Ngày kế, thiên hạ nổi lên mưa bụi mù mịt!

Lưu Quân Dao đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời bao la mờ mịt, không khỏi thở dài thở ngắn! Tự nhủ: "Ai! Trời sao thay đổi nhanh vậy? Quá khác thường!"

Bất kể như thế nào, sức khỏe của ca ca không thể kéo, Lưu Quân Dao thay đồ thường! Đeo túi, làm việc nghĩa không được chùn bước đi tới cửa lớn phủ tướng quân!

Nhưng nàng không nghĩ tới sẽ gặp phải Hiên Viên Triệt ở trong sân, Hiên Viên Triệt dậy sớm, vừa lúc thấy nàng mặc đồ quái dị! Tò mò, từ từ đi về phía nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Sáng sớm đi chỗ nào?"

Lưu Quân Dao liếc hắn một cái, khẽ động khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Mau tránh ra! Ta có chính sự đang vội, không rãnh đấu miệng với ngươi!"

"Ngươi.... Không biết điều!" Cả người Hiên Viên Triệt đầy lửa, mất hứng nhìn chằm chằm nàng, tốt bụng cũng bị xem thành lòng lang dạ thú!

Lưu Quân Dao vòng qua hắn, trực tiếp đi tới! Mặc kệ hắn, vậy mà, Hiên Viên Triệt lại đột nhiên lôi ống tay áo của nàng, hỏi: "Rốt cuộc ngươi đi đâu? Không thấy trời mưa sao?"

Không muốn lãng phí thời gian dây dưa với hắn, Lưu Quân Dao nói ra mục đích hôm nay: "Ta lên núi hái thuốc, anh ta trúng độc, không thể kéo dài được nữa."

"Ta đi với ngươi!" Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, mình xông lên phía trước nhất! Lưu Quân Dao bĩu bĩu môi với hắn! Nhưng vẫn đi với hắn!

Dọc theo đường đi trừ tiếng hít thở, giữa bọn họ chỉ có trầm mặc! Vừa đúng rất nhàm chán, Lưu Quân Dao cố tìm lời nói, tò mò hỏi: "Vương gia, sao có rãnh rỗi theo ta đây?"

"Bây giờ là thời kỳ không bình thường, không thể để cho ngươi phá hư đại sự của Bổn vương!" Hiên Viên Triệt khẩu thị tâm phi, trời mưa, trên núi đường trơn, hắn không yên lòng nàng đi một mình. Nhưng lại không muốn làm cho Lưu Quân Dao biết! Không phải lo lắng bị giễu cợt, mà là hắn cũng không hiểu tim của mình, tại sao  lo lắng cho nàng?

"Cắt...." Lưu Quân Dao khinh thường ngó hắn một cái, tăng nhanh bước chân, vội vã chạy tới trên núi!

Mưa phùn từ bầu trời bay xuống từ từ biến thành tơ, cuối cùng giao nhau trong thiên địa! Rót thành từng dòng suối xinh đẹp! Trôi nhanh về phương xa......

Trên đường rất trơn trợt, Lưu Quân Dao ngửa đầu nhìn đồi mênh mông bát ngát, cây cối xanh um! Nhìn không thấy đáy! Chuyến đi lên núi khó khăn nặng nề.

Nàng lên tinh thần rồi, bước chân mới vừa bước lên, liền bị hắn kéo lại, nàng quay đầu lại, không hiểu nhìn Hiên Viên Triệt, hắn ho nhẹ, dẫn đầu đi ở phía trước, không được tự nhiên: "Bổn vương mở đường, nếu ngươi xảy ra chuyện, Bổn vương còn phải phí công phu cứu ngươi!"

Vịt chết còn cứng mỏ! Rõ ràng lo lắng nàng, lại làm quái lạ! Lưu Quân Dao nhàn nhạt cười một tiếng sau lưng hắn, ngắm nhìn bóng lưng kiên nghị của hắn, đi theo hắn từng bước từng bước!

Trời mưa leo núi thật là quá khó khăn! Mới một chút thời gian, nàng đã mồ hôi đầm đìa! Thân thể đụng vào nhánh cây, y phục đã ướt đẫm rồi, hơn nữa trên mặt đã sớm không biết là mồ hôi hay là nước mắt!

Nghe tiếng hít thở nặng nề truyền đến từ sau lưng, Hiên Viên Triệt quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh nhưng lại mệt mỏi của nàng, hắn khó được tốt bụng vươn tay, nói: "Bổn vương kéo ngươi!"

Lưu Quân Dao do dự một lát, vẫn đưa tay vào trong bàn tay to rộng của hắn, trong nháy mắt ấm áp truyền khắp toàn thân nàng!

Đột nhiên! "A...." Kêu to một tiếng! Lưu Quân Dao bị động tác đột nhiên xuất hiện của hắn làm sợ hết hồn!

Đợi khi nàng mở mắt ra, hai người bọn họ núp ở trên cây, Lưu Quân Dao mê mang nhìn hắn, vừa định mở miệng, Hiên Viên Triệt liền che miệng của nàng, không để cho nàng phát ra bất kỳ thanh âm gì!

Nàng lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng! Trên cao nhìn xuống, chỉ thấy hai bóng dáng lén lút xuyên qua giữa rừng cây, bọn họ cúi đầu rỉ tai, không biết đang mưu đồ bí mật cái gì!