Người dịch: Tồ Đảm Đang

Lâm Tự ngủ rất trễ, muốn trách thì chỉ có thể trách cái tên Tiểu Ngũ cứ cuốn lấy anh quậy phá kia.

Anh đổ nước tắm đi, dọn dẹp phòng ốc, do dự một lúc rồi vẫn lấy quần áo Tiểu Ngũ thay ra kia mang đi giặt.

Quần áo Tiểu Ngũ không chỉ bẩn mà còn rách, vá vài chỗ rồi lại làm rách ra.

Trời đã lạnh rồi, cậu vẫn vĩnh viễn mặc một thân quần áo mỏng như vậy.

Lúc Lâm Tự giặt quần áo chợt nhớ lại giày của Tiểu Ngũ, giày vải mỏng màu đen, còn thảm hơn cả quần áo của cậu nữa.

Mỗi ngày lúc trước của cậu cũng đều thế này sao?

Xuân hạ thu đông, vĩnh viễn là bộ dạng như thế này sao?

Lâm Tự nghĩ không thể nào, anh cũng cảm thấy mình không cần thiết phải quan tâm đến chuyện của Tiểu Ngũ.

Nơi này, thậm chí cả thế giới bây giờ, đều không có gì đáng để anh nhọc lòng lo nghĩ cả, chuyện anh phải làm đó là phải trồng táo cho thật tốt, lo mà chuộc tội.

Lâm Tự dọn dẹp xong đã là nửa đêm, mệt mỏi nằm xuống mà lại không cách nào ngủ được.

Không biết là chuyện gì, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nghĩ đến chuyện phiền lòng lúc trước khiến anh thở không nổi.

Hoặc có lẽ là bởi vì những lời bịa đặt trong thôn này, hôm nay những lời nhạo báng của đám du côn nhỏ đó lại nhắc nhỏ anh.

Anh trở mình, dùng chăn quấn lấy mình thật chặt, như thể rằng như vậy thì hồi ức sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nhưng khi anh đã quấn chặt lấy cả người lại rồi, cũng chẳng ăn thua gì.

Lâm Tự bực bội ngồi dậy, mặc áo lông khoác lên áo khoác đi ra sân.

Trong đêm, gió không lớn nhưng lạnh cực kỳ.

Lâm Tự vừa ra ngoài cửa đã bị thổi lạnh thấu tâm can, cả người cũng tỉnh táo hẳn.

Anh bước tới cây táo khó khăn lắm mới ra quả được ấy, dựa vào, nhẹ nhàng ôm lấy nó.

Không biết đã có bao nhiêu lời xin lỗi trong tim anh, anh luôn nghĩ rằng dùng cách như vậy để xin lỗi thì ba mẹ anh sẽ có thể nghe thấy được.

Anh lại nhớ về những lời bịa đặt ấy, cái gì cũng nói được, không có ngoại lệ, đều khó nghe như nhau.

Có thể trong mắt những người ở đây, anh vừa dơ bẩn vừa thấp hèn, tất cả những gì phải hứng chịu bây giờ đều là do mình tự làm tự chịu cả.

Lâm Tự ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.

Nói là tự làm tự chịu thì cũng không phải không có lý, đúng là tự làm tự chịu thật.

Lâm Tự bị bệnh, không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm sốt bình thường.

Đêm anh mất ngủ ấy anh mặc rất ít, ở bên ngoài quá lâu nên nhiễm lạnh.

Tiểu Ngũ vẫn ngày nào cũng chạy sang nhà Lâm Tự như vậy, nhưng Lâm Tự không ra ngoài, cậu cũng không dám gõ cửa, cứ ngồi trên vách tường nhà người ta kiên nhẫn chờ đợi như vậy.

Cậu mặc trên người bộ quần áo mà Lâm Tự cho, cực kỳ trân trọng, mấy hôm rồi không đánh nhau, không đi lung tung, ai chạm vào cũng không được.

Mỗi đêm cậu đều ngắm Lâm Tự ở trong nhà qua cửa sổ thủy tinh, đối phương cũng biết cậu có ở đó, nhưng không ra ngoài chào hỏi, cũng chẳng đuổi cậu đi.

Tiểu Ngũ cảm thấy như vậy cũng tốt mà, ngày nào được ngắm Lâm Tự thì ngày đó là một ngày đẹp trời.

Cuối cùng cũng đến lúc Lâm Tự đỡ hơn, nấu hai tô mì, thêm cả trứng ốp la.

Lâm Tự nhìn vào đôi giày sờn hỏng của cậu, hỏi cậu: "Trời lạnh thế này sao mặc ít như thế?"

"Cũng được, không lạnh." Tiểu Ngũ ngồi ngay ngắn lên ghế, Lâm Tự không cho cậu ăn thì cậu nhúc nhích chút cũng không dám.

Lâm Tự đưa đũa cho cậu: "Ăn đi."

Tiểu Ngũ cúi đầu ăn như hổ đói, Lâm Tự ở bên cạnh ăn khá là lịch sự.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cộc cộc cộc, ba tiếng, gõ vào cổng sân đóng chặt của Lâm Tự.

Lâm Tự thấy hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ ra rằng sẽ có người đến tìm mình.

Anh và Tiểu Ngũ gần như cùng lúc nhìn ra cổng, Lâm Tự không động đẩy, chỉ nhìn chằm chằm đó.

Không biết vì sao, anh rất sợ hãi tiếng gõ cửa, rất sợ hãi có người đến tìm anh, cứ cảm thấy rằng người ở bên ngoài cánh cửa kia là tử thần, đến để đòi mạng.

Anh không quan tâm đến chuyện sống chết, chỉ là cảm thấy nếu mình bây giờ mà chết thì cây táo này trồng công cốc rồi, mới ra quả được một năm, sợ mẹ vẫn ăn chưa đã.

Tiểu Ngũ cắn đứt sợi mì, hỏi anh: "Không mở sao?"

Lâm Tự có một dự cảm không hay, quay đầu lại bảo cậu cứ ăn tiếp đi.

Người bên ngoài lại tiếp tục gõ cửa, sau đó hai người nhanh chóng nghe thấy tiếng nói.

Giọng nói to lớn của một người đàn ông: "Lâm Tự! Em có ở nhà không?"

Lâm Tự sững người, toàn thân giống như bị điện giật, thoắt chốc cứng người lại như một thi thể.

Tiểu Ngũ nghe thấy người bên ngoài gọi Lâm Tự thì càng hiếu kỳ, nhưng cậu nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tự không đúng lắm nên không dám lên tiếng.

Lâm Tự dây dưa rất lâu, anh mãi vẫn không đứng dậy.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa đã chấm dứt, có lẽ người đã đi rồi.

Tiểu Ngũ hỏi: "Tìm anh sao?"

Đáp án của câu hỏi này rõ mồn một, thật ra cậu muốn hỏi người đó là ai, tại sao Lâm Tự lại lo lắng như vậy.

Nhưng Tiểu Ngũ không dám hỏi, cậu cảm giác được sắc mặt Lâm Tựu trắng bệch như một giây sau có thể chết ngất đi thôi.

Người này sắp biến thành một làn khói mất rồi, Tiểu Ngũ rất muốn tóm chặt lấy, nhưng lại sợ mình đưa tay ra không cẩn thận đánh tan anh đi mất.

Tiểu Ngũ không biết phải làm thế nào, chỉ im lặng ngồi đó bên cạnh Lâm Tự, cuối cùng Lâm Tự cũng đứng lên, sau đó trốn vào trong chăn của mình..