Không khí lạnh lẽo tràn
về, vốn là nhiệt độ ấm áp, lạnh nóng vừa phải, nay đột nhiên giảm xuống. Bầu trời
bao la đã nổi lên mưa bụi dày đặc như lông trâu.
Ăn cơm tối xong, Tôn
Đào Phi liền nhận được điện thoại anh hai gọi tới.
“Vợ, anh hai nói
cửa hàng bánh ngọt đã xử lý tốt, mỗi tháng sẽ gửi sổ sách tới cho em xem, em cảm
thấy thế nào?” Trình Phi Viễn mới vừa nhận điện thoại của anh hai xong, mặt vui
rạo rực vội vàng nói với Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi thu bát đũa
vào phòng bếp, xoa tay một chút, ngồi ở bên cạnh Trình Phi Viễn, như có điều
suy nghĩ nói, “Như vậy có làm phiền anh hai hay không?” cô vốn là muốn cho Thái
hậu nhà cô giúp một tay, dù sao để cho chủ tịch của một công ty đã đưa ra thị
trường, quan tâm một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, thật sự là đại tài tiểu dùng
(có tài mà ít dùng).
Trình Phi Viễn đại khái
hiểu được suy nghĩ của vợ mình, trấn an nói, “Cái này em không phải lo lắng,
người tài dưới trướng anh hai đông đảo, tùy tiện phái một người là được. Hơn nữa,
người tài luôn vất vả.”
Nếu Trình Phi Viễn đã
nói thế, Tôn Đào Phi cũng chỉ có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự sắp xếp như
thế.
Ôm lấy con trai uể oải
nằm ở một bên. Tôn Đào Phi véo véo chóp mũi nó. Nhưng cô đùa nửa ngày, thằng
nhóc vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Dù em trêu chọc
thế nào, nó cũng không có tinh thần gì đâu, ban ngày vui mừng chạy lung tung mò
mẫm điên cuồng ở bên ngoài, bây giờ còn có tinh thần mới là lạ?” Trình Phi Viễn
rảnh rang mở miệng, cũng khiến Tôn Đào Phi ngừng lại động tác. Lại nói, hắn
cũng rất thương con trai.
Tôn Đào Phi buồn bực khẽ
vuốt ve đầu xù của con trai. Kể từ khi dọn vào quân khu, biết không ít người bạn
nhỏ rồi, chỉ cần thừa dịp hai vị đại nhân không chú ý, thằng nhóc này sẽ len
lén chạy ra ngoài một mình. Không đi tìm nó, nó cũng không biết về nhà.
Ngày Trình Phi Viễn
tháo thạch cao, là ngày không mưa sau nhiều ngày mưa liên tiếp. Bầu trời sau
mưa, xanh thẳm như một mặt gương được mài bóng loáng.
Tháo thạch cao xong,
bác sĩ lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt. Cuối cùng, cười híp mắt nói với Tôn Đào
Phi, “Tay anh hồi phục rất tốt.”
Nghe vậy, lòng từ buổi
sáng vẫn thấp thỏm của Tôn Đào Phi cuối cùng cũng yên tâm. Dù sao bất kể là đối
với một người bình thường, hay là một người lính, hai tay đều rất quan trọng.
Vừa ra khỏi phòng làm
việc của bác sĩ, Trình Phi Viễn liền ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, miệng
càng thêm hận không thể toét đến sau mang tai. Hắc hắc, kế lớn ăn thịt của hắn,
sẽ dễ như trở bàn tay.
Động tác dưới tay Trình
Phi Viễn càng chặt. Tôn Đào Phi làm sao biết tính toán trong nội tâm hắn. Chỉ
cho là hắn đang vui mừng, hơn nữa hôm nay đối với hắn mà nói, là một ngày vui,
nên với chút động tác của người nào đó, cô cũng liền mở một con mắt, nhắm một
con mắt.
“Vợ, mấy ngày trước
không phải em nói muốn ăn thịt bò bít tết ư, anh biết gần đây có một nhà hàng
Tây, hôm nay anh sẽ khao em, cảm ơn khổ cực nhiều ngày nay của em.”
Tôn Đào Phi nhíu mày cười
một tiếng, “Một bữa cơm, liền muốn xong việc à?”
Trình Phi Viễn cười hắc
hắc, “Không phải là em muốn ăn sao? Hôm nay chúng ta phải đi, ăn mừng tay của
anh một trận, hắc hắc.”
“Được rồi, vậy
thì cho anh một cơ hội.” Nếu hắn đã nói như vậy rồi, cô làm sao lại cự tuyệt.
Vươn tay gọi một chiếc
xe taxi, Trình Phi Viễn liền bùm bùm lốp bốp, thuần thục nói ra một chuỗi địa
chỉ. Đoán chừng đã đi không ít lần.
Tôn Đào Phi liếc Trình
Phi Viễn một cái, ý vị sâu xa nói, “Xem ra anh rất quen, khẳng định đi không ít
lần rồi?”
Trình Phi Viễn vừa nghe
giọng của vợ, cũng biết cô nhất định là nghĩ sai. “Vợ, anh tuyệt đối chung thủy
với em, nhật nguyệt chứng giám. Quen thuộc như thế, còn không phải bởi vì những
tiểu tử thúi kia, thường nói nhiều bên tai anh, dần dà, không quen anh cũng
quen.” Chỉ sợ Tôn Đào Phi không tin, Trình Phi Viễn vội vàng giơ tay lên, làm động
tác ngón tay phát thề với trời.
“Em không có nói
gì, chỉ là đồ ở ngoài tốn tiền không nói, quan trọng hơn là không vệ sinh, chỉ
muốn nhắc nhở anh ít ăn đồ ở ngoài. Anh ngạc nhiên vậy làm gì, đàn ông chỉ có
làm việc trái với lương tâm, mới có thể nóng lòng giải thích kiểm điểm.”
Nghiêng đầu, nụ cười chói lọi trên mặt Tôn Đào Phi như ngôi sao chói mắt chiếu
lấp lánh trong đêm tối. Mặc dù trong lòng ngọt ngào bởi vì lời nói của hắn,
nhưng cô lại nổi lên lòng đùa giỡn.
Trán Trình Phi Viễn
không nhịn được giật giật, hôm nay hắn cuối cùng cũng thấy được, người khác thường
nói phụ nữ chính là thứ tồn tại dã man không hiểu chuyện. Hơn nữa trước kia hắn
làm sao lại không phát hiện vợ hắn, suy nghĩ nhanh nhẹn, nhanh mồm nhanh miệng
như thế.
“Mẹ, mẹ.” Thấy mẹ
cũng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như hắn, Bàn Đinh lóe mắt to như nho đen hưng
phấn kêu Tôn Đào Phi.
“Đào Phi.”
Tôn Đào Phi mới vừa đẩy
cửa xe ra, đứng lại, một âm thanh ôn nhuận hơi vui mừng từ xa truyền đến.
Ngẩng đầu, đã nhìn thấy
Cố Kiệt cách đó mười bước, không, phải nói còn có Lâm Gia Vũ.
Vô số đầu mối nhanh
chóng đảo lộn một vòng trong đầu Tôn Đào Phi.
Trình Phi Viễn theo sát
phía sau, nhìn thấy Cố Kiệt, trong mắt chợt lóe ánh sáng nhạt. Thoáng chốc liền
ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Dám có ý xấu
với vợ của hắn, mặc dù trước mắt chưa có hành động gì khả nghi, nhưng đã có tư
tưởng xấu, vẫn nên đề phòng.
Gương mặt tuấn tú của Cố
Kiệt trong nháy mắt cứng ngắc, tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm.
Cho dù sớm biết sẽ đối mặt tình huống như thế, nhưng nụ cười ngọt ngào mang
chút rực rỡ trên mặt Đào Phi,vẫn làm hai mắt hắn đau nhói. Nhịn không được
trong lòng cảm thấy đau đớn.
“Lâm tổng, ngài
khỏe chứ, đây là Trình Phi Viễn – chồng của tôi.”
“Phi Viễn, vị này
là Lâm Gia Vũ - Lâm tổng của Hằng Duệ.”
Tôn Đào Phi làm giới
thiệu đơn giản cho hai người.
“Lâm tổng, ngưỡng
mộ đại danh đã lâu.” Vươn tay, Trình Phi Viễn cười nói. Người đàn ông ở trước mắt
là người thường được nhắc đến trong miệng anh hai, hắn rất quen thuộc.
“Xin chào, Trình
Phi Viễn, cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
“Tô Nhiễm có khỏe
không?” Tôn Đào Phi rốt cuộc có thể chen lời vào nói, vội vàng hỏi. Thật ra thì
cô vẫn muốn đi thăm cô ấy. Nhưng mà bởi vì một loạt chuyện xảy ra đành trì hoãn
đến nay.
“Cô ấy rất tốt,
tháng trước con của chúng tôi ra đời, hiện tại cô ấy cũng ở thành phố W, có thời
gian tới chơi.” Nói đến vợ con, gương mặt tuấn tú trong trẻo lạnh lùng của Lâm
Gia Vũ mang đầy nồng đậm nhu tình.
“Muốn mời không bằng
vô tình gặp được, hôm nay tôi và Đào Phi làm chủ, không biết hai vị có chịu nể
mặt hay không.” Trình Phi Viễn cười ôn hòa lễ độ, trong lòng lại đánh bàn tính
nhỏ kêu vang bạch bạch. Hôm nay hắn nhất định phải khiến đàn ông nhìn lén vợ hắn
hoàn toàn chết tâm.
“Đào Phi, em tới
thành phố W khi nào?” Uống chút nước, Cố Kiệt nhẹ nói.
Tôn Đào Phi nhìn bên cạnh
một cái, “Tới hơn một tháng rồi, tay Phi Viễn bị thương.”
Cố Kiệt gật đầu một
cái, thở dài lần nữa, thấy thật vô vị. Sau khi hắn lại đến cửa hàng bánh ngọt
cũng không gặp lại cô được. Cuối cùng không nhịn được hỏi nhân viên trong tiệm,
mới biết cô tới thành phố W. Vừa lúc Lâm tổng hỏi hắn có muốn được điều tới thành
phố W làm việc không, nghĩ đến cô ở thành phố W, hắn nghĩ cũng không thèm liền
đồng ý. Chẳng qua là, hôm nay nhìn tình cảm vợ chồng họ tốt đẹp như vậy, hắn
trông mơ giải khát[1] như vậy coi như là cái gì chứ. Cho dù là nói từ phương diện
nào, hắn cũng không nên để mặc cho mình đắm chìm, nhưng hắn chính là không nhịn
được, cũng không khống chế được.
Ngắm nhìn Cố Kiệt rõ
ràng tâm tình xuống thấp, Trình Phi Viễn cười híp mắt nói, “Trong một tháng
này, Phi Phi đều không để cho người khác, tự mình chăm sóc tôi”. Nghiêng đầu,
Trình Phi Viễn thâm tình khẩn thiết nhẹ nhàng nói, “Anh làm em vất vả rồi, vợ.”
Đối với nhu tình khó thấy
của người nào đó, Tôn Đào Phi hoàn toàn không có chút ngọt ngào nào, chỉ cảm thấy
tóc gáy toàn thân đều bị dựng lên, hôm nay người này lại trúng gió gì rồi.
Lặng lẽ dời bàn tay xuống
dưới, Tôn Đào Phi hung hăng véo bắp đùi ai kia một cái, cảnh cáo hắn không nên
nói chuyện lung tung.
Trình Phi Viễn đau đến
hít hơi ở trong lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra, nụ cười trên mặt càng
thêm rực rỡ.
Lâm Gia Vũ nhấc ly nước
lên, không biến sắc giựt giựt khóe môi. Mấy cử chỉ của Trình tiên sinh này thật
giống hắn lúc ban đầu. Hắn luôn cho rằng trong lòng Cố Kiệt có một cô gái, bây
giờ nhìn lại, người đó là Tôn Đào Phi, không thể nghi ngờ. Nhưng khi nhìn tình
huống này, vị Tôn tiểu thư này hiển nhiên là có cảm tình đối với Trình tiên
sinh, cô giống như hoàn toàn không biết có một người đàn ông một mực yêu cô.
Xem ra ái tướng dưới tay của hắn hiển nhiên là không đùa, chuyện tình cảm không
cưỡng cầu được.
“Nếu mọi người
không để ý, tôi muốn gọi Tô Nhiễm đến đây, cô ấy đang ở nhà chờ tôi mang cơm về.”
Lâm Gia Vũ cười nói. Nhìn qua, trong thời gian ngắn chắc không trở về được, mà
trong nhà còn một người đang chờ hắn mang cơm về.
Lâm Gia Vũ vừa dứt lời,
Tôn Đào Phi liền vội vàng nói, “Hoàn toàn không để ý, anh nhanh gọi cô ấy tới
đây.”
“Vậy mọi người
tán gẫu trước, tôi ra cửa đón cô ấy, xin lỗi không tiếp được.” Khom người, Lâm
Gia Vũ liền tạm thời thối lui khỏi phòng.
“Phi Phi là cô
gái rất tốt, Phi Viễn, anh phải quý trọng cô ấy, nếu không rất nhiều người chờ
đào trụ cột đó.” Cố Kiệt khẽ mỉm cười, mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn nghiêng
người qua, nhẹ ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tôn Đào Phi, nói như chuyện đương nhiên,
“Đó là khẳng định, mất cái gì, cũng không thể mất vợ.”
Ánh mắt Cố Kiệt lóe
lên, người đàn ông này cũng biết Đào Phi tốt sao, biết phải quý trọng rồi sao?
Phải biết mấy tháng trước gặp mặt, đều là đàn ông, anh có thể cảm nhận được
Trình Phi Viễn không có tình cảm gì đối với Đào Phi. Hiện nay! Đúng là, minh
châu như vậy cho dù lúc đầu bị mờ bụi, cuối cùng có một ngày cũng sẽ tản mát ra
ánh sáng của mình.
Tôn Đào Phi khẽ cúi đầu,
tại sao sư huynh lại nói ra một câu như vậy, cô rõ ràng nhớ trước kia cô hoàn
toàn không có được hoan nghênh gì nha.
“Sư huynh, mấy
năm này, anh luôn làm cho Hằng Duệ sao?”
“Ừ, từ tốt nghiệp
vẫn ở dưới tay Lâm tổng.” Cố Kiệt ngắn gọn kể công việc của mình hai năm qua.
“Hiện tại Cố
huynh cũng là sự nghiệp thành công, đàn ông mà.” Lắc lắc cái ly trong tay,
Trình Phi Viễn tiếp tục nói, “Tuy nói sự nghiệp rất quan trọng, nhưng có vợ, cuộc
sống mới xem như hạnh phúc chân chính. Phi Phi em thấy anh nói đúng hay không.”
Tôn Đào Phi gật đầu một
cái, “Đúng nha, sư huynh, chừng nào thì anh tìm sư tẩu cho chúng em, mọi người
đều vẫn mong đợi đấy.”
“Bây giờ còn chưa
nên nói mấy cái này.” Nắm thật chặt cái ly trong tay, Cố Kiệt bình tĩnh nhìn
Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn bình thản
tiếp nhận ánh mắt nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng lớn mãnh liệt của Cố Kiệt,
khiêu khích khẽ mỉm cười. Thế nào, tôi sợ cậu sao, muốn nạy góc tường ra, không
có cửa đâu.
Tôn Đào Phi dĩ nhiên là
không biết gợn sóng giữa hai người đàn ông bên cạnh.
Nhìn chung quanh một lượt,
chợt, Tôn Đào Phi vui mừng đứng lên, vẫy tay về phía cửa.
Trình Phi Viễn thuận
nhìn sang đã thấy, Lâm Gia Vũ dắt một cô gái mặt con nít đáng yêu tiến vào.
“Tô Nhiễm, sao cậu
gầy vậy?” Nhìn Tô Nhiễm sau khi sinh còn gầy hơn trước khi sinh không ít, Tôn
Đào Phi lên tiếng kinh hô.
Tô Nhiễm khẽ mỉm cười,
“Đây là lời cảm động nhất mình từng nghe trong khoảng thời gian này đấy.”
Lâm Gia Vũ săn sóc chu
đáo, giúp Tô Nhiễm cởi áo khoác ngoài xuống, kéo cái ghế ra.
Tôn Đào Phi không ngừng
nháy mắt mấy cái với Tô Nhiễm, thật là một người chồng tốt nha.
Trong lúc nhất thời,
trên bàn ăn, chia làm hai bên, đàn ông một bên, phụ nữ một bên, tán gẫu thật
náo nhiệt.
Trong chốc lát, các món
ăn lục tục được phục vụ bưng lên.
Chẳng qua là, thịt bò
bít tết không xương của Tôn Đào Phi vừa được bưng lên, liền bị Trình Phi Viễn
bên cạnh cắt cho rồi.
Không khỏi nhìn hắn một
cái, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy hôm nay Trình Phi Viễn vô cùng kỳ quái.
Tôn Đào Phi ho nhẹ hai
tiếng, ý đồ nhận được chú ý của hắn, vậy mà ai kia cũng không ngẩng đầu lên, vẫn
làm theo ý mình.
Ho một tiếng, Tôn Đào
Phi chỉ có thể thôi, quay đầu, múc một ít cháo bắp.
“Vợ, ăn đi. Bàn
Đinh để anh đút.” Kèm theo thanh âm ôn nhu của Trình Phi Viễn, xuất hiện ở trước
mắt Tôn Đào Phi là một phần thịt bò bít tết được cắt ra từng miếng nhỏ chỉnh tề.
Tôn Đào Phi càng hồ
nghi nhìn chòng chọc Trình Phi Viễn một cái, hôm nay người đàn ông này rốt cuộc
thế nào. Vậy mà, Trình Phi Viễn lại cười một cái với Tôn Đào Phi, như gió xuân ấm
áp.
Chuyển tầm mắt đi, Tôn
Đào Phi liền thu được ánh mắt mập mờ của Tô Nhiễm.
“Có phải anh có
chuyện gì muốn em giúp một tay không?” Sắp đến cửa nhà, Tôn Đào Phi cuối cùng
không nhịn được hỏi. Hành động không giải thích được của người đàn ông này hôm
nay chưa từng xảy ra. Cô trái lo phải nghĩ, chỉ nghĩ đến người đàn ông này nhất
định là có chuyện gì muốn cô giúp một tay.
Trình Phi Viễn bị câu
nói của Tôn Đào Phi làm cho nghẹn muốn hộc máu, chẳng lẽ bình thường thái độ hắn
với cô kém như vậy.
Cho dù bị đả kích đến cỡ
nào, Trình Phi Viễn vẫn cười híp mắt giải thích, “Vợ, anh chỉ muốn phục vụ hầu
hạ em, hơn một tháng này anh khiến em vất vả rồi.”
Tôn Đào Phi xoay người,
ôm con trai đã ngủ, yên lặng vào phòng, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng
cong lên.
Ôm thằng nhóc đã ngủ
vào trong phòng, Tôn Đào Phi cũng nằm xuống bên cạnh.
Lâu không thấy vợ mình
ra ngoài, Trình Phi Viễn cũng đẩy cửa vào theo. Đập vào mắt là hình ảnh một lớn
một nhỏ đang ôm nhau ngủ. Trình Phi Viễn bình tĩnh nhìn thật lâu, không nỡ dời
mắt đi, đây là vợ và con trai hắn, là hai người thân yêu nhất trong cuộc đời
này của hắn, cũng là hai người hắn thà chết cũng muốn bảo vệ.
Rón rén nằm lên giường,
từ phía sau ôm Tôn Đào Phi vào lòng, Trình Phi Viễn thỏa mãn an ủi buông tiếng
thở dài, hắn rốt cuộc có thể ôm cô gái này vào trong ngực thật chặt.
Ngày thu, nắng ấm nhàn
nhạt chiếu vào, khiến trong phòng ấm áp, phủ lên vệt sáng dày đặc, giống như là
muốn vĩnh viễn giữ lại một khắc tốt đẹp này.
Mơ màng mở mắt ra, Tôn
Đào Phi liền cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Trình Phi Viễn và cánh tay bá đạo
ôm trên eo cô.
Nhẹ nhàng đụng vào cánh
tay hắn, Tôn Đào Phi vừa định dời đi, thanh âm trầm thấp khàn của Trình Phi Viễn
liền vang lên từ sau người, “Tỉnh rồi?”
Phía sau cổ, hơi thở của
Trình Phi Viễn nong nóng, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng phất qua, sau tai
Tôn Đào Phi tức khắc hiện lên một tầng ửng đỏ.
“Anh bỏ tay ra.”
“Yes Sir.”
Tôn Đào Phi mới lật người,
mà Trình Phi Viễn vừa lấy tay ra, liền phản pháo đè cô xuống.
“Anh...” Gò má
nguyên bản ửng đỏ của Tôn Đào Phi trong nháy mắt đỏ bừng, cặp mắt nổi xanh, tức
giận trợn trừng mắt nhìn Trình Phi Viễn, “Anh...mau đi xuống.”
Trình Phi Viễn giống
như một đứa bé bướng bỉnh cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng ngón tay trắng noãn của
cô lên, đặt ở trên mặt nhẹ nhàng ma sát.
“Vợ, Phi Phi.”
Thanh âm trầm thấp mà tràn ra dịu dàng.
Tôn Đào Phi ngây ngốc,
theo bản năng né tầm mắt hút hồn của Trình Phi Viễn.
“Anh mau dậy đi,
em muốn đi toilet...”
“Tốt, được
thôi...” Tôn Đào Phi liền trơ mắt nhìn môi Trình Phi Viễn rơi xuống, trằn trọc
ma sát, nóng bỏng đẩy hàm răng cắn chặt của cô, quấn chặt lưỡi đang tránh né của
cô, mút trong miệng cô, xoay chuyển không ngừng.
Tôn Đào Phi choáng
váng, không biết từ lúc nào, bộ ngực mềm mại bị bàn tay mang chút vết chai thô
ráp của người nào đó che phủ, kích thích đến mức Tôn Đào Phi trong nháy mắt mở
ra cặp mắt mông lung, muốn ngăn lại động tác của Trình Phi Viễn. Nhưng Trình
Phi Viễn trước một bước kiềm chế chắc hai tay của cô, cách áo ngực ren, không
ngừng xoa nắn nơi mềm mại của cô.
Một lúc lâu, đại khái
là cảm thấy đủ rồi, Trình Phi Viễn gõ nhẹ cái trán của cô, sâu thở hổn hển mấy
hơi, từ trên người cô lật xuống, “Đi đi!”
Lấy được tự do, Tôn Đào
Phi lập tức lật người, đỏ ửng cả mặt, chạy trối chết rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chạy trối
chết của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn tà khí nhếch miệng. Trước bỏ qua em, buổi
tối chúng ta chậm đã.
Cả buổi chiều, lúc nào
Tôn Đào Phi cũng có thể cảm nhận được tầm mắt sáng quắc lửa nóng phóng trên
thân mình của người khác, khiến cho cô có loại cảm giác sống chung phòng với
sói. Bất quá, cô cũng có một dự cảm, tối nay chuyện gì đó chắc không trốn tránh
được. Cho dù đã làm vô số lần chuẩn bị trong lòng, trong lòng của cô vẫn còn có
chút khẩn trương.
Ăn cơm tối xong, Trình
Phi Viễn liền tích cực ôm con trai dỗ dành nó ngủ. Vậy mà thằng nhóc này giống
như là đối nghịch với ba, bướng bỉnh đến khi mặt của Trình Phi Viễn cũng xanh
nghét, mới nhắm mắt lại.
“Vợ, anh đi tắm.”
Trong mắt thâm thúy của Trình Phi Viễn lóe sáng lấp lánh, cười híp mắt hưng phấn
nói với Tôn Đào Phi đang tựa vào trên ghế sa lon xem ti vi.
Tâm Tôn Đào Phi loạn
như ma nhìn hắn một cái, xoay người lại rất nhanh, tầm mắt chuyên chú trên ti
vi lần nữa, chỉ có chính cô biết, cô thật ra không hề xem.
Mười lăm phút sau, Tôn
Đào Phi vẫn dựng lỗ tai lên nghe cửa phòng tắm được mở ra, lòng của cô nhất thời
thắt chặt.
Không lâu sau, hơi thở ấm
áp của ai kia đến gần.
Sau đó, Tôn Đào Phi bị
hắn ôm lấy.
“Tay của anh.”
Tôn Đào Phi kêu lên, giùng giằng muốn xuống đất.
“Đừng động.”
Trình Phi Viễn thở nhẹ. Cảm nhận được thân thể người nào đó biến hóa, Tôn Đào
Phi thật không dám động nữa.
Con trai đã sớm bị
Trình Phi Viễn đặt ở trên giường nhỏ.
“Phi Phi, cho anh
có được không?” Nhiệt độ của Trình Phi Viễn nóng bỏng, xuyên qua quần áo thật mỏng,
trực tiếp truyền đến các góc trên thân thể cô.
Tôn Đào Phi ngẩng đầu,
nhìn Trình Phi Viễn phía sau, mặc dù sắc mặt đỏ sậm, nhưng vẫn hỏi thăm ý kiến
của cô, lòng bỗng dưng mềm nhũn ra, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Khẽ nâng người dậy, Tôn
Đào Phi chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Trình Phi Viễn, không lưu loát mút
vào. Rất nhanh, Trình Phi Viễn liền lửa nóng đáp lại, mút vào, nuốt từng ngụm từng
ngụm.
Da thịt trắng nõn như
ngọc, bộ ngực rất tròn, bờ eo mảnh khảnh mềm mại, hai chân thon dài, hoa cốc
như ẩn như hiện.
Máu nóng của Trình Phi
Viễn trong nháy mắt sục sôi, đầu hôn mê. CHốc lát, hai mắt của hắn cũng chỉ thật
nhìn chằm chằm phía dưới, không nỡ dời mắt đi.
“Phi Viễn.” Chưa
bao giờ bị người nào lửa nóng nhìn chằm chằm như thế, Tôn Đào Phi cuối cùng ngượng
ngùng kêu lên.
Hai tay thô ráp khẽ vuốt
ve da thịt mềm mại của Tôn Đào Phi, làm cho người phía dưới run rẩy ưm một tiếng.
Trình Phi Viễn chạm khẽ
môi đỏ mọng của Tôn Đào Phi, chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng ngậm nụ mai mềm mại.
Một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve một đóa mai khác, cho đến khi cả hai ngạo nghễ nở
rộ. Lưu luyến nơi mềm mại, khẽ hôn, ma sát thân thể phía dưới, cho đến khi cảm
nhận được Tôn Đào Phi chuẩn bị sẵn sàng.
Trình Phi Viễn mới đỡ
anh em của mình, chậm rãi tiến vào hoa cốc ươn ướt mềm mại.
Dị vật bỗng chốc xâm lấn,
đau đớn như tê liệt cuốn tới, “Đau!”
Trên mặt Trình Phi Viễn
cũng rỉ ra một tầng mồ hôi dày, “Vợ, em nhịn một chút, anh cũng đau.”
Động thân, Trình Phi Viễn
cắn răng hoàn toàn tiến vào, nóng bỏng ôn nhu mềm chặt chẽ bao vây lấy hắn, hắn
chậm rãi động, từng phát từng phát, mặc dù rất nhẹ, nhưng Tôn Đào Phi vẫn chỉ cảm
thấy đau không nói ra được. Hoàn toàn không có cảm giác say đắm muốn chết như
trong tiểu thuyết.
Không biết đã trải qua
bao lâu, Tôn Đào Phi cuối cùng không nhịn được ngủ mê man.
Hôm sau tỉnh lại, cả
người đau nhức không nói ra được. Tôn Đào Phi hung ác trừng mắt người đàn ông
ôm chặt lấy cô đang ngủ say bên cạnh.
“Em tỉnh rồi.”
Tay Trình Phi Viễn lại bắt đầu xấu xa dao động chung quanh trên tay Tôn Đào
Phi.
Mạnh mẽ hất tay hắn ra,
chậm rãi ngồi dậy. Nhớ tới tối hôm qua hắn làm cho cô đau đến muốn chết, Tôn
Đào Phi thuận miệng hỏi, “Trình Phi Viễn, em nói anh không phải là xử nam chứ,
tối ngày hôm qua anh cả một chút kỹ thuật cũng không có.”
Trình Phi Viễn ho hai
tiếng, trên mặt ngăm đen xuất hiện một mạt đỏ sậm.
Tôn Đào Phi vô cùng hứng
thú xoay người, cười nhẹ nhàng nói, “Không phải là thật sao!”
“Thế nào, vợ, em
thích anh có cô gái khác trước khi có em sao.” Ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của Tôn
Đào Phi, Trình Phi Viễn híp cặp mắt, cười như không cười hỏi.
Tôn Đào Phi cười ha ha,
khoát khoát tay, “Không có, không thể nào.”
Thì ra là, hắn còn là một
xử nam. Một người đàn ông già ba mươi ba tuổi còn là một xử nam. Tôn Đào Phi âm
thầm vui vẻ sung sướng ở đáy lòng, hoàn toàn quên chính cô cũng là xử nữ già 26
tuổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Trông mơ giải khát:
ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân
rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ.
Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.