Vừa nghĩ tới mỹ nam lạnh lùng trước mắt này thực tế là một con chó Samoyed vô cùng lớn, cả người Lý Mộ Tư run lên, lông cả người đều bị dựng lên giống như đang nhảy bài nobody, trong nháy mắt, cô bộc phát —— nhân thú cái gì, quá nặng miệng!

Mà phụ nữ bộc phát thường rất kinh khủng, bạn xem, cả Khổng Tử một người đàn ông nổi tiếng trong và ngoài nước cũng lưu luyến lệ rơi đầy mặt ngửa mặt lên trời rống to: "Cũng chỉ có cô gái và tiểu nhân là khó nuôi!" Có thể thấy được phụ nữ đã tạo ra vết thương nghiêm trọng cỡ nào trong lòng đàn ông —— trước mắt, Lý Mộ Tư chính là một người khó nuôi.

Cô đạp một cước lên người đàn ông cao lớn đang vặn eo chạy nhanh đến - Tư Nạp Khắc, lại đạp một cước lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tóc bạch kim mắt vàng đang cúi thấp người chuẩn bị gặm cái nữa, Lý Mộ Tư gầm thét đuổi hai người đàn ông chỉ nhìn mặt thì không tin là họ sẽ làm ra hành vi như thế ra khỏi căn phòng, mặc dù đuổi ra xong cô mới phát hiện, nơi này căn bản không phải ổ của cô ha ha. . . . .

Nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Ma Da bị chân của cô đạp bẹp, Lý Mộ Tư hết lúng túng thì chợt cảm thấy mở mày mở mặt, nhất thời eo không nhức chân không đau, đi bộ cũng có sức hơn —— quả nhiên, mỗi người đều có một tâm trạng muốn phá hoại! Tiên sinh Lỗ Tấn nói, bi kịch chính là phá hư chuyện hoặc vật tốt đẹp cho người ta xem, nhưng tiên sinh Lỗ Tấn khẳng định không gờ, "Bi kịch" cũng có thể sinh ra tâm trạng tốt!

Lý Mộ Tư đi chân trần dẫm trên đất, sau khi tu hú chiếm tổ chim khách, rốt cuộc hấttóc, tâm tình vui vẻ.

Ngoài cửa, một nhóm người bị đuổi ra ngoài cùng nhau nhìn chằm chằm dấu chân đen trên mặt Ma Da, rồi cùng nhau che miệng cười trộm, ngay cả Tư Nạp Khắc cũng không ngoại lệ —— há há, mặc dù hắn cũng bị giẫm, nhưng mà, hắn bị giẫm trên lồng ngực đó! Hé ~

Lại nói, ngay cả chân của Mộ Tư cũng rất mềm, thật là. . . . Thật là thật là đáng yêu! Giãy dụa thẹn thùng ~ hôm nay hắn không tắm đâu~

Ma Da lạnh nhạt xoa xoa mặt trong ánh mắt của mọi người, rồi lạnh nhạt xoay người đi, bỏ lại một câu: "Phí Lặc, hôm nay anh mang Lạc Nhĩ tới chỗ của anh ở đi."

Lạc Nhĩ sững sờ: lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện. . . . Wey wey Wey! Lý Mộ Tư em cút ra đây cho tôi! Nơi này là nhà của tôi! Tôi!

Phí Lặc cũng mặc kệ nhiều, liên tục không ngừng gật đầu, trên gương mặt thật thà lộ ra nụ cười thật tươi, ôm hông Lạc Nhĩ gánh lên đầu vai rồi sải bước đi ra ngoài.

Lạc Nhĩ ngẩn ra xong thì phục hồi tinh thần lại, vặn chặt lỗ tai Phí Lặc rồi theo thói quen bắt đầu gầm thét: "Khốn kiếp! Đừng cho rằng em không biết trong óc anh nghĩ cái gì! Dám làm loạn em sẽ cắt anh! Cắt anh!"

Bước chân của Phí Lặc rối loạn, thân thể cường tráng lắc lắc, Ma Da lạnh nhạt tăng thêm một câu: "Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không làm thế, anh ấy rất hài lòng về năng lực X của anh, tôi thường nghe anh ấy nói mớ ở phòng bên."

Trên đời này không có người đàn ông nào không thích nghe lời tán dương thế này! Phí Lặc lập tức hưng phấn vỗ lên mông Lạc Nhĩ một cái, chát một tiếng, trong cổ họng phát ra những âm thân grừ... ừ... ừ của dã thú, vừa nghe cũng biết hắn vui vẻ.

Lạc Nhĩ: ". . . . . ." Chốc lát sau, da mặt siêu dày cũng đỏ lên, giương nanh múa vuốt với Ma Da ở xa xa: "Tiểu tử khốn khiếp! Em xong đời! Anh cho em biết, em thật xong đời —— —— ——"

Bên trong nhà, Lý Mộ Tư vừa nằm ngay đơ ở trên đệm da thú vừa hồi tưởng toàn bộ tin tức lấy được từ khi tới thế giới không có hạn cuối này, sau đó phát hiện. . . . Thật ra thì rất nhiều chỗ cũng đã để lộ ra không ít tin tức, chỉ là cô chưa từng suy nghĩ nhiều thôi.

Tư duy theo quán tính hại chết người!

Tỷ như giống cái giống cái mà bọn Lạc Nhĩ nói, mặc dù rất hi vọng không phải như cô nghĩ, nhưng hi vọng này hiển nhiên đã vô cùng nhỏ.

Những người đàn ông có hình thể bình thường cao 1m7 đến 1m8 có lẽ chính là đám giống cái gặp quỷ đó rồi, khó trách luôn nói những lời xấu hổ ở trước mặt cô —— chẳng lẽ họ xem cô là bạn tốt sao? Nhưng cô không muốn chia sẻ cảm nhận khi có kinh nguyệt hoặc là những lời mơ mộng như "Ai yêu cơ ngực minh tinh XX xem ra rất hấp dẫn, thật là muốn sờ một cái" với một đám đàn ông! Lệ ~

Kéo chăn trùm đầu!

Xin cho cô cất giữ sự hồn nhiên cuối cùng trong thế giới đầy đàn ông này đi!

Lại nghĩ đến những người đàn ông trên dưới có hai cái lỗ, Lý Mộ Tư càng thêm không nhịn được sắc mặt trắng bệch —— chẳng lẽ cái động phía dưới không chỉ chịu trách nhiệm tiết dịch mà còn phải chịu trách nhiệm sinh em bé sao? Này này! Như vậy không quá nặng miệng sao? Châm chọc quá! Cả "nơi ngồi chồm hổm" cũng có thể..., sao mộc có kiểu nặng miệng này tồn tại không?

Quả nhiên, chuyện này thật giống như một cảnh sát, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện. Lý Mộ Tư bị buộc lạnh nhạt nghĩ.

Về phần những người đàn ông cao lớn kia, bây giờ suy nghĩ một chốc, thật ra thì hô có rất nhiều điểm khác với giống cái. Tỷ như trên người của bọn họ đều có một số hoa văn kỳ quái, trước kia Lý Mộ Tư cho rằng họ xâm hình, tựa như những người da đỏ hay la "ô ô" ở Bắc Mỹ, không phải đều thích bôi loạn vẽ loạn ở trên người sao? Nhưng bây giờ cô phát hiện, đây chính là ấn ký để lại từ hình thú của họ.

Tỷ như Tư Nạp Khắc, hình thú của hắn là rắn xanh lớn, dù biến thành người, trên mặt, trên ngực, trên cánh tay đều vẫn còn một vài hoa văn hình thoi màu xanh nhạt, giống như vảy rắn hình thú của hắn.

Về phần Ma Da. . . . Được rồi, cô thừa nhận hắn thật sự không cùng một kiểu với chó Samoyed, chỗ giống duy nhất là bộ lông dài trắng như tuyết trên lưng. Hình thú của hắn rõ ràng càng thêm khôi ngô uy phong lẫm lẫm, vô luận là lực lượng hay là tốc độ, cũng không phải chó thường có thể sánh ngang, huống chi, hắn thậm chí còn có một vài đặc điểm mà động vật họ mèo mới có: đồng tử mắt của hắn sẽ co lại dựng thẳng lên khi tức giận giống như loài mèo, móng vuốt sắc bén trên chân có thể thu vào cơ thể chỉ chừa lại phần thịt.

Hơn nữa, xương cốt của hắn càng to lớn hơn, năm móng có thể mở ra một cách linh hoạt, có lẽ là một loại mãnh thú thích hợp sinh tồn trong đất tuyết hoặc đất cát. Theo màu lông của hắn để xem, thì chắc là đất tuyết, không biết vì sao lại xuất hiện trong rừng rậm.

Khác, khi hắn biến thành hình người thì hai cái lỗ tai giấu trong mái tóc tuyết trắng cũng khác con người, chẳng những có thể đủ linh hoạt biến hướng, uốn cong, còn nhọn, gần như ở hình tam giác —— cô. . . . Cô mới không nói người đó khiến cô nghĩ tới đại nhân đâu Sesshomaru! Đại nhân Sesshomaru đẹp trai nhất, không có chút quan hệ nào với tên ghê tởm này! Lăn lộn ~

Lý Mộ Tư chiếm đoạt phòng ốc của Lạc Nhĩ cùng Ma Da xong thì thỉnh thoảng chán chường thỉnh thoảng hưng phấn, vẫn mè nheo cho tới trưa, cuối cùng mới quyết định, tìm đường về nhà trước, nên tận lực đàng hoàng một chút mới tốt, ngộ nhỡ những dã thú này biết cô hoàn toàn khác bọn họ, đột nhiên trở mặt, cô cũng không dám nói mình có thể sống trong thế giới không có hạn cuối mà cả thú nhân cũng cảm thấy gian nan không, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, cô phải ngụy trang thành một giống cái bình thường, 34C cái gì, đó chỉ là mây trôi, mây trôi thôi!

Về phần không có tiểu JJ. . . . . Hừm, đối với một con thụ. . . . A không, một con giống cái mà nói, cái đó. . . . chắc là. . . . Không quan trọng. . . . Chứ? Chỉ. . . . Chỉ cần có cúc hoa (hậu môn), vậy không phải là một con thụ rồi sao! Cô chẳng những có cúc hoa, cô còn có cả nhụy hoa đấy, thẹn thùng ~

Lý Mộ Tư nắm quyền, sau khi khích lệ 1+1 lần nữa lại có dũng khí chạy như bay về phía trời chiều, vì vậy kéo cửa ra, sau đó, chỉ trong nháy mắt, cô liền bị chôn ở phía dưới.

Cả người Lý Mộ Tư dính đầy máu, tổng kết một quy luật ở thế giới lạ này lần nữa —— nơi này không thích tặng hoa, thích tặng con mồi! Còn là con mồi máu dầm dề!

Cô có nên cảm ơn sự hào phóng nhiệt tình của đám đàn ông này không? Có lẽ cô không cần lo lắng cho lương thực của một đoạn thời gian sau này rồi.

Lý Mộ Tư bình tĩnh bò ra ngoài từ trong đống con mồi, phát hiện mình quả nhiên. . . Còn có điều phải học !