“Bất quá, Trình
Phi Viễn em phải cảnh cáo trước, hiện tại tất nhiên anh và em đã là quan hệ đó.
Chúng ta phải tuyệt đối chung thủy với nhau. Cho nên anh không được giấu em đi
gặp Bùi Hân, em cũng không nói không cho anh và cô ấy gặp mặt, chẳng qua là hi
vọng lúc anh và cô gặp mặt có thể báo cho em một tiếng.” Cho dù là cách khoảng
cách mấy trăm cây số, cho dù là biết những lời này của cô Trình Phi Viễn không
thể nào làm được. Tôn Đào Phi vẫn chậm rãi nói ra từng sự kỳ vọng của cô về
tình yêu mà cô chưa bao giờ bước chân vào với hắn.
Khóe miệng Trình Phi Viễn
không tiếng động chấn động, thật ra thì hắn muốn khiếu nại, coi như là hai người
bọn họ có vài quan hệ chưa xác lập, nhưng kể từ sau khi bọn họ kết hôn, hắn
cũng không còn gặp mặt Bùi Hân. Hắn là người đàn ông tốt, càng là người chồng tốt.
Hắn còn đặc biệt muốn
nói, em có thể không gặp Cố Kiết hay không, chẳng qua là những lời này hắn
không thể nói ra miệng. Đây là hắn khí độ và bao dung nên có của một người đàn
ông như hắn, cùng với tín nhiệm cô. Cho dù là trong lòng hắn thật không thoải
mái, nhưng hắn không thể ích kỷ lấy danh nghĩa thích, trói buộc cô thật chặt.
Lấy lại tinh thần,
Trình Phi Viễn mạnh mẽ vang vang kiên định đáp, “Dạ, cẩn tuân dặn dò của lãnh đạo.”
Đồng thời cũng cho Tôn Đào Phi một chứng minh có lực nhất của người lính.
Thanh âm trầm ổn có lực
của Trình Phi Viễn kèm theo gió thu hơi lạnh, từng chút thổi đến chỗ sâu nhất
trong lòng Tôn Đào Phi, khiến cho trái tim vốn bình tĩnh vô cùng của cô, nhộn
nhạo, một vòng lại một vòng mở rộng rung động vô hạn.
Trong lúc nhất thời,
Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn trong điện thoại đều yên lặng, qua điện thoại
truyền lại chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng không thể nghe của hai người họ, gắn
bó thật chặt, cùng lên cùng xuống.
Trăng trên bầu trời bịt
kín một tầng lụa thật mỏng trước mặt, tựa hồ vì mình lại thấy một cuộc gian
tình ở nhân gian mà mắc cỡ núp vào.
Kéo cửa kính ra, Tôn
Đào Phi liếc mắt liền phát hiện Bàn Đinh vốn là nghiêng người mà ngủ, giờ đã
thành một hình người chữ đại nằm dang tay chân trên giường, chăn đã sớm bị nó
đá ra, tay nhỏ bé càng thêm nắm chặt thành quyền đặt ở bả vai, bộ dáng nhỏ muốn
bao nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu khả ái.
Lòng Tôn Đào Phi vốn mềm
nhũn như nước, nhìn thấy thàng nhóc vô cùng khả ái kia, lập tức mềm đến rối
tinh rối mù.
Nhẹ tay nhẹ chân bò lên
giường, xốc chăn bị thằng nhóc đè lên đắp lại cho nó, yêu không nhịn được hôn
nhẹ trán nó.
Tắt đèn treo lớn trong
pòng, vẻn vẹn chừa lại một cây đèn bàn nhỏ, tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt ở
trong phòng.
Dán chặt mặt trên khuôn
mặt nhỏ nhắn non mịn của con, gương mặt vốn nóng bỏng của Tôn Đào Phi trong
nháy mắt cảm nhận được một chút mát lạnh, thoải mái từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vậy mà, nó lại nhẹ nhướng
mày lên, tay nhỏ bé rất là bài xích huy múa một hồi, cuối cùng định đem quả đấm
nhỏ đặt ở bên mặt, cấm vật thể không rõ tập kích.
Thấy thế, Tôn Đào Phi
buồn cười cười khẽ một tiếng, cũng không trêu chọc nó nữa.
Nằm ngửa ở trên giường,
trong đầu Tôn Đào Phi không tự chủ được hiện ra những việc vừa nãy.
Trong mấy phút khi
trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở của nhau đó, lần đầu tiên Tôn Đào Phi cô
chẳng qua là lẳng lặng nghe tiếng hít thở của một người mà lại liền đỏ mặt. Cuối
cùng, cho đến tim của cô đập bịch một tiếng lớn đến dọa người, cuối cùng cô mới
không nhịn được nói kết thúc cuộc trò chuyện.
Vuốt vuốt gương mặt
đang nóng bừng, cặp mắt Tôn Đào Phi đăm đăm nhìn chằm chằm trần nhà bị ánh đèn
nhuộm thành một mảnh xanh da trời, Tôn Đào Phi, ngươi cuối cùng đã động trái
tim phủ đầy bụi hơn hai mươi bảy năm nay rồi.
Sáng sớm, Tôn Đào Phi
không phải tỉnh lại trong hương hoa tiếng chim tự nhiên. Mà là bị tiếng chuông
“Hai con con cọp, hai con con cọp...” một lần lại một lần đánh thức.
Mở ra hai mắt vẫn buồn
ngủ, cô buồn bực sờ qua điện thoại di động, khi nhìn hiện trên màn ảnh vẫn là số
của Trình Phi Viễn thì cô hung hăng giựt giựt khóe miệng.
“Trình tiên sinh,
anh có biết sáng sớm quấy nhiễu giấc ngủ của người ta thì giống như giết người
đó từ từ không.” Thầm đè xuống buồn bực trong lòng, Tôn Đào Phi tính khí tốt miễn
cưỡng nói.
Trình Phi Viễn cười hắc
hắc, nghĩa chánh nghiêm từ phản bác, “Lời này của em không có căn cứ khoa học,
phủ quyết, ngủ sớm dậy sớm mới có lợi cho thân thể khỏe mạnh.”
Tôn Đào Phi nhất thời vừa
tức giận vừa buồn cười, tự nói với mình đại nhân không cần chấp nhất tiểu nhân,
không nên so đo với đàn ông ngây thơ.
“Sáng sớm anh đã
gọi điện thoại về, lại có chuyện gì nữa?” Vì vấn đề hòa hảo giữa mọi người, Tôn
Đào Phi vội vàng chuyển đề tài.
“Gọi em dậy, về
sau anh sẽ là đồng hồ báo thức của em.” Thanh âm vui rạo rực của Trình Phi Viễn
mang theo chút tính trẻ con lấy lòng.
Tôn Đào Phi tươi sáng
cười một tiếng, khóe miệng cong lên thật cao, người đàn ông ngây thơ này.
Mặc dù người nào đó có
ý tốt, nhưng Tôn Đào Phi thật sự không muốn mỗi ngày đều rời giường lúc sáu giờ,
như vậy đối với cô mà nói tuyệt đối là một loại khảo nghiệm không bằng chết.
Vì giấc ngủ tốt đẹp của
mình, Tôn Đào Phi hướng dẫn từng bước thông tình đạt lý nhiệt tình nói, “Trình
Phi Viễn em đang ở nhà, không phải ở trại lính.”
Chẳng qua là lời của
Tôn Đào Phi vừa dứt, Trình Phi Viễn liền lẽ thẳng khí hùng tới một câu, “Vậy nếu
lúc anh ở nhà, em không phải dậy lúc này sao.”
Tâm mới vừa còn có chút
ngọt ngào của Tôn Đào Phi nhất thời bị mạnh mạnh mẽ mẽ chận lại, thở dài hai
cái, cô không ngừng tự nói với mình phải trấn định phải trấn định, không nên so
đo với đàn ông ngây thơ.
“Hơn nữa chúng ta
phải bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn.” Không đợi Tôn Đào Phi trả lời, Trình Phi Viễn
lại nghiêm túc thêm một câu nữa.
Cười lạnh hai tiếng,
Tôn Đào Phi vừa mới chuẩn bị hỏi ‘Anh chuẩn bị bồi dưỡng như thế nào’ thì cổ của
cô liền bị một đôi tay nhỏ bé ôm thật chặt từ phía sau, ngay sau đó khuôn mặt
nhỏ nhắn liền dính vào trên điện thoại bên tai cô thật chặt, giọng trẻ con kêu
lên, “Ba, ba.”
Tôn Đào Phi vội vàng
ném như sợ phỏng tay, nhét điện thoại di động vào trong tay con, nhẹ giọng nói
với nó, “Bàn Đinh, là ba ba.” Cuối cùng, vẫn không quên nựng nịu khuôn mặt nhỏ
nhắn mềm mại của nó.
Nắm thật chặt điện thoại
di động, Bàn Đinh vui vẻ phấn khích hét lớn tứ phía với điện thoại di động,
“Ba, ba.”
Nghe giọng trẻ con
trong sáng của con trai, Trình Phi Viễn bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, xem ra người
nào đó lại đã trốn qua một bên tránh bị quấy rầy.
Mười lăm phút sau,
Trình Phi Viễn kết thúc cuộc nói chuyện, thằng nhóc kia mặt còn u mê không hiểu
nhìn chằm chằm điện thoại di động, đặt ở bên tai nhỏ nghe lại nghe, không hiểu
tại sao lại không thấy ba.
Vuốt nhẹ mũi nó một
cái, Tôn Đào Phi cười nhẹ nhàng nói, “Bàn Đinh, tới lúc chúng ta rời giường rồi.”
Rút điện thoại di động
trong tay thằng nhóc ra, Tôn Đào Phi bất ngờ thọc lét nó, nó lập tức lại cười lớn
khanh khách.
Ăn xong điểm tâm, Tôn
Đào Phi đang chuẩn bị đi làm, con trai cô làm như biết cô muốn đi đâu. Lôi y phục
của cô thật chặt, không chịu buông tay, trong cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng
nói, “Đi, đi, đi.” Tay nhỏ bé càng không ngừng chỉ hướng đường ra cửa.
Tôn Đào Phi cười híp mắt
ôm lấy nó. Quay đầu, Tôn Đào Phi hướng về phía bố mẹ chồng còn đang dùng cơm
nói, “Cha, mẹ, con mang Bàn Đinh cùng đến cửa hàng bánh ngọt.”
Nghe vậy, Vương Cẩn
Ngôn sải bước chạy nhanh đến trước mặt hai mẹ con, khổ mặt, đáng thương làm
nũng nói với Bàn Đinh, “Bàn Đinh, ở nhà cùng bà nội được không?”
Vương Cẩn Ngôn làm bộ
muốn ôm thằng nhóc, nó thấy động tác của bà nội mình, lập tức xoay đầu vùi mặt
vào ngực Tôn Đào Phi, ôm cổ cô thật chặt.
Thấy nó không để ý tới
bà nội này, Vương Cẩn Ngôn đầu nó cho hả giận, mới để hai mẹ con rời đi.
Cho đến khi họ ra khỏi
cửa, thằng nhóc mới ngẩng cái đầu nhỏ mà nãy giờ vẫn đang dụi vào lòng mẹ lên.
Dọc đường đi càng thêm ríu ra ríu rít tự nói không ngừng.
Tôn Đào Phi nhìn con
trai tự nói vui vẻ, có chút lo lắng mơ hồ, nếu đợi lát nữa cô bận rộn rồi, ai
trông nó đây?
Sau đó sự thật chứng
minh, sự lo lắng của cô hiển nhiên là dư thừa. Tiểu Bàn Đinh thật sự là một đứa
bé rất nghe lời, ở trong cửa hàng bánh ngọt đủ bánh ngọt mọi màu sắc, cũng
không đòi muốn mãi như những đứa trẻ khác, chẳng qua là đến giờ dùng điểm tâm,
Tôn Đào Phi đút nó liền OK. Cô bận việc thì chỉ cần đặt nó ở nơi gần đó, là nó
có thể yên lặng ở bên chơi một mình, cũng không quấy rầy công việc của mẹ.
Bởi vì nó trông vô cùng
đáng yêu khiến mọi người đều thấy yêu, rất nhiều người khi vào đều không nhịn
được trêu chọc nó. Mà nó cũng không sợ người lạ, luôn cười vui vẻ với mọi người.
Trên quầy Tôn Đào Phi
nhìn Bàn Đinh phóng khoáng không luống cuống, trong lòng kích động cùng tự hào
dâng lên, con trai, giỏi đó.
“Thím!”
Kèm theo một thanh âm
trẻ con non nớt trong trẻo, ở cửa liền xuất hiện một bóng người nho nhỏ, rõ
ràng là tiểu công chúa Trình Đóa Đóa của Trình gia.
Tôn Đào Phi ngốc trệ hồi
lâu, tỉnh táo lại, vội vàng ra khỏi quầy, cô bé này sao tìm được tới đây.
Duỗi ngón tay ra, Tôn
Đào Phi run rẩy chỉ về phía con bé, “Cháu tới đây thế nào?” Lá gan đứa bé này
cũng quá lớn, nhà của nó cách nơi này ít ra cũng có bảy tám dặm đường.
Người bạn nhỏ Trình Đóa
Đóa lập tức xung phong nhận việc nói, “Thím, là như thế này, có một hôm cha và
mẹ ngồi xe đi ngang qua đây, mẹ nói cho cháu biết, cháu lập tức nhớ. Đóa Đóa có
phải rất thông minh không.” Thanh âm hưng phấn trong trẻo của cô bé lộ rõ ý muốn
tranh công nhận thưởng.
Tôn Đào Phi cười khan
hai tiếng, sờ sờ đầu nó, “Thông minh.” Không chỉ có thông minh lại còn rất lớn
mật.
“Chị, chị.” Bàn
Đinh nện bước chao đảo, vui vẻ chạy đến đứng ở bên chân Tôn Đào Phi, ôm bắp đùi
của cô thật chặt.
Tiểu công chúa Trình
Đóa Đóa trừng lớn mắt đen lúng liếng, hiển nhiên có chút không thể tin, nhưng rất
nhanh liền vui vẻ chạy đến bên cạnh người bạn nhỏ Bàn Đinh, xoa nắn mặt trái
xoan nhỏ, “Bàn Đinh, sao em ở chỗ này, có nhớ chị không.”
“Nhớ, nhớ.” Thằng
nhóc cười khanh khách rất là vui vẻ, đối với việc cô chị đang xoa lấy xoa để mặt
trái xoan của mình nó cũng không phản đối, không có chút phản kháng nào.
“Chị cũng nhớ
em.” Nói xong, Đóa Đóa rất nhiệt tình cho Bàn Đinh một nụ hôn thơm ngọt.
Lần này thằng nhóc cười
đến càng ngọt hơn, trên mặt cô công chúa kia cũng lộ ra cười ngọt ngào giống vậy.