Trong cái hộp gỗ cũ nát, là một cái tượng gỗ cũ nát.

Trên cái tượng gỗ cũ nát, hình lão Mạc Kỳ cười đeesn sáng lạn được điêu khắc sinh động!

Lão thần Mạc Lân chịu đựng vị anh trai dở người này từ khi khai thiên lập địa đến nay, không phải chuyện đơn giản.

Cô gửi một ánh mắt đồng tình về phía lão Mạc Lân. Vị tiên phong đạo cốt đang "ngồi" xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, trên thái dương giật giật.

"Ha ha, là ta a~. Rất đáng yêu a~~~~."

Xuyên Đông đỡ trán nhìn vị lão thần thượng cổ đang ngắm nghía tượng khắc bản thân mà tự kỉ.

"À, còn một bức tượng nữa a! Mau mau lấy ra."

Xuyên Đông cũng không biết tại sao phải lấy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nặng nhọc đứng dậy, hỏi lão ở đâu.

"Nha, dưới chân cái cột tế kia có một lớp bụi, phía dưới lớp bụi có một cái nút, phía dưới cái nút...ha ha, là đất!"

"Nhấn cái nút đó" lão Mạc Kỳ nhìn thấy gân xanh nổi trên trán Xuyên Đông, rất tự giác mà nói ra cách thức. Trong lòng khóc ròng, bản thân cư nhiên bị một tiểu nha đầu doạ sợ a! Không cam lòng, quá mất mặt mà!

Xuyên Đông theo lời tới trụ tế đàn, "phủi" lớp "bụi" đi, dày cả gang tay mà cũng nói là bụi cho được!

Hì hục một hồi, cuối cùng cũng thấy một bát quái đồ đường kính bằng ngón tay, làm từ đá xanh.

Xuyên Đông dùng sức ấn xuống, quả nhiên bát quái đồ lún xuống được, mặt đất rung lên làm cô bắt lấy tế trụ mới đứng vững được, đá tảng gồ ghề trên vách đá vỡ ra, sập xuống, lộ tám bức vách nhẵn nhụi bóng như lát ngọc màu xanh biển vậy.

Trên bức vách đối diện cửa ra vào có một cái khe vuông vắn, bọc thuỷ tinh trong suốt, Xuyên Đông thấy có một bức tượng nữa, chắc là của Lân lão.

"Đúng rồi đúng rồi, mau mau lấy nó xuống, thứ còn lại là đồ tốt đó nha, cho nha đầu ngươi xem như trả công. Lời cho ngươi rồi!" Lão Mạc Kỳ reo lên.

Xuyên Đông nhún người, bắn người vào bức vách trơn như cột chuối bôi mỡ, dùng tay phá vỡ lớp thuỷ tinh rồi lấy hết vật trong đó ra trước khi rơi xuống.

Trong tay Xuyên Đông lúc này là bức tượng và một chiếc vòng bằng đá đen, trông hết sức bình thường.

"Thân thủ tuyệt vời nha! Mang cả tượng của ta lẫn của đệ đệ thân ái đạt lên cái đĩa tế kia nào!"

Lão Mạc Lân hai mắt đang nhắm giật giật, khoé môi run rẩy.

Nhưng không có phản đối, phải biết đưa một vật lên tế đàn là việc hết sức thiêng liêng và sẽ xảy ra những thay đổi to lớn. Nhưng cả hai lão đều muốn làm thì hẳn là có thâm cơ.

"Đúng rồi, sau đó nhỏ lên đó một giọt máu của a đầu ngươi. A, trước đó thì đeo chiếc vòng vào tay rồi nhỏ máu vào chiếc vòng cho nó nhận chủ trước đã!"

Gì chứ máu thì bản thân Xuyên Đông hiện tại không có thiếu, sắp chết vì mất máu luôn đây!

Xuyên Đông nghe theo hai vị thần thượng cổ an bài mà không mở miệng hỏi, một là tiết kiệm khí lực, hai là ai biết trong đầu mấy lão bất tử này có gì, lỡ ăn nói bậy bạ đụng vào vảy ngược của họ thì thảm. Với lại bản thân cũng không còn đường khác để chọn.

Sau khi nhỏ giọt máu của mình lên tế đĩa trên tế trụ, cô lả đi, ngất xỉu.

"Chết chưa vậy?" Mạc Kỳ hỏi em trai, nhận lại một ánh mắt viết rõ: ngươi là không khí mà thôi.

Khi Xuyên Đông tỉnh lại, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như được bọc trong nước ấm, các vết thương đang chậm rãi lành lại, cảm giác lúc này có lẽ là cảm giác thoải mái nhất mà Xuyên Đông từng thử qua.

Cô yên tâm ngủ thêm một lát. Là phúc không phải hoạ, là hoạ không thể tránh, đã suốt hai ngày nay cô chưa ăn một thứ gì có chất bột đường, cộng với việc mất máu quá nhiều, vết thương chắc cũng nhiễm trùng khi di chuyển...bản thân cô không phải đúc từ sắt thép, cũng không có lực chịu đựng cao như thần đâu!

Xuyên Đông tỉnh dậy lần nữa, ánh sáng tươi tắn nhưng không làm người ta chói mắt của minh tinh chiếu khắp người cô, cỏ xanh mây trắng, suối chảy róc rách, đại thụ che trời, tiếng chim hoà ca. Đây chẳng phải bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian hay sao?

"Tiểu nha đầu, tỉnh rồi?"

Hắc tuyến!

Ông trời là sợ Xuyên Đông cô quá mức tự tại nên kéo theo lão ngoan đồng này chỉnh cô sao?

"Đây là ở đâu?" Cô chống tay ngồi dậy, phát hiện những vết thương dữ tợn trên cơ thể đã biến mất, không những vậy, xương cốt toàn thân như hoa được hút sương đêm, khoan khoái khoẻ khoắn vô cùng.

"Bên trong cái vòng tay ngươi đeo á! Đây là không gian thần kì do ta và tiểu đệ đệ thân ái Mạc Lân tạo nên, giống 1 địa cầu thu nhỏ, chỉ là ở đây không có con người cũng không có thứ gì vô dụng nha!"

"Cảm ơn lão tiền bối!"

"Không cần, ha ha, xem như chúng ta có duyên đi. À đúng rồi, ở kia có ngôi nhà gỗ, là của ta, cái bên cạnh là của Lân, cái bên cạnh cái bên cạnh cho ngươi đó! Hai dòng suối này, một lạnh như băng một nóng như hoả, tắm ở cái hồ kia là thích nhất! Là thần thuỷ á, vết thương trên người ngươi là do được ta ném xuống hồ kia một ngày một đêm, thế nào, thoải mái chứ? Còn nữa, thực động vật ở đây đều là kì trân dị thảo, thần thú thần hoa, ngay cả thần lực chính nguyên cũng gấp 10 thần không bên kia!"

"Nhưng, lão tiền bối, ta là nhân loại, không cần thần lực chính nguyên gì đó!"

"Vậy nên ta và lão Lân giúp ngươi không lãng phí chúng nha!"