Nguyệt quốc có một quy định, hậu cung Nguyệt quốc chỉ có thể có một người. Phàm nữ nhi của quan viên ngũ phẩm trở lên, nếu nguyện ý vào cung tuyển tú, đều được đưa vào hoàng cung. Đợi tuyển được nữ tử thích hợp phong làm hoàng hậu, thì những nữ tử còn lại đều sẽ được đưa ra cung.

Không ngờ cổ đại lại có chế độ một vợ một chồng, thật là làm cho người khó tin!

Hôm nay, tú nữ vào cung đợi tuyển. Mà Lưu Quân Dao cũng ở trong đó, nàng là công chúa hòa thân, nếu tuyển trúng, liền thành nhất quốc chi mẫu. Nếu không trúng, chỉ đành phải gả cho đại thần trong triều. Không thể trở về Minh quốc! Cả đời này, xa xứ là số mạng của nàng.

Trong Minh Dao cung, cảnh sắc phong phú. Thanh Phong ấm áp, thật là một chỗ tốt để tu thân dưỡng tính.

Trước bàn trang điểm, giai nhân trông mòn con mắt. Ưu sầu chẳng biết lúc nào thấm lên giữa mày!

Lục Nhi nhìn thật đau lòng, công chúa là tuyệt thế mỹ nhân. Vốn nên giống như minh châu, không nên ưu thương như thế!

Mắt thấy đã đến lúc rồi, mặc dù Lục Nhi không đành lòng quấy rầy, nhưng lại không thể không đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa thời gian không còn sớm, nếu không lên đường, chỉ sợ bị người gièm pha."

Đi theo công chúa mới mấy ngày, Lục Nhi dần dần có tình cảm. Không còn là sát thủ lãnh khốc vô tình trên giang hồ nửa. Nhưng bản tính nàng không đổi, trên người vẫn còn hào khí.

"Trốn không thoát thì đối mặt đi! Lục Nhi, lấy bộ y phục màu trắng đó." Nàng tự an ủi mình, tranh thủ tình cảm không phải là ý muốn của nàng. Nhưng không thể giản dị.

"Dạ!" Đáp ứng một tiếng, Lục Nhi lục tung khắp nơi, lấy ra một cái váy lụa mỏng màu trắng, bên ngoài có một tầng lụa trắng thật mỏng. Cả bộ y phục tao nhã rất khác biệt, chỉ có nơi ống tay áo thêu vài đóa mai hồng. Hợp với trang điểm nhạt. Nàng giống như cửu thiên tiên tử, thanh tân thoát tục. Không dính khói lửa nhân gian.

Chưa từng thấy nữ tử khí chất thoát tục như thế, Lục Nhi nhất thời sợ ngây người. Sững sờ không biết làm sao.

"Lục Nhi, chúng ta đi!" Lục Nhi tỉnh lại, nàng dẫn đầu ra cửa, Lục Nhi tỉnh táo lại liền đuổi theo sát. Hai người từ từ đi về phía Ngự Hoa Viên. Trong ngự hoa viên muôn hoa đua thắm khoe hồng, tất cả tiểu thư trang điểm xinh đẹp, tạo thành một phong cảnh đầy xuân sắc!

Dọc theo đường đi không biết kinh diễm bao nhiêu hồng nhan, nhưng nàng như không có mắt. Bình thản ung dung!

"Nàng ta là ai? Thật đẹp!" Một tú nữ không nhịn được than thở. Hai mắt khóa ở trên người nàng thật chặt, không dời mắt được.

"Nàng ta! Là Dao công chúa Minh quốc, nghe nói rất được Thái hậu yêu thích!" Một tú nữ khác tiếp tục nhiều chuyện, nàng tên là Khinh Họa. Phụ thân là Lễ Bộ Thượng Thư, những tin tức này tự nhiên rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.

"Cũng chỉ là công chúa nước khác thôi, có cái gì hay." Tú nữ thứ ba tên là Tử Yên, là nữ nhi của Thừa tướng, ngày thường ngang ngược càn rỡ, hay đố kỵ! Nàng khinh thường nói xong, mặt xinh đẹp bởi vì ghen tỵ mà vặn vẹo. Trong mắt phát ra ánh hận. Đôi tay không ngừng giày xéo khăn tay, giống như khăn tay là kẻ địch của nàng.

Khinh Họa liếc mắt nhìn nhìn nàng một cái, đôi tay ôm ngực, khinh thường cười lạnh, đùa cợt nói: "Dù sao người ta cũng là công chúa, địa vị cao hơn ngươi, ta thấy! Ngươi là ghen tỵ thôi."

"Ngươi.... Có tin ta vả nát miệng ngươi hay không!" Tử Yên chỉ vào Khinh Họa, hung ác uy hiếp!

"Ngươi cho rằng ta sợ ngươi phải không!" khí chất thục nữ của Khinh Họa nhất thời hoàn toàn không có, đôi tay chống nạnh. Trừng mắt! Xoa tay sát chân.

"Ai nha, các ngươi đừng tranh cãi nữa!" Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, vì vậy mấy tú nữ bên cạnh vội vàng kéo Khinh Họa. Khinh Họa hừ lạnh một tiếng. Nói: "Hôm nay bỏ qua cho ngươi, lần sau sẽ không may mắn thế này!"

"Ngươi chờ cho bản tiểu thư!" Tử Yên quẳng xuống lời nói, cao ngạo đi.

Đối thoại của họ đều lọt vào trong tai Lưu Quân Dao, nàng cảm thấy bi ai. Coi như hậu cung này là chế độ một vợ một chồng, cũng khó tránh khỏi có tranh đấu, vì leo lên vị trí hoàng hậu. Bể đầu chảy máu không coi là cái gì!