Nói cũng đúng, từ cái lần chó cắn ấy thì tôi vô cùng oanh liệt mà nói cho hắn biết rằng hắn đã hoàn thành bài thi vô cùng xuất sắc, vậy nên tôi phong cho hắn làm huynh đệ tốt của tôi và điều này làm hắn vui vẻ ra mặt.

Sau đó…thì hắn chuyển đi, chẳng thèm nói cho tôi một tiếng, bẵng đi hơn 14 năm lại đột ngột xuất hiện. Vào cùng trường, học chung lớp và ngồi kế nhau...

Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn. Thằng nhóc có huôn mặt mũm mĩm trắng ngần như bánh bao, đôi mắt to tròn, tay chân múp múp ngắn lũn cũn, nom như một con búp bê ai nhìn cũng muốn nhéo.... giờ đã trở nên… đẹp trai đến bất ngờ.

Duy chỉ có một điều… chẳng dễ thương chút nào, tôi thích Thiên Ân của hồi bé cơ. Thiên Ân bé xíu hơi ngốc một chút nhưng lúc nào cũng cười với tôi, lúc nào cũng nắm chặt tay tôi mỗi khi tôi sợ, dù cho cậu cũng sợ chẳng kém....

“ Suốt 14 năm, tôi đã đợi… dù chỉ một lá thư nhưng mà không hề có…”

Hắn đột ngột lên tiếng.

“ Hả? ”

“ Ngày nào tôi cũng đứng đợi ở hòm thư… sau đó tôi mới nhận ra là cậu đã quên tôi rồi…”

“ Khoan, tôi làm gì có địa chỉ mà gửi, chính cậu mới là người ra đi mà không nói câu nào thì có, mãi đến hôm sau tôi đến lớp mẫu giáo thì cô giáo mới nói rằng cậu đã chuyển đi rồi…”

“ Chờ đã, sáng hôm chuẩn bị chuyển đi tôi có để lại địa chỉ vào hòm thư nhà cậu...”

“ Hôm đó khi tôi đi học về, một chiếc xe tải lùi đổ cổng nhà tôi, cái hòm thư cũng bẹp dí nên ba tôi vứt luôn rồi còn đâu.”

“ Ặc…”

Hắn gục xuống bất lực.

“ Phải chi cậu đưa cho mẹ tôi hoặc đưa trực tiếp tôi luôn có phải hơn không? ”

“ … ”

Hắn im lặng. Tôi im lặng. Có ai ngờ đâu tại cái lí do lãng xẹt như vậy mà mất liên lạc những 14 năm trời. Tôi định mở miệng nói gì đó cho đỡ ngượng ngùng thì loa chung hú lên inh ỏi.

“ Đứng dậy đi, tới giờ tập trung rồi.”

Hắn chìa tay ra cho tôi nắm lấy. Tôi níu tay hắn đứng dậy, hai đứa sánh vai trở về trại.

Chúng tôi tập thể dục buổi sáng xong rồi ăn sáng. Tôi chọc chọc bông cải xanh, tôi ghét bông cải kinh khủng nhưng Bảo An lúc nào cũng cằn nhằn tôi không được bỏ mứa, nó bảo cái gì mà không tôn trọng người nấu bla bla… nên tôi mới nhẫn nhịn cho vào miệng.

“ À, nói mới nhớ, tối nay có chơi thử thách can đảm không nhỉ?”

Lông tơ trên người tôi dựng đứng. Sao tôi lại quên được nhỉ? Bao giờ đi cắm trại cũng đi kèm theo một chuyên vô cùng kinh dị gọi là thử thách lòng can đảm. Ban đầu mọi người quây quần bên đống lửa nghe thầy chủ trò kể chuyện ma, sau đó tụi tôi chia cặp đi vào rừng. Tất nhiên là khu rừng đã được qua xử lí để đảm bảo an toàn và “ rùng rợn ” hơn.

Đối với các cặp đôi thì trò này có vẻ thú vị còn với mấy đứa FA thì đúng là ác mộng kinh hoàng.

Tôi còn chẳng nhớ nguyên ngày hôm nay tôi đã làm những gì nhưng chắc chẳng có gì ra hồn, Cà Chua bảo tôi đã sống chết đưa một con cá sống vào miệng khi chúng tôi được phân công nấu ăn đấy. Tất cả là vì bốn chữ “thử thách can đảm”.

Loáng một cái mà trời đã tối dần và tôi bây giờ đang ngồi ngây ngốc nghe thầy giáo kể chuyên ma rồi.

“ Ê Khoai.... Khoaiiiiiii....”

Củ Cải lắc tôi dữ dội mà tôi chẳng thể nào nghe thấy cậu ấy nói gì. Thân xác còn đây nhưng hồn vía đã bay về cõi nảo nào...

“ Cà Chua, cậu thắp ba nén hương gọi hồn nó về đi.”

“ Chậc, để tớ.”

Vỗ vỗ mặt, không xi nhê. Hét vào tai, không xi nhê. Véo má, không xi nhê. Nó điên quá tính cầm khúc gỗ phang cho tôi một cái, Củ Cải phải ngăn mãi mới được.

Cuối cùng, tôi tự tỉnh lại khi nghe chủ trò nhắc: “ Mời các bạn lên bốc thăm chọn bạn cặp.”

Cậu trời cho tôi không phải đi một mình, năm ngoái tôi đã dính chưởng do bạn cặp của tôi bị ốm không tham gia được.

“ Số 28 ở đâu vậy? ”

A, là số của tôi. “ Ở đây... Lại là cậu à?”

Ặc, lại thằng nhóc Thiên Ân? Số phận run rủi thế nào mà tôi cứ phải dính chung với hắn thế này.

“ Sao? Thất vọng hả? Tôi đổi với người khác nhé?”

“ Thôi không cần đâu. Tôi sợ ma lắm, mong cậu giúp đỡ cho.”

Hắn không trả lời mà vỗ vỗ đầu tôi an ủi, khiến tôi cũng an tâm phần nào.

“ Tới lượt cặp số 28 đấy.”

“ Ok, tới đây.”

Hắn nắm tay tôi tính kéo đi cơ mà... tôi không nhúc nhích. Tay tôi lạnh toát, chân tôi chôn luôn xuống dưới đất rồi.

“ Hay để tôi bế cậu đi nhé?”

“ Không cần.”

Tôi phăm phăm đi vào rừng. Mới đầu tôi còn tỏ ra cứng rắn, đi lên trước hắn thì đột nhiên trong bụi cây sột soạt nhảy ra một con ma.

“ AAAAAAAAA......”

Tôi hét trèo luôn lên người Thiên Ân, cảm giác giống như con đười ươi đang ôm chặt cái thân cây vậy. Ấy thế mà hắn bình thản lướt qua con ma đó luôn, xem như chúng ta chưa hề gặp nhau vậy đó.

“ Qua rồi.”

Tôi thút thít trèo xuống nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn. Với cái tình hình 50m lại xuất hiện một con ma như này chắc tôi phải để hắn bế tôi ra luôn quá.

“ AAAAAAA.... CÚT ĐI....”

“ AAAAAAA.... THA CHO TUI....”

Tới đoạn cuối cùng, tôi hí hửng rằng mình sắp thoát rồi định chạy vèo một cái ra ngoài luôn. Ai ngờ từ đâu mọc ra một bàn tay máu me túm lấy chân tôi lại.

Tôi hét một tiếng thất thanh, ngã oạch luôn xuống đất, giả chết luôn. Để lại Thiên Ân với “con ma” đứng nói chuyện với nhau.

“ Bạn này hơi yếu vía nhỉ? Bạn gái em à? ”

“ Vâng ạ.”

Tôi thừa biết cái kiểu của tên này ra, hắn đang kìm nén để không phun ra câu: “ Không phải gái thì là trai à? ” đây.

Sau cùng tôi để hắn cõng tôi ra ngoài, trong ánh mắt ngưỡng mộ của lũ con gái.