Vừa đến quân doanh, Xuyên Đông đã thấy một đám tụ tập phía trước.

Một anh lính đang hăng say xem vụ cãi vã rất có thể gây ra xô xát bên trong.

Vỗ vỗ.

Gạt ra. “Đừng chen lấn!”

Vỗ vỗ.

“Đến trước đứng trước, chen cái gì?” Lại gạt ra.

Vai tiếp tục bị người vỗ vỗ.

Anh lính bực dọc, phùng mang trợn mắt quay lại hét: “ÔNG ĐÃ NÓI LÀ... ơ... AAAAA... Đại ca tới rồi, chạy mauuuuuuu!”

Đám đông tán loạn tan rã ngay lập tức, Xuyên Đông buồn cười nhìn đám lính của mình, nhưng giữ vẻ mặt mang uy hét lớn: “TẤT CẢ CHÚ Ý, NGHIÊM!”

Rất có hiệu lực!

Bầy ong vỡ tổ ngay lập tức đứng nghiêm chỉnh thẳng thón, dù cho vị trí lộn xộn như gạo vãi bừa ngoài sân thì không đáng khen cho được.

“Có chuyện gì?” Xuyên Đông lạnh giọng.

Đồng chí đứng gần đó đưa nắm tay lên ngực, Xuyên Đông gật đầu, liền nói: “Thủ lĩnh, lính mới không an phận, hai bên xảy ra xích mích.”

Thì ra đám lính mới sung quân có nhiều kẻ không chịu nổi khổ ải nơi quân doanh, làm ầm lên. Rèn luyện thể lực thì ỷ vào phép thuật nên không làm, ăn uống thì các vị thần trước giờ có khi nào ăn kham uống khổ đâu, nên không nhịn được, vân vân và mây mây...

Đám lính trước giờ thấy rất là ngứa mắt, liền lời qua tiếng lại, sau đó nổi nóng, sau đó là đỉnh điểm như hôm nay, hẹn nhau ra, hai phe giải quyết mâu thuẫn, nếu không được thì dùng vũ lực.

Mà đang cãi nhau là cầm đầu mỗi phe, bên lính cũ là Thuỷ Lượng, một người phép thuật cũng tốt và thể lực cũng không tồi, rất được anh em trong quân doanh hoan nghênh, người bên kia trẻ hơn, một bộ dạng tri thức nho nhã cao gầy.

“Cậu, tên gì?” Xuyên Đông hỏi tên đó.

“Thưa thủ lĩnh, tôi là Huân Ly.” Dù đang hăng máu, nhưng Huân Ly là kẻ thức thời, vị thủ lĩnh truyền kỳ này ai ai cũng biết ai ai cũng sợ, dù người trước mặt có hơi lùn, hơi gầy, hơi giống tiểu loli hơn là quân nhân, nhưng phép biến hình đối với thần mà nói, chẳng qua là chuyện đơn giản.

“Huân Ly, cậu có gì để nói?”

“Thưa thủ lĩnh, thức ăn ở đây quá kém cỏi. Trong khi chúng ta có thể ăn ngon hơn tại sao lại chỉ có thể ăn những thứ như của sinh vật hạ đẳng? Lại còn hạn chế thời gian ăn cơm, thức ăn khó ăn không ăn nhanh được, bị hạn chế nữa thì quả thực như là bỏ đói chúng tôi. Còn nữa, thần sinh ra có phép thuật, Huân Ly thiết nghĩ, rèn luyện thể lực đối với thần có cần hay không?”

Đúng là, nếu dùng tiêu chuẩn của con người để ví von, thì Huân Ly giống một thư sinh tay trói gà không chặt lại ỷ lại vào tài văn chương của mình, lời nói ra miệng toàn là lý lẽ để đối thủ không phản bác được. Đối phó với dạng người như thế này chỉ cần bạn làm cho họ tâm phục khẩu phục là được.

“Huân Ly, đã vào quân doanh thì phải tuân thủ quy tắc. Là thần thì tốt lắm sao? Nếu cậu là địch thủ của tôi thì cậu có đánh thắng tôi không?”

“Cái này...không thể...”

“Tại sao không thể thắng? Tôi có thần lực mạnh hơn các cậu sao? Hay chính là vì tôi đã rèn luyện tốt? Phép thuật có thể bị phong ấn, nhưng thể lực, sức bền, tốc độ, độ dẻo dai của các cậu ai có thể lấy đi? Hơn nữa, ngoài chiến trận, nếu cậu chậm hơn đối phương 1 giây, tức là cậu có khả năng chết trước đối phương tuyệt vời, thức ăn khó ăn thì đã sao? Trong những môi trường dã ngoại khắc nghiệt mà tương lai các cậu phải đối chọi, thì thức ăn ở đây có thể xem là mỹ vị đấy. Với lại ở đây có ai kêu ca không? Các cậu mang một bộ dạng cậu ấm vào quân doanh đối diện với những người đã vô số lần nhìn vào cái chết mà đòi hỏi này nọ không thấy mất mặt chút nào sao?”

Xuyên Đông nghiêng đầu, mở to mắt, dùng điệu bộ ngây thơ như thỏ con, biểu cảm trên mặt phong phú vô cùng làm đám lính mới cúi đầu, ai cũng thấy mất mặt!

“Tất cả, chiếu theo quy củ lĩnh phạt, sau này tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra nữa. Nghe hiểu không?” Xuyên Đông lấy lại dáng vẻ lạnh nhạt.

“RÕ, THỦ LĨNH!”

Xuyên Đông đi qua khỏi thao trường, đi thẳng vào quân trướng.

Lều nào cũng cùng kích thước và giống hệt nhau, mỗi tiểu đội một lều, mỗi phân đội 10 người ở chung 1 phòng. Họ ngủ trên đất, đồ đạc xếp gọn lên trần. Giờ là ca 1, tất cả mọi người đều ở thao trường, thoả mãn nhìn chăn nệm xếp gọn gàng trong vài cái lều cô ngẫu nhiên tạt vào. Ừm, đám trâu bò này không làm cô thất vọng!

Có điều Xuyên Đông không rõ, vì cái thói quen mỗi khi vào quân trướng thường tạt ngang vài lêcu kiểm tra đột suất, sau đó phạt nặng những ai bê bối, cho nên quân sĩ từ sợ hãi đã sớm hình thành thói quen ngăn nắp.

Tiếp đến, theo thói quen, Xuyên Đông sẽ vào quân trù, ăn vụng ít gì đó. Má Nương là một phụ nữ béo rất tốt bụng, là đầu bếp, bà hay để những thứ ngon lành cho Xuyên Đông đến ăn.

Sau nữa, cô sẽ đi thăm khu Quân Y, cho bọn họ một ít thảo dược thu thập được sau mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, tất nhiên sẽ có vài loại quý hiếm làm Quân Y Trưởng cười tít mù khơi mà để mặc cho cô tự do thăm hỏi bệnh nhân.

“Cho các cậu biết, tôi mang tới vài loại thảo dược trị thương rất tốt, nếu các cậu mà không mau mau lành lại thì...ha ha ha...”

Ba tiếng ha ha ha đồng loạt làm đám thương binh rùng mình. Nhưng không thể không nói, từ khi Xuyên Đông không còn là học sinh quân sự thì sự an phận cũng theo đó tiêu thất làm mọi chuyện có vài thay đổi, nhất là thương binh đều khoẻ nhanh rõ rệt!