánh tay áo lên cao, lộ ra cổ bàn tay cũng đang đeo một chiếc vòng tay nhỏ, đúng là một chiếc ống tròn nhỏ đã cũ làm bằng đá, mà đường kính, độ rộng dài, hình dáng màu sắc giống với chiếc đeo trên tay cô y chang. Chỉ có một chỗ duy nhất không giống đó là chiếc mà Kiều Mẫn Hàng đeo được xâu vào trong một chiếc vòng ngọc Phỉ Thủy, ngọc được đánh bóng với màu sắc và chất lượng tương đối tốt, khiến cho chiếc ống tròn nhỏ đã được làm bằng đá đã cũ kỹ phai màu đó cũng lộ đầy vẻ phú quý sang trọng.

Diệp Tri Ngã cảm thấy để cười ra được một tiếng chân thành sao mà khó khăn đến thế. Cô nhìn chăm chăm vào chiếc ống tròn nhỏ đã cũ làm bằng đá đang được đeo trên cổ tay của Kiều Mẫn Hàng, tưởng như phải lấy hết sức mình gắng gượng lắm mới nhấc nổi cả khuôn mặt lên được, cố gắng để không cho người khác nhìn thấy rằng cô đang cảm thấy vô cùng buồn chán. Cô có thể đoán được ngay nguồn gốc món đồ này là từ đâu ra. Cô tiểu thư nhà giàu danh giá như Kiều Mẫn Hàng chỉ chắc chắn không bao giờ có thể đeo một thứ đồ làm bằng đá vừa cũ kỹ vừa rẻ mạc như thế này để làm đồ trang sức cả. Hai chiếc ống tròn nhỏ đã cũ làm bằng đá này được mua với giá tất cả là một trăm hai mươi tệ. Trên người Phí Văn Kiệt không có tiền lẻ, số tiền sáu mươi ngàn đó khi ấy còn do cô trả cho người bán hàng…

“Em đã nói rồi cơ mà, các chị đúng là chẳng hiểu gì cả, đúng là em và bác sỹ Diệp đều có con mắt tinh đời giống nhau, giá trị của nghệ thuật thì không thể dùng tiền bạc mua hay đo đạc được bao giờ mà”. Kiều Mẫn Hàng mỉm cười tủm tỉm nói với Tôn Gia Linh, rồi lại ngẩng đầu lên được đà nói với người đang đứng sau Diệp Tri Ngã, “Anh ơi, anh nói xem có phải là đúng như vậy không nào?”

Diệp Tri Ngã theo phản xạ liền quay đầu lại đằng sau mình. Kiều Thận Ngôn cười thật nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Anh đưa mắt nhìn chiếc vòng đeo trên tay của Diệp Tri Ngã rồi lại đảo mắt nhìn vào chiếc của Kiều Mẫn Hàng, sau đó nhìn sang phía Tôn Gia Linh nói: “Đã xong chưa em? Còn chưa đi được nữa thì thế nào cũng sẽ đến muộn đấy”.

Tôn Gia Linh cười vâng dạ rất ngọt ngào, quay ra dặn dò đơn giản vài câu với nhân viên bán hàng, rồi quàng túi xách vào cánh tay đi ra khỏi cửa hàng thời trang của mình: “Tiểu Mẫn, em có đi cùng với bọn chị không? Em có lái xe đến không vậy?”

“Em không lái xe đến đâu, em cũng không cần phải vội về nhà. Em muốn nói chuyện với bác sỹ Diệp thêm một chút nữa”. Kiều Mẫn Hàng thân mật đứng bên cạnh Diệp Tri Ngã, luồn tay vào cánh tay của cô. Diệp Tri Ngã bị lâm vào tình cảnh đã đành cưỡi hổ khó xuống nên gượng gạo lên tiếng đồng ý một lúc nữa sẽ đưa Kiều Mẫn Hàng về nhà. Ba người cùng nhau đi xuống tòa nhà, tiễn hai con người gia cảnh môn đăng hộ đối lái chiếc xe cũng đầy sang trọng hiện đại đi xa dần. Kiều Mẫn Hàng cười tươi gợi ý: “Thật chẳng dễ dàng gì mới có được một cơ hội tốt như thế này, bác sỹ Diệp, chúng ta đi ăn gì đó nhé? Hôm nay thì cuối cùng em cũng có thể được mời chị một bữa cơm rồi đấy”.

Kiều Thận Ngôn nhìn bóng dáng em gái và Diệp Tri Ngã trong tấm gương chiếu hậu dần dần khuất xa và bé nhỏ lại, anh hơi chau mày khiến vầng trán trở nên nhăn lại, tiện tay nhấn vào nút còi xe. Tôn Gia Linh ngồi vào chiếc ghế đằng sau xe, thở một hơi thật dài nhỏ nhẹ: “Ôi, biết làm thế nào bây giờ hả anh? Chúng ta sẽ kết hôn như thế nào đây? Mấy hôm nay vì mãi mê nghĩ chuyện này làm cho em cảm thấy đau đầu quá!”

Kiều Thận Ngôn cười khẽ: “Em làm ra việc đau đầu thì em phải tự đi dọn dẹp lấy nó chứ. Anh thì chẳng làm sao cả, mặc bừa một bộ áo âu phục, đeo một chiếc cà vạt vào nữa là có thể kết hôn thôi mà. Áo váy cưới và nhẫn cưới thì em tự chuẩn bị lấy nhé. Em nhớ là mua thì đừng có eo hẹp, đắn đo quá. Anh từ trước đến nay luôn chu đáo độ lượng với phụ nữ, em đừng vì chuyện này mà hủy hoại thanh danh đó của anh đấy, nhớ chưa”.

“Anh Tiểu Kiều”.

“Gì vậy?”

Tôn Gia Linh cắn vào miệng thốt lên: “Lần này em lại làm phiền đến anh rồi…”

Kiều Thận Ngôn vừa quay vô-lăng rẽ sang một bên đường một cách rất cẩn thận, vừa nghe âm nhạc trong tư thế vô cùng thoải mái: “Không sao cả, phí tổn hại tinh thần và phí tổn hại tuổi thanh xuân, anh sẽ gộp hết lại rồi thanh toán một lượt với em sau, một đồng cũng đừng hòng thiếu với anh đấy”.

“À đúng rồi, em cảm thấy tình cảm giữa anh và Tiểu Mẫn dạo này hình như đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi thì phải?”

“Cũng không đến nỗi tồi cho lắm, con bé nhà anh vẫn nằm trong giai đoạn giáo dục nghĩa vụ, lúc thì khóc ầm ĩ cả lên, lúc thì lại cười khanh khách, hôm nắng hôm mưa ai mà biết trước được!”

Tôn Gia Linh nhìn anh âu yếm: “Anh Phí Văn Kiệt thời gian gần đây có phải đang chịu rất nhiều áp lực từ phía tập đoàn phải không anh? Em nghe thấy Tiểu Mẫn nói rằng anh ấy đã gặp phải một số khó khăn vướng mắc gì đó trong công việc thì phải”.

“Tiểu Mẫn đã nói với em như thế nào vậy?”

“Em ấy cũng nói chẳng rõ ràng gì với em cả, chỉ nhắc đến chuyện gì mà nghe có vẻ như có phương án kế hoạch gì đó bị phủ quyết rồi, việc đó khiến cho anh Phí Văn Kiệt cảm thấy vô cùng buồn bã. Có phải là đã có chuyện xảy ra như vậy không anh?”

Kiều Thận Ngôn gật đầu đáp lại: “Đúng là có chuyện đã xảy ra như thế đấy. Phương án đề xuất di dời lò cao áp do Phí Văn Kiệt thiết kế phần trăm của mức độ nguy hiểm và thất bại là rất cao, mà đối với kỹ thuật thi công thì lại đòi hỏi quá cao, phương án này chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn lý luận mà thôi, chứ không có khả năng áp dụng vào thực tiễn, cho nên đã bị các nhà chuyên gia gạt bỏ ý kiến rồi!”

“Em nghe nói công trình di dời lò cao áp này đã được hoạch định từ rất lâu rồi mà, sao đến tận bây giờ vẫn chưa được di dời hả anh?”

“Em nghĩ di dời lò cao áp cũng giống như di chuyển cái kệ gỗ dùng để phối đồ rượu trong nhà thôi đấy hả, nói di dời là di dời luôn được sao?”. Kiều Thận Ngôn chuyển hướng sang một ngã rẽ khác, rồi cho xe dừng trước một góc sân nhỏ yên tĩnh hoang vắng trước cửa, “Em đi đi, anh ấy đã đợi em từ rất lâu rồi đấy”.

Tôn Gia Linh ngập ngùng nói với anh: “Anh Tiểu Kiều…”

“Gì thế? Còn chuyện gì nữa hả em?”

“Anh Tiểu Kiều, em…chuyện chúng mình kết hôn đó…em vẫn chưa nói với anh ấy anh ạ…”

Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn vầng trán lại: “Chưa nói với anh ấy là sao? Ý em là thế nào chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ sáng kiến ngốc nghếch này lại do mỗi mình em nghĩ ra thôi sao?”

Anh mím môi hỏi tiếp một lượt: “Anh vẫn đang cảm thấy kỳ quái đây.Từ khi nào anh ta lại thay đổi đến mức có thể khờ khạo giống như em vậy. Đã đồng ý với sáng kiến ngốc nghếch này rồi cơ mà!”

“Là, đúng là ngốc nghếch thật, bây giờ em cảm thấy hối hận quá anh ạ…”, Tôn Gia Linh thở dài ngao ngán, “Nhưng mà em không hề nghĩ rằng sự việc lại có thể xảy ra hơn hẳn sức tưởng tượng của mình như thế này. Em vẫn cứ nghĩ rằng…vớ vẩn qua loa rồi thì cũng sẽ xong hết thôi mà…”

“Việc này Tiểu Mẫn có biết hay không thế?”

Tôn Gia Linh ngập ngừng rồi gật đầu ra hiệu có.

Kiều Thận Ngôn lắc đầu nói tiếp: “Em và Kiều Mẫn Hàng đúng là những bà yêu tinh luôn tìm cách trêu ngươi người khác! Lúc nào cũng gây phiền phức cho anh, từ nhỏ đến lớn anh đã giùp 2 cô dọn dẹp chiến trường do các cô gây ra không biết bao nhiêu cho kể hết rồi. Dù gì cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao không thể sống bằng lý trí một chút!”

“Anh Tiểu Kiều…”

Kiều Thận Ngôn vẫn chưa nguôi giận, lắc đầu tỏ vẻ khó chịu: “Đi nhanh lên đi, anh giờ không nói chuyện với em nữa. Em yên tâm đi nhé. Nhưng mà sự tình đã ra nông nổi như thế này rồi, anh không tiếp tục tham gia trò chơi ngốc nghếch của các cô nữa. Anh phải nghĩ ra cách nào đó để giải quyết tình hình cho êm thắm nhất mới được”.

Tôn Gia Linh chớp hai hàng mi nhìn Kiều Thận Ngôn một cách đầy âu yếm: “Anh trai Tiểu Kiều của em vẫn là nhất!”

“Lần sau mà còn tái phạm nữa thì anh nhất định sẽ phạt em đấy. Còn nữa, Tiểu Mẫn về nhà anh sẽ phải phạt hai cô mới được!”

Tôn Gia Linh vừa cười vừa mở cánh cửa xe đi ra ngoài, vẫy tay chào tạm biệt Kiều Thận Ngôn rồi bước chân đi vào khu vườn đầy hoa cỏ và cây xanh đó. Kiều Thận Ngôn châm một điều thuốc lặng lẽ hút rồi khởi động xe quay trở lại về hướng tập đoàn, nhấn nút cho cánh cửa xe hạ thấp xuống một chút để khói thuốc bay ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhấc tai nghe cắm vào điện thoại di động, từ từ cho xe chạy chậm lại phía trước ngã tư đèn đỏ, vừa nghe điện thoại vừa mỉm cười vui vẻ thật lâu.

“Hả? Cô ấy lại…là con gái của ông Diệp Toàn phải không nhỉ?” Đầu điện thoại bên kia lại tiếp tục nói thêm vài câu nữa rồi cũng tắt máy. Ngã tư đèn đỏ đã bật tín hiệu cho phép đi. Kiều Thận Ngôn ngoái đầu nhìn chăm chăm về phía dòng xe tấp nập đang lần lượt chạy phía trước, cũng không hề nghe thấy tiếng còi inh ỏi đang giục giã ở đằng sau. Trên môi anh bỗng nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Sao lại có thể biến thành như thế cơ chứ, sao lại hay thế…”

Diệp Tri Ngã đã cuồng xem phim truyện kể từ khi còn là sinh viên, nào là phim Mỹ, phim Nhật hay phim Hàn cô đều sau mê xem. Chỉ cần nhắc đến tên của một bộ phim hơi nổi tiếng thôi là y như rằng cô đã từng xem qua rồi, có thể nói rằng học tập và xem phim là hai mục đích sống duy nhất của cô. Những câu chuyện với những sắc thái tình cảm bi hài yêu hận cô đều đã xem rất nhiều và cũng đã bàn luận đến nó rất nhiều rồi. Từ lúc tình cảm chân thật say đắm cho đến khi mọi thứ đổi thay rồi tình cảm dần phai mờ, những tình tiết trong phim đó có người đánh giá rằng đó như là một kinh nghiệm sống trong xã hội này vậy, ấy thế cũng có người cho đó là những câu chuyện vẽ vời mông lung không lối thoát.

Khi mà cô vẫn chưa thực sự trưởng thành, khi mà cô vẫn chưa thực sự thoát khỏi mông lung không lối thoát ấy, khi ấy cô đã từng say đắm xem đến mức độ ôm ghì chiếc máy tính trong tay mà khóc nức nở. Đó là bộ phim do Nhật Bản sản xuất mang tựa đề “Đại cải tạo những chú lợn hoang dã” mà cho đến ngày hôm nay đây cô vẫn không dám mở ra xem lại thêm một lần nào nữa. Cô cũng vẫn còn nhớ như in cho đến lúc này câu nói đầy bi thương khiến cho cô kiềm chế không nổi lòng mình:

“Tần suất bạn gặp được người mà bạn có thể tay trong tay với người ấy rõ ràng gần bằng tần suất kỳ tích có thể xuất hiện”.

Thế nhưng định nghĩa như thế nào mới có thể được gọi là kỳ tích cơ chứ? Kỳ tích là trải qua bao nhiêu sống gió cuộc đời cuối cùng cũng kiên trì sống được đến ngày hôm nay, để có thể tương phùng với anh ấy tại nơi mà ranh giới giữa trời và đất vô cùng mong manh đến thế, hay kỳ tích là khi đã mất đi anh ấy rồi vẫn kiên trì gắng gượng sống những ngày tháng còn lại trên thế giới tàn khốc và mong manh giữa trời và đất hay sao?

Khi mà vẫn còn có thể yêu và được yêu, Diệp Tri Ngã nghĩ rằng tình yêu của cô và anh sâu đậm hơn cả trời xanh bao la và bỏng cháy hơn biển cả dữ dội ngoài xa. Bất kỳ thứ gì khi đem ra so sánh đối chiếu thì ta mới thấy hết được sự quý giá vô ngần của nó. Khi cô một mình cô đơn ôm hành lý nặng nề rời xa vùng quê thân thương ấy, để đến thành phố Ninh Huy này, đã không còn một bóng người vẫn như ngày xưa đợi chờ mong ngóng cô bến ga tàu nữa.Đôi bàn tay ấm áp ấy, vòng ôm nhớ nhung da diết ấy, cái ngày mưa lất phất như khóc thương ấy, tay lỉnh kỉnh những đồ là đồ khiến cho cô không thể cầm ô che được, để rồi cô rõ ràng là cầm ô bên mình thế nhưng mưa vẫn rơi xuống và nước vẫn làm ướt bộ quần áo.

Đó là lần đầu tiên cô biết khóc sau khi Phí Văn Kiệt rời xa cô. Đứng trên sân ga tàu hỏa nườm nượp những tàu qua lại đông đúc, cô một mình đơn côi vừa bước đi vừa tủi thân khóc lóc, không thể nhấc tay lên lau nước mắt đã ướt đầy hai hàng mi, nước mắt cứ thế lăn dài xuống má xuống mũi, khiến người xung quanh không thể không ngoái nhìn. Cô chẳng biết bất cứ ai bất cứ điều gì cả, cũng chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến những điều đó nữa. Ngày đó cô mới thật sự hiểu được rằng cô đã sai như thế nào, một cái sai thật tầm thường vô vị, một cái sai thật không nên sai như thế. Cô đã thổn thức hao tâm hao trí để cố gắng hiểu được những điều đó rốt cuộc có nghĩa như thế nào…

Đỗ Quân nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Diệp Tri Ngã: “Tiểu Diệp à…”

Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt như vừa quay trờ lại đời thực, mỉm cười nhẹ nhàng nói với anh: “Em xin lỗi, em…em đang suy ngẫm đến một vài số liệu lúc nãy, mải mê suy nghĩ nên không biết anh gọi em…Anh vừa nói gì với em thế ạ?”

Đỗ Quân liền cười nhẹ và lắc đầu trả lời: “Anh không nói gì cả đâu, chỉ có điều đây là lần thứ ba em dùng giấy ăn quệt vào tương dầu trong bữa ăn này đấy…”

Diệp Tri Ngã mở to mắt vất những mảnh giấy ăn xuống, lấy ít giấy ăn sạch lau những vết tương dầu còn đang bôi dang dở trên khắp lòng bàn tay. Đỗ Quân đặt dĩa đang cầm trên tay xuống bàn rồi ngã lưng mình vào chiếc sofa, mỉm cười nói với Diệp Tri Ngã: “Đây được coi như lần đầu tiên anh mời em đi ăn cơm một cách chính thức, nhưng anh không hề nghĩ rằng em lại ăn cơm với đầy vẻ chán nản u buồn đến thế, điều này khiến cho sự tự tin trong anh cảm thấy bị đả kích nặng nề em ạ!”

“Anh Đỗ Quân à, em không phải là…”

“Anh biết mà, anh chỉ đùa với em mà thôi”, Đỗ Quân nhấc ly lên cụng với cô, vừa cười vừa nói, “Quãng thời gian gần đây em đã rất mệt mỏi rồi đấy, giáo sư Khưu từ trước đến nay luôn yêu cầu đồng nghiệp vô cùng nghiêm khắc, làm việc với ông ấy không hề dễ dàng tí nào đâu. Thế nhưng dù sao cũng sẽ học được những điều thực sự có ý nghĩa. Anh tin rằng em sẽ có thể phấn đấu kiên trì đến cùng được”.

“Em hiểu mà anh, em không cảm thấy mệt mỏi đâu ạ, em chỉ là…mấy ngày hôm nay em ngủ không ngon, chắc là buồn bã thôi. Tối nay em sẽ ngủ sớm đi một chút là không còn thấy mệt nữa ngay mà”. Diệp Tri Ngã cũng nhấc ly lên cụng với anh, nhấp một chút rượu vào miệng, cảm nhận vị đắng xen lẫn vị chua trong từng giọt rượu cô vừa uống, rồi nhẹ nhàng chầm chậm nuốt vào trong cổ họng.

“Tiểu Diệp”.

“Dạ?”

Ánh đèn trên mặt kính của quán ăn phản xạ qua cặp kính mắt Đỗ Quân đang đeo, khiến cho Diệp Tri Ngã nhìn không rõ đôi mắt của anh đằng sau cặp kính dày đó:

“Tiểu Diệp, em có thấy là…Con người anh, em cảm thấy như thế nào?”

Diệp Tri Ngã nhìn chăm chú vào anh, giả bộ ngơ ngác nhìn như không hiểu và cười: “Con người anh rất tốt à”.

“Tốt?”, Đỗ Quân cười nhẹ, ”Sự khen ngợi của em cũng trống rỗng quá đấy, em hãy nói thực tế một chút đi, cụ thể hơn nữa, để cho anh được hiểu rõ hơn đi em”.

Mười đầu ngón tay của Diệp Tri Ngã đan xen vào nhau, lòng bàn tay hướng lên trên: “Cái này thì, thì là, con người tốt, vừa thân thiện lại vừa hòa nhã, mà cũng rất biết cách nói chuyện, rất có tư duy, hơn thế lại còn độ lượng bao dung, mà công tác sự nghiệp học hành nghiên cứu càng tốt nữa, khiến cho những người khác nhìn vào anh đều có cảm nhận chung là anh rất tốt, hi hi hi!”

Ly rượu trong tay Đỗ Quân sánh lên, anh phì cười và nói với cô: “Tại sao đến cái tốt của anh cũng có thể tốt đến mức độ rập khuôn như thế cơ chứ, chẳng nhẽ không hề có đôi chút gì gọi là cá tính được sao, không có chỗ nào để cho em cảm thấy anh không giống với những người con trai khác hay sao em?”

“Chỗ không giống nhau? Chỗ-không-giống-nhau…”

Đỗ Quân nhíu mày lên: “Tìm không thấy sao em?”

Diệp Tri Ngã phá lên cười: “Tại sao anh lại phải cần có chỗ nào để có thể không giống với người khác được như thế cơ chứ?A nh đã một mình độc chiếm biết bao là ưu điểm như thế rồi cơ mà, hãy để cho những người con trai khác một vài con đường sống đi anh”.

Đỗ Quân cười thật giòn giã, anh uống nhẹ một ngụm rượu, đôi mắt đầy vẻ say đắm nhìn chăm chăm vào Diệp Tri Ngã: “Nhưng mà anh thì lại sắp đi vào đường cụt rồi, bây giờ không quay đầu ngoảnh bước lại thì có thể sau này muốn ngoảnh lại e rằng cũng chẳng còn có cơ hội nào nữa đâu”.

“Dạ, gì, gì ạ?”, Diệp Tri Ngã nghiêng nghiêng đầu, hỏi với giọng đầy ngạc nhiên. Đỗ Quân cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vừa cười vừa lắc đầu liên tục: “Đúng là nhanh thật đấy Tiểu Diệp, chúng ta quen nhau đến bây giờ cũng đã hơn mười năm rồi đấy nhỉ. Có những lúc anh thật sự không dám tin rằng chúng ta đã quen nhau lâu như thế rồi. Khoảnh khắc đó, khi mà chúng ta vẫn còn học chung một ngôi trường như thế, những sự việc đi qua dường như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, mười năm nay cũng là hơn ba nghìn ngày đã trôi qua rồi, anh không biết rằng chúng ta đã đi qua những ngày tháng đó như thế nào để đến được ngày hôm nay đây em nhỉ”.

“Đúng đấy anh ạ, đúng là thời gian trôi qua thật nhanh phải không anh?”. Diệp Tri Ngã cười tủm tỉm, trong thâm tâm cảm thấy chút gì đó vừa thoáng qua như là vị chua như là niềm ngọt ngào man mác. Những ký ức đã qua có thể khiến cho trái tim người ta bỗng nhiên trở nên thật mềm yếu.

“Cũng đã mười năm trôi qua rồi còn gì, ngay từ ngày đầu tiên trong quảng thời gian mười năm đã trôi qua ấy, anh đã khắc sâu trong lòng một điều, luôn canh cánh trong mộng cho đến tận bây giờ, anh luôn mong nó sẽ mãi là giấc mộng đẹp, để thấy thật tiếc nuối nếu phải tỉnh giấc mộng đẹp này”. Diệp Tri Ngã bỗng nhiên chột dạ, chủ động tránh xa tầm nhìn của Đỗ Quân, cười thật to: “Cái gì hả anh…giấc mộng là sao ạ?”

Thế nhưng ánh mắt của Đỗ Quân không hề bỏ qua cô. Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, cái nhìn của anh thật say đắm thật sâu sắc, giống như lưỡi dao trong các ca phẫu thuật từng tầng từng tầng lướt qua từng thớ thịt lộ ra rõ mảng nội tâm trong con người. Sự do dự muốn trốn tránh của Diệp Tri Ngã thật là khó diễn tả cho hết. Dưới ánh đèn điện chiếu rọi vào người, sắc mặt cô trông vừa mệt mỏi vừa đôi chút sợ sệt, bộ dạng hoàn toàn bị động không biết tiếp theo sẽ nên làm thế nào để đối diện với tình huống đầy khó xử này đây. Một chút hy vọng hay một chút tươi vui cũng chẳng thể lóe sáng trên thân thể cô.

Một người đàn ông trưởng thành ba mươi lăm tuổi biết thế nào gọi là khái niệm nên dừng cho đúng lúc, cũng có thể biết đôi chút bí mật của khái niệm được gọi là đã nắm rõ toàn thế giới rộng lớn này chăng, hay cũng vẫn còn muốn chôn sâu những điều đó trong thâm tâm không cho bất kỳ một người nào khác biết. Đỗ Quân uống một ngụm lớn rượu vang để an ủi đôi môi đã khô cạn vì nước, vừa bình tĩnh vừa diệm đạm cười với cô và nói: “Cả thế giới rộng lớn vô ngần này cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng hảo huyền mà thôi. Đó không phải là giấc mộng của bất kỳ một cá nhân nào, mà là giấc mộng của tất cả của toàn bộ. Dù bạn không còn nhưng cả thế giới này vẫn sẽ tiếp tục ảo mộng nó”.

Diệp Tri Ngã càng lúc càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Anh Đỗ, anh đã chuyển sang nghiên cứu lĩnh vực triết học từ khi nào thế anh?”

“Câu nói này không phải do anh nói đâu, mà là OSHO nói”.

Diệp Tri Ngã làm bộ giống như một cô học sinh chăm chỉ chuyên tâm lắng nghe và gật đầu: “Thật là sâu sắc, đúng thật là sâu sắc! Sâu sắc lắm…mà là vị thần thánh đến từ phương trời nào thế hả anh?”

Câu chuyện của hai người bỗng vì thế được chuyển sang một chủ đề hoàn toàn khác hẳn câu chuyện được nhắc đến lúc nãy. Từ OSHO lại chuyển sang nói đến chế độ chủng tộc Ấn Độ rồi tiếp tục được chuyển sang những vấn đề khác, thuận theo logic đưa đón của chủ điểm này cứ thế lan rộng sang những chủ điểm tương đồng khác. Bữa cơm của hai người diễn ra vô cùng vui vẻ. Sau bữa cơm, Đỗ Quân đưa Diệp Tri Ngã về nhà với phong thái đầy ga lăng lịch sự.

Thế nhưng Diệp Tri Ngã lại không lên nhà luôn, cô đứng bên một góc của cầu thang nhìn dõi theo bóng Đỗ Quân đang khuất dần phía hai hàng cây xanh trải dài trên con đường ngoài kia, đột nhiên cô cảm thấy thật là hối hận, có thể cô nên ở lại công tác tại phòng cấp cứu của bệnh viện cũ. Cô không muốn phải nợ nần người khác như thế này, nhưng mà cô lại mang ơn anh Đỗ Quân lại quá nhiều, nhiều vô cùng rồi, cô không biết đến khi nào mới có thể trả nổi hết anh đây…Cô thật sự đã quá ngốc nghếch quá khờ dại, lại còn quá tự ti…

Có thể đêm nay là một đêm chứa đầy sai lầm. Vào trong nhà ngồi một hồi lâu trên chiếc sofa, khi tâm trạng cô đang rối bời không biết nên làm như thế nào cho đúng thì đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên. Có phải là số điện thoại mới của Kiều Mẫn Hàng gọi cho cô trong bữa ăn hôm trước hay không, cô mở di động ra xem thì đúng là của Kiều Mẫn Hàng gọi đến. Diệp Tri Ngã vô hồn ấn vào nút chức năng nghe, tiếng Kiều Mẫn Hàng bên đầu dây bên kia thật thảng thốt lo lắng.

“Bác sỹ Diệp, chị sống ở đâu thế? Có việc gấp, chị có thể đến đây ngay lập tức được không chị?”

Diệp Tri Ngã nhíu mày hỏi vội: “Có việc gì thế em? Em lại cảm thấy không được khỏe đúng không thế?”

Kiều Mẫn Hàng cười khô khốc: “Không có đâu…Mà là…Có một chút việc gấp, chị sống ở đâu vậy, em đến đón chị nhé?”

“Việc gấp gì thế em?”, Diệp Tri Ngã hỏi với vẻ nghi ngờ khó hiểu. Cô thật sự không muốn đi một chút nào cả, nhưng Kiều Mẫn Hàng năm lần bảy lượt mời cô với giọng đầy cầu khẩn. Cô không còn cách nào từ chối nữa mà cũng cảm thấy rất ngại vì đã bao nhiêu lần từ chối Kiều Mẫn Hàng rồi, nên đành cắn răng miễn cưỡng đi theo lời thỉnh cầu này. Sau khi hỏi xong địa chỉ nơi đến, cô lại một mình bước ra khỏi căn phòng.

“Vâng vâng vâng!Thế thì tốt quá rồi ạ!”, Kiều Mẫn Hàng lộ vẻ cảm kích, rối rít cảm ơn rồi gác điện thoại. Diệp Tri Ngã cầm di động trong tay nghĩ ngợi, đó chẳng phải là nơi mà đêm hôm trước ấy Kiều Thận Ngôn đã dẫn cô tới hay sao? Là nhà của anh ấy hay sao? Nửa đêm nửa hôm lại gọi điện bảo đến đó liệu có việc gì khẩn cấp hay không? Nhưng cô đã nhận lời thỉnh cầu của Kiều Mẫn Hàng nên đành phải đi một chuyến đến đó, để xem ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô với chiếc túi xách, mang đôi giày vừa tháo ra bước ra khỏi nhà. Cô chợt nghĩ đến việc mình vừa uống chút rượu lúc nãy và không dám lái xe đi, nên liền vẫy taxi ở đầu cổng, xe chạy một mạch đến địa chỉ Kiều Mẫn Hàng vừa đưa cho.

Đã hơn mười một giờ rồi, dòng xe cộ trên đường đã rất thưa thớt. Hai mươi phút sau chiếc taxi chở cô dừng ngay tại chiếc cổng to của khu nhà nơi đây. Đó là hai ngôi nhà được xây với kiến trúc giống nhau hoàn toàn. Cô lưỡng lự dừng chân, ngó nghiêng mọi cảnh vật xung quanh mình, không còn nhớ rõ là lần trước đó đã bước ra từ ngôi nhà nào. Kiều Mẫn Hàng nói là nhà thứ nhất, vậy nhà nào mới là nhà thứ nhất?

Vừa đúng lúc Kiều Mẫn Hàng bước ra khỏi ngôi nhà đó, nhìn Diệp Tri Ngã vẫy tay gọi với theo. Cô vội vàng bước đến: “Rốt cuộc là đã xảy ra việc gì vậy Kiều tiểu thư?”

Kiều Mẫn Hàng ngập ngừng ậm ậm ừ ừ không thốt ra lời, đưa Diệp Tri Ngã đi vào trong thang máy, nhấn nút và cầu thang bắt đầu chuyển lên trên. Khuôn mặt Kiều Mẫn Hàng tỏ vẻ vô cùng khó xử: “Bác sỹ Diệp, em hỏi chị một việc này chị ạ…”

“Việc gì vậy em?”

“Vâng, cái việc kia, chị có phải là…Chị và anh trai em đã tốt rồi phải không?”

Diệp Tri Ngã mở to mắt rồi ngạc nhiên, phải đến năm giây sau cũng không hiểu ra được câu nói này có ý gì: “Tốt? Cái gì đã tốt rồi cơ chứ?”

“Thì là…” Kiều Mẫn Hàng thở một tràng dài hơi, “Chị đừng có giấu em nữa đi bác sỹ Diệp ạ, em đều đã biết hết rồi đấy. Chị chẳng đã đến chốn này qua đêm cùng anh trai em rồi còn gì nữa!”

Diệp Tri Ngã thẩn thờ hốt hoảng không phản ứng được gì: “Qua, qua, qua, qua đêm rồi? Rõ ràng là chẳng có việc gì cả mà, chuyện hôm trước thì là…”

“Em biết là chị xấu hổ ngại không dám nói ra, nhưng mà em thật sự không ngờ được rằng sự tình lại ra nông nỗi như thế này chứ. Bây giờ thì không thể giấu giếm được gì nữa rồi. Không chỉ có em biết mà ba em cũng đều biết hết rồi đấy chị ạ!”

“Ba em?”, Diệp Tri Ngã càng lúc càng trở nên không hiểu ra vấn đề gì cả, thang máy vang lên một tiếng báo hiệu đã đến nơi. Kiều Mẫn Hàng đẩy cô trong tư thế bất động ra khỏi thang máy, thở dài ngao ngán thốt lên: “Ba em đang ở bên trong thẩm tra anh trai đấy, chị cũng mau đi vào trong đó đi! Không có việc gì đâu bác sỹ Diệp ạ, ba em rất quý chị đấy, ba nhất định sẽ không giận anh chị đâu!”

Diệp Tri Ngã càng trở nên khó hiểu không biết phải phản ứng như thế nào: “Em nói đều là những vấn đề gì thế, cái gì mà giận, chị đã làm gì cơ chứ?”

“Bác sỹ Diệp, chị chẳng lẽ vẫn còn không biết hay sao?, Kiều Mẫn Hàng nắm tay cô nhẹ nhàng cười nói, ” Thật là không thể ngờ được anh trai em cũng có lúc thích được một người con gái cơ chứ. Anh ấy bây giờ vì chị, nên nói thế nào cũng không chịu kết hôn với Tôn Gia Linh đâu đấy chị ạ”.