Tất cả mọi người lục đục xuống xe. Tôi và Thiên Ân đi xuống sau cùng. Bởi vì hắn đi trước tôi nên tôi có thể nhìn thấy vai hắn và… cả dòng suối nhỏ vắt qua vai hắn nữa.

Tôi giật mình.

Bảo Bình ơi Bảo Bình, mày làm sao lại có thể làm ra cái chuyện bựa như thế hả? Làm sao mày có thể vừa mượn vai người ta ngủ lại còn chảy dãi ra áo người ta thế kia? Mày có biết một bộ quần áo của tên thiếu gia sống trên nhung trên lụa kia có thể lên tới vài trăm đô không?

Trời ơi, nếu đúng quần áo của hắn tính bằng tiền đô thật thì bán cả nhà tôi đi cũng chưa chắc đền nổi, chẳng lẽ từ đây về sau cả nhà tôi sẽ phải sống ở ngoài đường ư? Rồi mùa đông tới, bốn người một nhà chúng tôi sẽ chết rét, chết đói ngoài đường sao?

Không được, tôi không thể để chuyện này xảy ra được. Phải lập tức sửa sai ngay.

Không nghĩ ngợi gì nữa hết, tôi lao vèo theo hắn, rút khăn tay ra lau sạch nước dãi trên vai hắn.

Hắn chụp lấy tay tôi, nhăn mặt hỏi.

“ Cậu làm cái gì thế?”

Tôi giấu vội cái khăn giấy ra đằng sau.

“ Không có gì. Không có hết.”

Hắn nhìn tôi như đứa ngốc rồi quay đi.

Chờ hắn đi khuất rồi tôi mới dám thở hắt ra một hơi. Hà hà, ta đã thoát… tên ngốc kia còn lâu mới phát hiện ra...

“ Ồ... Tình như cái bình luôn...”

Đằng sau tôi là hơn 38 đầu người từ nãy giờ im lặng xem phim tình cảm.

Đậu Phụ và Cà Rốt – hai thằng quỷ sứ của lớp – đại diện tiên phong lên cover lại đoạn tình củm của tôi và Thiên Ân.

Đậu Phụ đặt tay lên vai Cà Rốt.

“ Có mệt không? ”

Cà Rốt chụp tay nó, cười cười.

“ Có em bên cạnh thì mệt làm sao được.”

Đậu Phụ cảm động, mắt bắn ra trái tim.

“ Em yêu anh, Thiên Ân.”

“ Anh cũng yêu em, Bảo Bình.”

Rồi tụi nó phá lên cười như chưa bao giờ được cười, tưởng chừng như dứt cái tụi nó lăn đùng ra chết luôn ấy.

Tôi nhìn chằm chằm tụi nó 3 giây rồi hạ cẳng sút cho mỗi đứa một cái. Có tin tao nấu sốt vang chúng mày luôn không???

Nhìn chúng nó ôm mông nhảy tưng tưng, ha, thật hả hê cõi lòng.

“ Nào, tập trung lại nghe tôi phổ biến quy định trại đây. Nữ bên trái, nam bên phải… nào mấy anh đang ôm ấp nhau kia… Phải, các anh đấy, ôm ấp hôn hít để sau nhé, đang có rất nhiều F.A xung quanh đây và sẵn sang choảng hai anh luôn đấy…”

Cả bọn cười phá lên.

“ Tôi muốn tất cả tai, mắt của các bạn tập trung vào tôi bởi vì tôi chỉ nói một lần thôi và nếu vi phạm những điều sau sẽ bị đuổi thẳng cổ về nhà. Thứ nhất, đề phòng củi lửa, một ngọn lửa nhỏ sẽ đốt cháy cả một khu rừng, nên tôi đề nghị các em không được đùa với lửa khi không có sự giám sát. Thứ hai, nếu không biết bơi và không muốn chết cóng thì đừng bén mảng lại gần cái hồ. Thứ ba, không vứt rác bừa bãi làm ô nhiễm nguồn nước cũng như khu rừng… Tất cả đã nghe rõ chưa???”

“ DẠ, RÕ.”

“ Bây giờ các bạn có thể về nghỉ ngơi, đúng 11h tôi muốn các bạn có mặt ở đây ăn trưa sau đó khởi động chương trình ngoại khóa mùa đông của chúng ta. Sau cùng, chuyện quan trọng phải nói ba lần, HÃY TẬN HƯỞNG!!! HÃY TẬN HƯỞNG!!! HÃY TẬN HƯỞNG THÔI!!!!!”

“ YEAHHHHH!!!”

Đám học sinh lũ lượt chạy vào. Tuổi trẻ hỗn loạn, ầm ĩ nhưng đầy sức sống xua tan không khí ảm đạm xung quanh. Mấy bác đầu bếp đang xếp đồ cũng dừng lại, khẽ cảm thán: “ Haiz, đúng là tuổi trẻ….”

Trại của chúng tôi là một dãy gồm 14 nhà gỗ nhỏ xếp quanh hồ, đồng nghĩa với 7 lớp mỗi lớp được hai căn, nữ một căn, nam một căn, tha hồ lăn lộn.

Khi chúng tôi cất hết đồ đạc lên gác xép cũng như sắp xếp chỗ ngủ tử tế thì cũng đến giờ ăn trưa. Tiếng còi tập trung vang lên dồn dập, tôi xách hộp cơm được em trai yêu dấu làm cho, kéo theo cả Cà Chua chạy ra ngoài.

Ăn trưa là thời gian vui vẻ, vui vẻ nhất. Chúng tôi chia ra thành từng nhóm nhỏ, chia sẻ đồ ăn và buôn chuyện xuyên lục địa.

“ Ta da, cơm hộp hãng Bảo Bình đây....”

Cà Chua xúc một thìa lớn cơm chiên còn Củ Cải gắp một miếng trứng cuộn, cho vào miệng.

“ OA, đúng là Bảo An có khác, tay nghề quá đỉnh… Phải không, Củ Cải??”

“ Ù ôi, miếng trứng tan luôn trong miệng nè... y như đầu bếp nhà hàng vầy đó…”

Tôi câm nín. Đúng là không thể nào lừa được cái lũ khôn lỏi này mà.

“ Tới lượt tụi tao, nhìn này nhìn này… Hộp cơm couple…”

Cạn lời. 500 anh em FA đâu, mau cầm dùi đục vào mặt tụi nó dùm tui, tui sống hết nổi với chúng nó rồi.

Tôi đảo mắt nhìn phong cảnh, vừa tránh được mắt và tâm hồn độc thân kiêu hãnh bị tổn thương vừa bồi dưỡng tâm hồn nghệ thuật.

Ngó nghiêng một hồi, cái bóng hình quen thuộc kia đập vào mắt tôi đánh bốp.

Ừ, còn ai vào đây nữa, thằng cha Thiên Ân kìa. Mà không hiểu sao bất cứ lúc nào hắn cũng xuất hiện trong tầm ngắm của tôi hết à.

Hắn đang ngồi ăn một mình ở đằng kia. Cũng phải hắn mới tới lớp, đâu có thân thiết với ai đâu… Tội nghiệp quá….

“ Này, cậu có muốn ngồi cùng tụi này không?? ”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ăn một mình buồn lắm đó, qua đây đi.”

Không đợi hắn phản ứng, tôi tay cầm hộp cơm của hắn, tay kia kéo tay hắn phăm phăm đi. Không hiểu lúc đó tôi lấy đâu ra sức lực mà kéo một tên cao hơn mình một cả cái đầu đi theo mình vậy nữa.

“ Ngồi đây, ngồi đây…”

“ Ừm, vậy xin phép.”

“ Cái gì mà xin phép, khùng quá… Oa, đây là bác Vân chuẩn bị cho cậu sao? ”

Tôi vươn tay gắp một miếng trứng cho vào miệng.

“ Đúng hương vị này rồi, trời ơi bác Vân nấu ăn là số dzách luôn đó… Tụi bây mau thử xem, ngon hảo hạng luôn đó…”

Cà Chua và Củ Cải cắn miếng gà, rồi mở to mắt nhìn nhau.

“ Ngon phải không?”

Chúng nó gật đầu như giã tỏi. Hay lắm, được cả đôi, mai mốt chúng nó mà lấy nhau, đẻ them mấy đứa nhóc giống hai đứa nó nữa, chắc ăn tan cửa nát nhà mất.

“ Phì… hahaha…”

Tôi giật mình. Gì đây? Hot boy của chúng ta vừa cười à? Không phải nụ cười nhếch mép lạnh lùng, không phải cười khinh bỉ… Là một nụ cười vui vẻ thật sự??

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn cười một nụ cười thực sự sau khi gặp lại hắn.

Tôi nhéo nhéo má hắn, không ngừng cảm thán, mẹ ơi, da hắn mềm quá.

“ Cười đẹp vầy thì phải cười thường xuyên hơn à… Lúc nào cũng u ám khiến tôi phát sợ.”

Tôi cười cười, cái này cho vào truyện cũng hết xẩy à.

“ Mau ăn đi nào, đói quá trời hà. Cà Chua, cơm chiên trứng tới này, mau há miệng…”