Cúp điện thoại, đẩy cửa ra, Tôn Đào Phi nhìn thấy hai vị mẫu thân đại nhân đang tranh luận không nghỉ. Trình Phi Viễn tựa vào bên giường hứng thú ngắm nhìn, Bàn Đinh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.

“Buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ chồng tôi đều kể chuyện cho tôi nghe.” Lời của Vương Cẩn Ngôn tràn đầy ngọt ngào ngán người.

Mặt Tống Mỹ Lệ cũng hiện lên biểu tình thật ngây thơ, “Chồng tôi, ra đường giúp tôi xách giỏ, tan việc giúp tôi đấm chân, ngủ giúp tôi xoa chân.”

Sắc mặt Vương Cẩn Ngôn khẽ biến đổi, không chịu yếu thế khẽ nâng thanh âm nói, “Tôi không vui, chồng tôi kể truyện cười cho tôi, cũng sẽ giúp tôi xoa bóp.” Mặc dù nhiều lần nâng cao thanh âm muốn gia tăng khí thế, nhưng giọng điệu nói ra vẫn không có bao nhiêu lực độ.

Tôn Đào Phi trong nháy mắt liền hiểu, thì ra hai vị này đang ganh đua so sánh, chồng của người nào đối với người nào tốt hơn. Xem ra ba chồng bình thường qua loa không nghiêm túc, đối với vợ mình hóa ra lại nhu tình như vậy. Thì ra ba chồng cũng là “lão bà nô (nô lệ vợ)” chính cống, cũng giống với Tôn tiên sinh nhà cô. Chẳng qua là một con cừu nhỏ thuần trắng như mẹ chồng cô, làm sao có thể đấu thắng nữ sĩ Tống Mỹ Lệ. Bằng không cô và Tôn Hải Dương cũng sẽ không lén xưng bà là “Thái hậu”.

Tống Mỹ Lệ khẽ nâng cằm, nói năng rất có khí phách, “Đừng nói tôi không vui, coi như là tôi vui vẻ, lão Tôn nhà tôi cũng sẽ kể truyện cười cho tôi. Tôi bảo ông ấy đi hướng đông, ông ấy liền tuyệt sẽ không đi hướng tây.”

Đúng như dự doán, một câu nói của Thái hậu nhà cô, tuyệt đối áp đảo lấy được thắng lợi, khiến mẹ chồng cô không có lời nào phản bác.

“Hai người cha của con đều là nghìn người chọn một, người chồng tốt độc nhất vô nhị. Chỉ là phương thức biểu hiện tình yêu của mỗi người không giống nhau thôi.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng mờ nhạt, rõ ràng đang nản chí của mẹ chồng mình, Tôn Đào Phi khẽ cười mở miệng.

Vẻ mặt buồn bực của Vương Cẩn Ngôn trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Đi chậm tới bên cạnh Tôn Đào Phi, Vương Cẩn Ngôn kéo nhẹ cánh tay con dâu mình, tình cảm vui sướng ngọt ngào không lời nào có thể miêu tả được, cười nói, “Đúng nha, phương thức biểu hiện tình yêu của mỗi người không giống nhau.” Liếc nhìn thân gia đứng ở đầu giường, Vương Cẩn Ngôn lại tiếp tục nói, “Chồng tôi đối đãi với tôi mà giống chồng bà đối đãi với bà, vậy ông ấy không phải thành chồng bà sao.” Vừa nói Vương Cẩn Ngôn vừa cảm thấy cực kỳ có lý, gật đầu liên tục.

Mẹ chồng vui vẻ, khoái trá rồi. Nhưng Thái hậu nhà cô rõ ràng không vui. Cho dù ở riêng hai góc xa xa bên trong phòng nhìn nhau, Tôn Đào Phi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như đao lạnh lẽo đâm người của Thái hậu nhà cô.

Ngẩng đầu lên, Tôn Đào Phi bày ra nụ cười lấy lòng, rực rỡ triển khai với thái hậu nhà cô. Vậy mà Thái hậu nhà cô không chút nào quan tâm, hung hăng lườm cô một cái, trong mắt đẹp trắng đen rõ ràng, khắc đầy bốn chữ “vô tình vô nghĩa”.

Tôn Đào Phi rụt cổ, lặng lẽ dời tầm mắt.

Trình Phi Viễn liếc nhìn Tôn Đào Phi, cười khanh khách mở miệng nói. “Mẹ, con nhớ mẹ nói mẹ thích ăn cầu cá nấu tiêu, vừa lúc gần bệnh viện có quán cơm, món ăn này làm rất ngon, buổi tối bảo Phi Phi đưa mẹ đi nếm thử một chút.” Tất nhiên vợ của mình không tiếc mạo hiểm đắc tội với mẹ vợ, hao hết tâm lực bảo vệ mẹ ruột mình. Người làm chồng như hắn tự nhiên cũng phải dùng chút bản lãnh, để cho mẹ vợ vui vẻ.

“Đứa trẻ này thật đúng là tỉ mỉ.” Tống Mỹ Lệ che miệng cười ha ha, khóe mắt ngụ ý liếc Tôn Đào Phi ở góc tường.

Nhận được ánh mắt của mẹ mình, cái đầu vốn cúi thấp của Tôn Đào Phi, lúc này càng rũ xuống hơn, hận không thể rũ vào trong cổ áo, biến mất không thấy gì nữa.

Tôn Đào Phi tất nhiên hiểu, đây là hắn đang giúp cô giải vây. Khẽ nâng đầu lên, Tôn Đào Phi cảm kích nhìn Trình Phi Viễn.

“Đúng nha, đúng nha, thân gia chúng ta cùng đi ăn.” Vương Cẩn Ngôn vội tới bên Tống Mỹ Lệ, kéo cánh tay của bà, bộ dáng chị em thân thiết nói.

“Báo cáo!” Một tiếng vang lên, khiến cho tầm mắt mọi người bên trong gian phòng, không hẹn mà cùng dời về phía cửa, tập trung trên người Tôn Hải Dương đang mặc đồ lính.

“Phi Phi, vị này là em trai con sao?” Vương Cẩn Ngôn liếc nhìn con dâu mình, không xác định hỏi.

Gật đầu một cái, Tôn Đào Phi coi như đã trả lời vấn đề của mẹ chồng.

Quét mắt một vòng ở trong phòng, Tôn Đào Phi phát hiện, trên mặt mới vừa còn cười nhẹ nhàng của Thái hậu, đã là bình tĩnh, hai tay đặt trên đầu gối thật đoan trang. Tôn Đào Phi biết, đây là dấu hiệu bình tĩnh trước khi giông bão tới của Thái Hậu.

“Tôn Hải Dương, con trai, con nói trước kia sao mẹ không phát hiện ra con mẹ có lá gan thật lớn, lại rất kiên quyết vậy?”

Tôn Đào Phi phản xạ có điều kiện co rúm lại một chút, quả nhiên Thái hậu nhà cô bắt đầu bộc phát. Lặng lẽ nhìn em trai mình một cái. Tôn Đào Phi yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, em trai, nguyện chúa phù hộ em.

Tôn Hải Dương yên lặng cúi đầu, trầm giọng nói, “Mẹ, con sai rồi.”

“Sai rồi!” Tống Mỹ Lệ bước một bước dài đến trước mặt đứa con mình, ngón trỏ trái hung hăng dí vào trán của hắn, “Biết len lén gọi điện thoại nói chuyện phiếm với ba, cũng không biết nói cho mẹ con biết. Có biết mấy tháng này mẹ chỉ vì con ăn không ngon ngủ không yên, tâm cũng muốn bóp nát hay không. Chạy đi, con chạy nữa đi.” Vừa nói chưa hết giận, Tống Mỹ Lệ dựa theo lỗ tai đầy đặn của con trai mình hung hăng xoay tròn 180 độ.

“Mẹ, mẹ,mẹ bớt giận.” Tôn Đào Phi bước nhanh đến bên cạnh Thái hậu mình, đỡ thân thể của bà, không ngừng vuốt lưng giúp bà thông khí ở phía sau. Không kéo bà ra, cô nghĩ không bao lâu nữa lỗ tai của em trai cô sẽ hỏng mất.

“Hải Dương, đây là em không đúng, làm lính cũng không phải là chuyện gì xấu, tại sao có thể gạt mẹ, mau nói xin lỗi mẹ.” Trình Phi Viễn nháy mắt với em vợ mình.

Quay đầu, Trình Phi Viễn bảo đảm nói với nhạc mẫu mình, “Mẹ, bây giờ Hải Dương đang là cấp dưới của con, mẹ hãy yên tâm, con nhất định bảo đảm an toàn của nó, để cho nó khỏe mạnh cường tráng đến, cũng khỏe mạnh cường tráng đi.”

Tôn Đào Phi thấy thế, lập tức thức thời thêm vào bên cạnh, “Mẹ, trước kia không phải mẹ thường lo lắng thân thể em trai không tốt sao, hiện giờ nó vào trại lính rồi, mẹ cũng không cần lo cho sức khỏe của nó nữa, đây không phải là một chuyện tốt sao.”

“Đúng vậy, thân gia, Hải Dương ở trong trại lính mấy năm, đến lúc đó tố chất thân thể nhất định là không thể nghi ngờ.”

Nghe mọi người một xướng một họa, lửa giận của Tống Mỹ Lệ cũng tiêu mất không ít.

“Mẹ, con sai rồi, xin mẹ tha thứ.” Tôn Hải Dương vội vàng xin lỗi dưới ánh mắt của anh rể.

Tống Mỹ Lệ hung ác trừng mắt con trai vẫn cúi đầu, hung ác nói, “Hiện tại mọi người nói giúp con, tha cho con một lần, nếu có lần sau nữa, xem mẹ có đánh gãy chân chó của con không.”

“Dạ, mẹ, không có việc gì, con về trại lính trước, buổi tối trở lại thăm mẹ.” Làm một quân lễ tiêu chuẩn, Tôn Hải Dương đứng thẳng chờ Thái hậu mình đặc xá.

Đến khi Tôn Hải Dương đi rồi, mọi người phải hợp lực khuyên, trên mặt Thái hậu mới lộ nụ cười lần nữa. Sau đó, hai vị mẫu thân đại nhân nói là muốn đi dạo phố. Nhưng vì tình trạng không thể thiếu người quá lâu của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi thế nào cũng không phân thân ra được. Cuối cùng, hai người bất kể hai vợ chồng khuyên can, nhẹ nhõm tiêu sái rời khỏi phòng. Dĩ nhiên, cùng nhau đi còn có người bạn nhỏ Bàn Đinh.

Nhất thời, trong gian phòng mới vừa còn náo nhiệt chỉ còn lại có Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn, mắt to đối mắt to.

“Em mua DVD, anh muốn xem hay không?” Tôn Đào Phi vừa ngồi xổm lục túi, vừa nghiêng đầu hỏi Trình Phi Viễn.

“Ừ.” Trình Phi Viễn thuận miệng đáp. Hắn không có hứng thú với DVD mấy, nhưng hắn biết nếu hắn không nói như vậy, vợ hắn khẳng định lại muốn hẹn với Chu Công nữa. Mấy ngày nay phàm là hai người bọn họ ở cùng nhau, Tôn Đào Phi đều như thế.

Phim là “Anaconda” rất lâu trước. Vừa bắt đầu, tình cảnh trong phim liền ẩn chứa không khí quỷ dị.

Khi thấy đoàn người tiến vào rừng rậm nguyên thủy, Trình Phi Viễn giống như vô tình mở miệng nói, “Nếu em cảm thấy sợ, cứ tới đây ngồi cùng với anh.”

Nói xong, Trình Phi Viễn vui rạo rực chờ Tôn Đào Phi trả lời. Các cô gái xem phim kinh dị đều hay sợ hãi, hắn nói lên đề nghị này, vợ hắn chắc sẽ không cự tuyệt.

Hồi lâu, trong phòng bệnh vang vọng chỉ là yên tĩnh. Trình Phi Viễn hơi nghiêng qua, đập vào mắt chính là, Tôn Đào Phi mới vừa còn vùi ở trên giường chăm chú xem, giờ đã ngủ rồi. Cười không ra tiếng, vợ hắn thật đúng là khác người.

Rón rén xuống giường, Trình Phi Viễn rón ra rón rén, cẩn thận chui vào “ổ” của vợ mình, đầu Tôn Đào Phi thuận thế nằm ở trên bụng của hắn.

Nghiêng đầu dựa vào giường, nhìn Tôn Đào Phi ngủ say sưa, Trình Phi Viễn cười đến hài lòng.

Trong hơi thở quanh quẩn đều là mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô, Trình Phi Viễn vui rạo rực nghĩ, thì ra cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực tốt như thế.

Kèm theo hơi thở say lòng người, không lâu sau, Trình Phi Viễn cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Khi hai vị mẫu thân đại nhân thắng lợi trở về, nhìn thấy chính là bức tranh đẹp thu nhỏ về hai vợ chồng trẻ, tương thân tương ái, tựa sát nhau ngủ say.

Nhìn nhau cười một tiếng, hai vị mẫu thân đều không hẹn mà cùng vui mừng gật đầu một cái.

Dường như cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của ai đó, Tôn Đào Phi mở mắt. Đầu tiên cảm nhận được là, thứ mình đè ở dưới mặt không phải gối, mà là cái bụng của người khác. Khó trách cô cảm giác cứng như thế, lau nước miếng ở khóe miệng, trừng mắt với người nào đó đang dương dương tự đắc ngủ, khóe miệng tươi cười. Người đàn ông này bò qua đây lúc nào vậy.

“Mẹ, hai người đã về rồi.” Quay đầu, trên mặt Tôn Đào Phi lại là nụ cười nhu hòa.

“Các con cứ ngủ tiếp đi, mẹ và mẹ con lại đi dạo.” Vương Cẩn Ngôn cười giống như hồ ly nhỏ trêu ghẹo con dâu mình.

Tôn Đào Phi lắc đầu một cái, “Không, không, con đã ngủ đủ rồi.” Nói xong, Tôn Đào Phi dùng tay vẫn đặt ở trong chăn, dựa theo chỗ đùi Trình Phi Viễn, hung hăng véo một cái. Xem anh còn dám không tỉnh.

Trình Phi Viễn mơ hồ mở hai mắt ra, vô tội hỏi Tôn Đào Phi, “Vợ, sao vậy.”

“Mẹ, họ quay lại rồi.” Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, ôn nhu nói.

Trình Phi Viễn ngắm nhìn hai vị mẫu thân đại nhân cách đó không xa, cười như tên trộm, yên lặng ngồi dậy. Thật ra thì ngay từ khi hai vị kia đẩy cửa, hắn đã tỉnh, nhưng hắn muốn hưởng thụ thêm cảm giác có vợ trong lòng. Không ngờ vợ hắn ác như vậy, đùi của hắn đến bây giờ vẫn còn có chút đau.

Bởi vì hai vị mẫu thân đại nhân đến, cuộc sống ở bệnh viện của Tôn Đào Phi càng thêm bận rộn. Cũng may, hai người chỉ ở hai ngày.

Đưa hai mẹ đi rồi, Tôn Đào Phi giống như là chó chết, mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường.

Bàn Đinh thấy mẹ không nhúc nhích nằm lỳ ở trên giường, cho là Tôn Đào Phi đang chơi trò gì với mình.

Vì vậy, người bạn nhỏ Bàn Đinh của chúng ta nện bước nhỏ, ngồi trên lưng mẹ, trong cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ hô to khẩu hiệu lúc chơi với ba, “Chạy, chạy.”

Tôn Đào Phi đưa tay, lật người, một tay ôm con trai vào trong ngực, chọt nách nó, “Bàn Đinh, nhóc con hư này, lại dám chọc mẹ.”

Thằng nhóc ở trong ngực Tôn Đào Phi cười đến run rẩy cả người, a a kêu to.

Chơi đùa với con trai một hồi, Tôn Đào Phi ôm chặt nó vào ngực, hôn lên đầu nhỏ của nó, “Bàn Đinh, ngủ có ngon không.”

Không lâu sau, Tôn Đào Phi lại ngủ say.

Trình Phi Viễn hướng về phía con trai vẫn giương mắt to long lanh, làm động tác im lặng, ý bảo nó không nên quấy rầy mẹ. Thằng nhóc ngược lại rất là nghe lời, không tiếng động toét miệng.