Chuỗi ngày sau đó J.Mark cũng không có cơ hội luyện giọng nữa, đám quân binh cũng không bị hành khổ nữa.

Vì sao ư?

“Nghe nói thủ lĩnh đang theo đuổi một nam nhân.”

“Cậu chắc là nam nhân? Không phải nam thần các loại?”

“Dù sao thủ lĩnh cũng là con người mà!”

“Tôi thấy thủ lĩnh mỗi ngày ra khỏi quân doanh đó!”

“Vậy đã là gì? Hôm trước, vào lúc tiểu đội của tôi đang tập thuỷ chiến ở bể nước phía nam thao trường, thấy thủ lĩnh dẫn một nam nhân ngang qua nha!”

Ba bốn người dồn sự chú ý vào người vừa nói câu kia, tò mò “Nói nhanh đi, người kia dáng vẻ thế nào?”

“Rất xinh đẹp, như nữ thần luôn, tóc dài da trắng má hồng môi son nha, nhưng là tự nhiên, không giống con người trang điểm dày đặc đâu! Dáng người sao? Phải nói là...mảnh mai mười phần... Ta nói...từ khi nào nhân loại có người đẹp vậy chứ?”

“Đẹp lắm sao?” Một giọng nói lạ vang lên.

“Rất đẹp...a...thủ lĩnh...”

“Hừ, không lo tập luyện mà ở đây nhàn ngôn toái ngữ, phạt chạy 500km. Thi hành!”

Cả tháng nay Xuyên Đông thực hiện chiến dịch đánh nhanh thắng nhanh, 24/24 luôn tìm cơ hội, bám được mỹ nhân thì cứ bám, lấy lòng được thì cứ lấy, cũng không quản người khác nghĩ thế nào.

Cụ thể:

Một ngày nọ: “Lạc nhi, anh đến Mặc viên chơi với Lân nhi sao? Cùng lúc em có việc tìm đến Mặc Lãnh, em đưa anh đi!” Trên trán Lâm Lạc nổi hắc tuyến, hôm qua Mặc đại thần đã tới quân doanh, ba ngày nữa mới được về cơ. Ai đó làm như không biết, lấy cớ đưa đi đón về.

Một hôm kia: “Lạc nhi, quân doanh có một hồ nước rất đẹp, hai bên trồng đầy hoa anh đào đang trong mùa nở hoa, đi xem không?” Lâm Lạc đỡ trán nhìn người đang kéo tay mình, không phải nói quân doanh không thể tuỳ tiện ra vào sao?

Một buổi nọ: “Lạc nhi, trời nóng quá đi, anh pha cho em ly trà giải nhiệt nhé?” Cũng không phải cổ đại mà chỉ uống trà giải nhiệt khi trời nóng, với cả một quân nhân cũng ngại nóng sao?

Một ngày đẹp trời như mọi ngày, Xuyên Đông kéo Lâm Lạc đi ngắm sơn trà trên đỉnh Thuật Sơn ở Thần giới.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, xung quanh chỉ có hai người, Xuyên Đông xấu xa nhân cơ hội ôm eo Lâm Lạc, dùng khing công bay lên một chạc cao trên cây đại thụ, cây ở đây rất có linh tính, cành cây sẽ tự động phẳng ra cho người ngồi, dù có cố ý té thì các cành khác, các dây leo cũng sẽ đỡ lên.

Nhưng ai đó vẫn ôm lấy Lâm Lạc không buông, còn viện lí do sợ anh ngã.

Dù đây là lần đầu anh tới, nhưng không có nghĩa là anh không biết, Song Minh Lân đã kể anh nghe rồi.

Mấy ngày nay cô tìm mọi cách lấy lòng anh, và cô đã thành công làm anh không xoá được hình bóng cô trong đầu nữa, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Hai người có thể xem như tình nhân. Hiện tại đầu anh ngã vào vai cô, yên bình ngắm cảnh núi non tiên cảnh, nhưng lòng anh không tài nào lặng sóng được.

Bởi vì, hai người có là gì của nhau?

Cô đối xử tốt với anh, nhưng cố tình ranh giới cuối cùng vẫn chưa vượt qua, trên danh nghĩa họ vẫn chỉ là bạn bè. Là cô chỉ muốn xem anh như bạn tốt mà đối đãi, hay cố tình muốn ép anh phải vứt bỏ e thẹn của nam nhân mà mở lời trước sao? Hay là...chỉ là nhất thời...muốn chơi đùa anh?

Đắn đo một hồi, cuối cùng anh lấy hết dũng khí, quyết định phải hỏi cô: “Xuyên Đông.”

Thực ra là Lâm Lạc nghĩ nhiều, chẳng đúng trường hợp nào cả, Xuyên Đông chỉ là đang nghĩ tỏ tình thế nào mới tốt, mới lãng mạn, mà cái tế bào lãng mạn tình cảm gì đó trong một người quân nhân là ít đến đáng sợ, cô sợ sẽ để anh chịu thiệt thòi.

Đang vắt óc suy tư thì nghe tiếng gọi của người trong lòng, cô theo quán tính đáp lời: “Hm?”

“Em...đối với anh là loại tình cảm gì vậy?”

“Hả? Sao anh lại hỏi chuyện này?”

Lâm Lạc rũ mi, quả nhiên không phải yêu thích mình sao?

Xuyên Đông thấy Lâm Lạc cúi đầu không nhìn mình, chỉ thấy rất khó chịu, lời nói ra cũng là vô thức: “Đương nhiên em rất thích anh, Lạc nhi, anh không nhận ra sao?”

Lâm Lạc ngẩng đầu, Xuyên Động nhìn ra nơi khác, trên mặt có hai vệt đỏ ửng khả nghi.

“Em thích anh, ngay lần gặp đầu tiên đã thích rồi, sau đó ngày càng thích, không khống chế được bản thân. Em biết những việc em làm là rất ngốc nghếch, nhưng em không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên em rời vũ khí cứng nhắc mà đi yêu thương một người.”

“Rất đáng yêu!”

“Hả?” Cô không nhầm chứ? Liên tục quấy rầy người ta mà người ta còn khen cô đáng yêu? Không xa lánh à? Nhưng nhìn người đang mỉm cười cố tỏ ra bình tĩnh mà khuôn mặt lại ửng hồng kia, khả ái chết được.

Không biết lấy đâu ra dũng khí, Xuyên Đông thốt ra một câu: “Lạc nhi, anh đồng ý làm người yêu em nhé?”