Cũng cùng một bầu trời buổi sáng.

Nguyệt Y cùng Hiểu Ninh đến một con đường khá đông đúc ngồi dùng điểm tâm sáng.

Cả hai ngồi ở một quán nhỏ bên đường, vừa ăn vừa quan sát người qua lại.

Nhiều người nhìn thấy gương mặt xấu xí của Nguyệt Y thì chỉ trỏ, bàn tán.

Họ luôn nhuy vậy, cứ thấy Nguyệt Y đến đâu là dèm pha sau lưng đủ ngôn từ.

Cả chủ quán khi mang hai tô mì ra cũng đặt mạnh lên bàn.

Họ cho rằng đón tiếp Nguyệt Y là một sự xui xẻo.

"Cô ta là Tam tiểu thư của Bạch Gia đó, bị đuổi khỏi nhà vì mang nghiệp chủng."

"Cô ta đúng là xấu xí mà."

"Hạn nữ nhân thất tiết, lăng loàn như thế còn dám ra ngoài đi lại nữa sao.

Gặp ta là đã chết đi cho rồi."

Nguyệt Y lần nào cũng cúi đầu ngại ngùng, tránh né ánh mắt và lời nói xấu của người khác.

Hôm nay chẳng qua là Hiểu Ninh cứ nằng nặc kéo nàng ta ra đây dùng điểm tâm sáng, chứ những nơi đông người thế này Nguyệt Y thật không muốn đến.

Hiểu Ninh nghe xầm xì nàng ta cảm thấy bực bội quay người lại lớn tiếng nói:

- Này mấy bà thím.

Mấy bà có gia giáo không? Sao mở miệng ra thúi vậy? Cùng là phận nữ nhân với nhau mà không nói được một câu nghe dễ chịu hả? Hèn gì bọn nam nhân cứ suốt ngày đánh đập khinh khi nữ nhân là phải.

Đám nữ nhân lớn có, nhỏ có đang ngồi ăn xì xầm nghe Hiểu Ninh nói lớn tiếng bọn họ giật mình.

Cảm thấy đuối lý nên vội vàng đứng lên "Ông chủ ta để tiền mì ở đây."

Nói rồi bọn họ lần lượt đứng lên vội vã rời đi.

Cũng chẳng ai muốn đôi co với Hiểu Ninh bởi nàng ta nổi tiếng là kẻ lý sự của Kinh thành, nàng ta mà đi rêu rao chuyện xấu của họ thì chỉ có nước "tự tử" thật thôi.

Nguyệt Y thở dài rồi rót tách trà cho Hiểu Ninh nói:

- Ta đã bảo rồi mà, cô đừng dẫn ta theo.

Hiểu Ninh ngồi xuống nét mặt xụ lại nói:

- Cô cứ mặt bọn họ.

Sợ gì cứ hiên ngang, cô có ăn cướp ăn trộm của ai đâu mà phải e ngại.

Nguyệt Y biết rõ tính của Hiểu Ninh bản tính nàng ta thẳng thắn luôn đòi hỏi sự công bằng.

- Hiểu Ninh à sáng sớm cô dẫn ta đến đây có phải là có việc gì không?

Hiểu Ninh uống nhanh tách trà rồi nói:

- Cô nhìn xem, bên kia có phải là nơi dạy học của Ái lão sư không? Ta nghe nói sáng nào Ái lão sư cũng ra đến đây mua mì.

Nguyệt Y nhìn về phía hướng mắt mà Hiểu Ninh vừa nhìn qua, căn nhà nhỏ khá cũ đơn sơ.

Phía ngoài cổng còn treo hai lồ ng đèn màu trắng.

Nguyệt Y nhìn Hiểu Ninh rồi nói:

- Thì ra cô muốn đến đây tìm tin tức.

Hiểu Ninh cười hì hì tay gấp thức ăn cho Nguyệt Y rồi nói:

- Hi hi… Mạc đại nhân xấu xa lắm.

Nói cái có cái không ta phải tự đi tìm hiểu thôi.

Nguyệt Y đáp lời:

- Hiểu Ninh chuyện này ta nghĩ nên để cho Mạc đại nhân điều tra đi, chúng ta không biết gì hết sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Hiểu Ninh nghe vậy phản ứng lại ngay:

- Không được… Ta muốn giúp cho Ái Diệp.

Dù sao ta và nàng ta cũng có chút giao tình.

Lúc ta khó khăn nhất cũng chính Ái Diệp tiểu thư đã tặng ta mấy nén bạc để chữa trị vết thương.

Bây giờ nàng ta chết không rõ nguyên nhân ta thật không an lòng.

Đang nói thì Hiểu Ninh chợt nghĩ lại lời của Nguyệt Y có gì đó không đúng liền hỏi ngay:

- Cô nói nguy hiểm, sao cô biết nguy hiểm, không lẽ cô biết điều gì sao?

Nguyệt Y giật mình cúi đầu lắc qua lắc lại.

Nàng ta lỡ buộc miệng nói mất rồi.

Hiểu Ninh nhìn thái độ của Nguyệt Y rồi nói:

- Bạch Nguyệt Y… Cô mau nói không? Hay để ta tiến hành ép cung cô mới khai.

Nguyệt Y thở dài, hết cách tự nhiên lại lỡ miệng, biết tánh Hiểu Ninh tò mò không hỏi ra được sẽ phiền nàng ta đến chết nên Nguyệt Y nói:

- Thì… Cô thử nghĩ đi, vết thương chí mạng trên người của Ái tiểu thư là bị người ta dùng một lực rất lớn mới có thể tách hết nguyên xương ngực ra, sau đó mới moi tim của nàng ta.

Để làm được điều này hung thủ phải có sức mạnh rất lớn, không phải đại cao thủ có nội lực thâm hậu sẽ không làm được đâu.

- Còn nữa, sao hung thủ lại phải vất vả như thế lấy trái tim của nạn nhân? Mà không lấy cái khác.

Sau khi lấy tim rồi lại may lớp da tỉ mỉ lại làm gì.

Hung thủ sợ người ta biết nguyên nhân cái chết của Ái tiểu thư sao?

Hiểu Ninh nghe Nguyệt Y phân tích nàng ta ngớ người ra không tin được Tam tiểu thư si khờ lại có cái nhìn thấu đáo như thế.

- Sao cô trở nên thông minh vậy? Nói ra hết trọng điểm.

Nguyệt Y khẽ cười đáp lời lại:

- Ta ở gần tướng công nhiều tự nhiên học được nhiều thứ.

Hiểu Ninh ngạc nhiên tròn mắt hỏi lại:

- Tướng công?

Nguyệt Y gật đầu, nhắc đến người này gương mặt Nguyệt Y lại sáng lên:

- Tướng công thông minh lắm, học rộng hiểu nhiều.

Có chàng ấy nhất định sẽ điều tra án này nhanh hơn.

Hiểu Ninh chợt nhớ là Nguyệt Y có bệnh si khờ từ nhỏ.

Chắc lại tưởng tượng một tướng công rồi đây.

Hiểu Ninh quên mất chuyện quan trọng, nàng ta vội lấy giấy và bút ra viết lại những điều mà Nguyệt Y vừa nói:

- Tin tức của nha môn thì Mạc đại nhân không cho nói, suy luận của cô chắc chắn không vấn đề gì..