Trong căn lều xanh nhạt cách đó không xa.

“Lạc Kỳ, con thấy nơi sơ tán mới thế nào?”

Người lên tiếng là một nữ tử bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng tốt nên khoé mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ, mái tóc tomboy chỉn chu. Bà mặc một bộ tây trang kết hợp nét cổ điển và hiện đại tôn lên khí chất quý phái và vương giả của mình.

Người phụ nữ đó ngồi trên chiếc ghế gỗ lim to phủ một lớp nệm bọc da hổ. Ngồi cạnh bà còn có một nam tử mặc áo vạt dài, hai vạt hợp với nhau bằng thắt lưng lộ ra một phần ngực trắng mê người, ngồi ngoan ngoãn dùng đôi mắt phượng đầy mị hoặc nhìn thê quân và con trai, trên người mang theo hương vị ma mị của hồ ly, trầm ổn của đàn hương, thành thục của nam tử trưởng thành trong hình dạng một thanh niên.

Hai bên chủ vị mỗi bên đặt hai cái ghế gỗ lim đen bóng như phòng khách của phú gia cổ đại, trên một cái ghế có một người ngồi đấy.

Khuôn mặt có nét giống người cả người phụ nữ lẫn nam nhân trên ghế chủ vị, nhưng lại thêm một phần nhu mì, bớt một phần bá khí, mị khí. Khuôn mặt nhỏ xinh, làn da trắng noãn, môi hồng non căng mịn như cánh hoa buổi sớm, mái tóc đen thẳng mượt dài tới thắt lưng, một bên vén lên bằng chiếc kẹp hình sao tím nhung, còn lại để xoã tự nhiên. Vầng trán bị tóc che phủ càng làm cho khuôn mặt thêm nhỏ hơn, dưới lông mi dài cong vút là đôi mắt đan phượng ngập nước. Đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc.

À không, mỹ nhân kia có yết hầu, hẳn là một nam tử. Một nam tử tóc dài, mặc áo vạt chéo cộc tay màu trắng dài tới đầu gối, thắt lưng buộc chặt bằng dải lụa trắng, bên trong hình như có một lớp áo kín kẽ nữa, đôi chân thon dài được chiếc quần đen ôm gọn. Hai tay mang bao khuỷu tay, để lộ bàn tay thon dài xinh đẹp như của nhạc sĩ dương cầm, và một phần trên cánh tay tới vai trắng nõn. Giống như mang hơi thở u hoài cổ kính, mà lại linh động hoạt bát hơn những bộ trang phục thuở phong kiến xa xưa rất nhiều.

Cậu ấy lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ mà trầm ấm. “Tốt lắm ạ!”

“Đúng là điều kiện không bằng ở Lâm phủ chúng ta, nhưng thời kì loạn lạc, như thế này cũng tốt lắm rồi.”

“Vâng ạ.” Cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lời.

Lâm Linh hài lòng về đứa con trai độc nhất này vô cùng, tướng mạo xinh đẹp thượng thừa, khí chất nho nhã lễ độ lại tinh thông mọi thứ mà bà yêu cầu. Chỉ tiếc sinh ra ở tộc Thiên Oa này, nơi mà chỉ có nữ nhân mới có tư cách nắm quyền quản chế, nam nhi đến hôn sự của bản thân cũng không được lên tiếng, nếu không bà đã an tâm truyền ngôi vị gia trưởng cho đứa con trai xuất sắc của mình.

Phải, gia đình họ Lâm là danh gia vọng tộc ở tộc Thiên Oa, bộ tộc lâu đời với chế độ mẫu hệ. Trước giờ sống trên một hòn đảo rộng lớn xinh đẹp ngoài khơi xa, được thần linh ưu ái mà bảo hộ, vì vậy ở Trái Đất ít ai biết về họ. Khác với mẫu hệ tộc phương Tây bị phát hiện, Thiên Oa tộc tuy là dân tộc thiểu số phương Đông, nhưng tiến bộ và lớn mạnh không lạc hậu thua kém so với người khác. Tuy nhiên những truyền thống như nam phải để tóc dài và ăn mặc kín đáo vẫn còn. Lại ít chịu sự ảnh hưởng của văn hoá ngoại tộc nên vẫn đậm chất cổ xưa.

Ngoài ra, có gia đình còn cho con ra ngoài du học, cũng có gia đình rời khỏi tộc đến bên ngoài sinh sống. Các đại gia tộc thì khỏi nói, ai cũng lập cả một tập đoàn lớn mạnh bên ngoài nữa!

Chỉ là chiến loạn diễn ra, màng bảo hộ làm cho con người mụ mị đầu óc khi đến gần, và vô thức rời đi, lại không khả dụng với ác thần.

Họ cũng giống người phụ hệ trái đất, phải bỏ quê hương đến nơi tạm trú.

Lâm gia là một trong tam đại gia tộc, nên việc có một nơi ở hạng sang là chuyện đương nhiên.

Trong lều ngoài họ ra thì còn một bà quản gia già và hai nam hầu nữa.

“Thưa gia chủ, đồ đạc đã dọn xong.”

Vị quản gia tóc muối tiêu cung kính báo cáo kết quả công việc, Lâm Linh hài lòng ôm người chồng yêu mị làm bà vừa yêu vừa giận vào phòng của hai người. Cậu con trai xinh đẹp cũng vào một phòng, còn lại hai phòng nhỏ đơn giản cho nhóm gia nô và một phòng bếp. Quản gia một phòng, hai nam hầu một phòng.

Khác với lều trắng của người thường, lều xanh là chỗ của người đặc biệt, họ được miễn lao động, miễn trình diện nên Lâm Lạc Kỳ không vội vàng, anh đi ngâm người trong bồn nước ấm đầy cánh hoa hồng, thay một bộ quần áo sạch rồi ngồi trước gương chải tóc.

“Thiếu gia.” Ly, thị đồng của anh gọi cửa.

“Có chuyện gì không Ly?”

“Thưa, người bên Mặc đại thần tới mời thiếu gia đến Mặc viên.”

“Có lẽ Lân muốn gặp ta đây mà, nói người tới chờ một chút, ta sẽ ra ngay.”

“Vâng.”

Lân tên đầy đủ là Song Minh Lân, trưởng tử đại gia tộc Song gia trong bộ tộc, từ nhỏ Song Minh Lân đã chơi thân với Lâm Lạc Kỳ.

Hai người họ là những bông hoa đẹp nhất gia tộc, nhưng Song Minh Lân từ nhỏ bệnh tật quấn thân, chết khi vừa tròn 16, cô hồn đơn bạc thuần khiết là miếng mồi ngon cho lũ ác linh, may mà Mặc đại thần Mặc Lãnh nhìn trúng, sau một đoạn tình rung trời chuyển đất, cuối cùng họ cũng thành đôi. Mặc đại thần tuy cũng là nam nhi, nhưng mạnh mẽ quyết đoán như nữ nhi trong tộc, với lại ở thần giới không có ràng buộc giới tính, ai yếu hơn người đó sẽ chịu trách nhiệm sinh con, dù là nam hay nữ với nhau cũng không ngoại lệ, nên cũng xem như viên mãn.

Hai người vẫn là bạn tốt, không ít lần có tiểu thần theo lời của Mặc đại thần mà mời Lâm Lạc Kỳ tới chơi với Song Minh Lân rồi.