Người có nhiều loại, thần cũng vậy.

Huân Ly từ nhỏ là một vị thần văn nhã, chủ trương giải quyết vấn đề bằng hoà bình, rất ghét những tên chỉ biết dùng sức mạnh để làm việc.

Binh biến xảy ra, hắn được lệnh gia nhập quân khu 5 làm quân thần bổ sung. Một vị thần trước giờ luôn cao cao tại thượng như hắn sao chịu nổi kham khổ này?

Ghét nhất là tên đó!

Thuỷ Lượng, hắn là liên trưởng, lãnh đạo một liên đội ngàn thần. Làn da màu bánh mật, cơ bắp rắn rỏi, khắp người tản ra hương vị đàn ông làm hắn ngẩn ngơ.

Hừ, là thần thì cần cơ bắp làm gì chứ? Đồ khoe mẽ!

“Này, cậu lính mới, ăn nhanh đi còn 3 phút nữa là hết giờ!” Thấy tên lính mới da trắng môi hồng ngồi ngẩn người, Thuỷ Lượng hảo tâm nhắc nhở.

Gì? Còn 3 phút nữa? Trong khi Huân Ly hắn chỉ ăn đúng 3 muỗng cơm?

Out ver 1.

Lính mới chia thành nhiều tiểu đội, các lão binh có uy tín có năng lực được điều động tới hướng dẫn bọn họ, cũng trở thành tiểu đội trưởng tạm thời.

Thế nhưng tại sao cái tên lúc sáng đứng giới thiệu ở hàng liên trưởng lại trở thành tiểu đội trưởng tân binh? Không lẽ quân thần có năng lực ít đến vậy?

“Này, cậu lính mới ăn lâu, hôm nay chưa phát quân dụng cho tiểu đội chúng ta kịp, cậu ngủ cùng giường với tôi.”

Việc phân phát quân dụng đi kèm với đối chiếu và ghi chép, không phải một cái phất tay là làm được. Thái độ của Thuỷ Lượng lúc này rất được anh em khen ngợi, nhưng cố tình hắn lại thấy Thuỷ Lượng đáng đòn.

Nhưng không lẽ lại ngủ đất? Lạnh lắm á!

Cả đêm đó hắn vừa ngủ trên cái giường cứng ngắc, vừa chịu tên to con nào đó vô thức đem cậu thành lò sưởi mà ôm chặt, đẩy thế nào cũng không ra.

Quân nhân thì sao có thể ngủ say đến không biết gì được? Có thể nói gió thổi cỏ lay chút động tĩnh cũng đủ để trở thành đồng hồ báo thức của họ, huống chi là người trong lòng cứ ngọ ngoạy không yên? Nhưng đồng chí Huân Ly đáng thương thì hiện tại lại không biết chuyện này.

Out ver 2.

Sáng hôm sau, hắn lê cái thân đau nhức đến thao trường.

Thuỷ Lượng thấy hắn, “Huân Ly đồng chí, dậy trễ tập hợp trễ, chạy 5km.”

Hắn nhẫn.

“Huân Ly đồng chí, chạy xong thì luyện tập, vì cậu ra sau nên hôm nay không tập cùng chúng thần được, để tôi huấn luyện riêng cho cậu.”

Lại nhẫn.

“Huân Ly đồng chí, tập luyện thể lực không cho phép dùng phép thuật.”

Tiếp tục nhẫn.

“Huân Ly đồng chí, phép thuật của cậu quá yếu, không đủ nhanh, không đủ dứt khoát. Phải như thế này.”

Nói rồi Thuỷ Lượng vung tay, nước trong không khí tụ tại, bay tới chỗ Huân Ly một cách lộn xộn như người đàn bà chanh chua tạt thau nước vào người khác. Huân Ly tạo một bức tường khí lưu chống đỡ, nước lập tức hợp thành một mũi tên thon dài đâm thủng tường khí lưu, lại trở về trật tự lộn xộn, “rào” một tiếng, Huân Ly ướt nhẹp!

“TMD, tên khốn kiếp họ Thuỷ kia, ông giết miiiiii!”

Mấy ngày nay ăn không ngon không no, tập luyện lại luôn bị tên ôn thần Thuỷ Lượng mượn cớ đê “huấn luyện riêng”, hắn suy nhược, hắn mệt mỏi, hắn phải cáu bẳn!

Khi nháo lên xui xẻo thay lại đúng lúc Thủ Lĩnh quay về, thế là bị phạt: hít đất 300 cái chạy 200km! Hắn thế quái nào có thể hoàn thành?

Đương nhiên là dưới sự hỗ trợ tận tình của đội kỉ luật, với câu châm ngôn muôn đời “thương cho roi cho vọt” làm đám tân binh bọn hắn ai cũng mệt lả ra lại còn đầy lưng vết roi.

Nhưng mà...

Ai có thể nói cho hắn biết tại sao cái tên Thuỷ Lượng nhàm chán này lại trưng ra vẻ mặt đau lòng mà thoa thuốc cho hắn không?

“Ê, Thuỷ Lượng, ta quen nhau sao?”

Thuỷ Lượng dừng tay, nhìn thẳng vào mắt Huân Ly, nói: “Cậu có thấy hai cái tên Huân Ly Thuỷ Lượng đọc cùng nhau rất êm tai không?”

Ác... Cái này có liên quan à? Nhưng mà êm tai thật, lại quen quen...

Quen quen...

Một đứa trẻ thanh tú đang tập khẩu quyết bay, nhưng thiên phú không tốt, mãi không bay cao hơn 1m được.

“Hừ, thần lực đáng ghét, ta ghét những tên thích xài thần lực khoe khoang!!!” Cậu bé dậm chân, khuôn mặt tròn tròn nhăn thành báng bao nhỏ.

“Này, cậu không làm được sao? Có cần tôi giúp không?” Đứa bé kia với nước da bánh mật, đôi mắt sáng rực và thể hình to lớn đi tới gần.

“Cậu tên gì? Sao lại ở đây?”

“Tôi tên Thuỷ Lượng, bố tôi là quân thần, mẹ tôi đi theo, đến đơn vị gần đây tập kết hôm qua, sau một năm sẽ rời đi.”

“Tôi tên Huân Ly, cậu giúp tôi chứ? Huân Ly, Thuỷ Lượng, nghe thật êm tai a!”

Hai đứa trẻ cùng nhau tập luyện, đứa da trắng lùn hơn lại có vẻ nghiêm túc học hỏi đứa cao hơn, đứa kia lại thỉnh thoảng xoa đầu, nhẹ nhàng chỉ bảo: “Phải tĩnh tâm... Ừ... Không được nghĩ tới thứ khác... Không được sợ ngã... Tập trung, miệng đọc khẩu quyết, đầu nghĩ cơ thể đang nhẹ đi... Lơ lửng... Giỏi lắm...”

“A, Thuỷ Lượng, tôi bay được rồi này...bay được rồi... Á...”

“Rầm” một tiếng, Huân Ly ngã xuống bãi cỏ, chân đau như bị gãy.

“Hu hu, tôi bị gãy chân rồi... Thuỷ Lượng cậu xem xem...”

“Chỉ bị bong gân thôi đồ ngốc, tôi cõng cậu về gọi y thần tới trị một chút là xong.”

“Thuỷ Lượng, cậu tốt với tôi thật đấy!”

“Tôi đang tập luyện để sau này cũng đổi xử tốt với vợ, mẹ tôi bảo phải tập luyện tốt với người khác trước, lớn lên gặp vợ rồi sẽ tự nhiên tốt, như vậy vợ tôi mới yêu thương lại tôi.”

“Vậy thì tôi làm vợ cậu, cậu chỉ được tốt với một mình tôi!”

“Cậu nói đấy!”

“Ừ, cậu phải chờ tôi lớn, không được cưới ai đâu đấy!”

“Nhớ rồi nhớ rồi!”

“Phựt”, dây thần kinh nào đó của Huân Ly, đứt.

Tạc mao.

“Cậu là Thuỷ Lượng đó sao? Hay cho Thuỷ Lượng cậu, dám giấu ông, còn hành ông như vậy, ông đây mới không gả cho cậu!”

“Tại cậu không nhận ra tôi, tôi đã cố gắng tiếp cận cậu cậu cũng không nhận ra, bị phạt cũng không phải tôi muốn, rèn luyện là vì tốt cho cậu thôi.”

Thuỷ Lượng trưng ra bộ mặt vô tôi kiểu lỗi do cậu, còn tôi chỉ muốn tốt cho cậu, những thứ khác phát sinh ngoài ý muốn cũng không thể trách tôi. Chỉ.cậu.có.lỗi!

Nhưng đáng hận là Huân Ky giỏi ăn nói không tài nào phản bác được bèn nguýt dài, lơ hắn!

Công cuộc truy thê của Thuỷ Lượng đồng chí bắt đầu.