"Ngươi không cần phải vùng vẫy nữa đâu, nàng đã tự trở lại thế giới của mình rồi." Nam tử hướng về phía hình ảnh, nói.

"Trẫm...... Tuyệt đối...... Không tin! ~!" Tu Hồng Miễn trong mắt của tơ máu tràn đầy, đỏ bừng tức giận trợn trừng mắt nhìn, cực kỳ giống rống giận hùng sư.

Môi của hắn có chút run rẩy, đã thật lâu không nghe được cái gì nữa.

"Ha ha, thật ra thì trong lòng của ngươi đã sớm biết không phải sao? Nếu như nàng chưa trở về, thì bây giờ ngươi đã sớm có thể giết hết những binh lính kia rồi."

"Trẫm...... Tin tưởng...... Nàng......"

Nam tử mỉm cười nhìn về phía cô, "Trong lòng hắn sớm đã biết rõ ngươi đã trở về rồi, nhưng hắn vẫn kiên trì như cũ, đây chính là sự tin tưởng vô điều kiện."

Cô ngơ ngác nhìn những hình ảnh liên tục thay đổi, giống như tim mình đang bị người khác móc ra, thật khó chịu.

Đúng vậy a, giết mãi không xong, cô đã kéo dài quá lâu.

"Phốc ~"

"Không cần ~! ~~" một thanh trường kiếm đâm xuyên qua bờ vai của hắn! Cô thét to một tiếng, nhào về phía hình ảnh.

Không kịp suy tư, cô muốn nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên để cùng sánh vai chiến đấu với Tu Hồng Miễn.

Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm hai tay của mình, nó xuyên thấu qua thanh kiếm, vô ích.

Phía trên truyền đến thanh âm của nam tử mặc áo trắng, "Bây giờ ngươi chỉ có phần hồn, không có tư cách tham chiến."

Cô vô dụng nhìn chằm chằm về phía trước, cô thế nhưng cầm không nổi kiếm, cô không thể chạm vào nó!

Cô ra sức xông về phía Tu Hồng Miễn, nhưng cô lại trực tiếp xuyên thấu qua những binh lính kia, đi tới bên cạnh.

"Tu ~~~" cô cũng nhịn không được nữa, rốt cuộc khóc ra thành tiếng.

Tu Hồng Miễn không chút phản ứng nào, tiếp tục liều mạng cuồng quét, vài đao cũng trực tiếp hướng tới phía cô bên này, cô nhìn đại đao xuyên qua thân mình, rồi thu hồi lại. Tại sao có thể như vậy?

"Nhìn hắn cũng không đến phiên ngươi."

Tức giận xông lên mặt cô quát, "Mau dừng lại ngay đi! Tôi đã đi qua không phải sao! Mau dừng lại ngay! ~" tiếng quát cuối cùng, chỉ còn dư lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Đây là kết quả mà ngươi cho hắn, không có ai có thể giúp được hắn, đây là do hắn tự nguyện lựa chọn không phải sao."

Là lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của cô. Nhưng tại sao lại phải dùng sai lầm của cô đi trừng phạt hắn đây?!

"A ~"

Một thanh trường kiếm xẹt qua ngực Tu Hồng Miễn, máu tươi trong nháy mắt tràn ra, hán đứng cũng đứng không vững nữa rồi.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Ta còn có một nguyện vọng đấy! Ta còn có một nguyện vọng chưa được dùng! Ta muốn những binh lính này tất cả đều biến mất!" Cô chưa từng hận tại sao mình lại không tham lam như vậy, cô còn một nguyện vọng có thể dành cho hắn!

"Ngươi thật cho rằng ngươi có hai nguyện vọng?"

Cô muốn quay lại, đúng vậy a, cô không có vượt qua kiểm tra...... Cô thất bại ở cửa ải cuối cùng.

"Đợi đến khi thông qua khảo nghiệm, quả thật là có hai nguyện vọng, nhưng là mỗi người trong các người có một cái. Khảo nghiệm của hắn được xây dựng dựa trên khảo nghiệm của ngươi, cho nên, chỉ có chờ đến khi hắn thông qua, các ngươi mới có thể coi là chân chính vượt qua kiểm tra. Nếu như hắn bất hạnh chết trận...... Như vậy các ngươi cũng vẫn thất bại, duy nhất có thể cho người qua cửa một đặc quyền, chính là có thể để cho ngươi sống lại."

Để cho cô sống lại?"Ta có thể đem cơ hội nhường cho hắn sao?" Đây là do cô thiếu hắn, theo lý nên trả lại.

Nam tử mặc áo trắng hình như có chút không thể tin được, "Sống chết không thể đùa bỡn, ngươi chắc chắn chứ?"

"Xác định." Cô mỉm cười nhìn Tu, hắn có thể tin tưởng cô đến mức đem sinh mạng giao cho cô...thì cô cũng có bản lĩnh giữ nó lại!

"Thế nhưng thật sự có người ngu xuẩn như các ngươi." Dừng một chút, hắn ta lại nói, "Có lẽ, người thật sự có vô hạn tiềm năng." Nam tử mặc áo trắng vừa mới nói xong, cô cảm giác đột nhiên bị Tu chạm vào.

Chạm được rồi hả?!

Tu Hồng Miễn vừa quay đầu lại, thân hình hắn cứng lại, "Dung nhi?!!"

Hắn nhìn thấy cô! Hắn nhìn thấy cô!

"Phốc ~" phía sau một thanh kiếm đâm vào cánh tay hắn.

"A ~! ~" cô thét lên một tiếng thét kinh hãi, cổ họng như bị chặn bởi một quả trứng gà loại thật khó chịu.