"Cha, mẹ, không biết là vì chuyện gì mà hai ngươi vội vã tìm con như thế?"

"Có một vị cô nương tới phủ của chúng ta, khăng khăng đòi gặp con, cô nương ấy đang chờ con ở đại sảnh, con nên vào đó xem thử là chuyện gì."

Cô nương? Hạ Phù Dung vừa tò mò vừa hướng đại sảnh đi tới, có thể đi vào phủ tướng quân này nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, chẳng lẽ. . . . . .

Đúng như suy nghĩ của Hạ Phù Dung, đi tới đại sảnh, liền gặp được nàng —— công chúa mỹ lệ trong bữa tiệc ngày đó.

Nàng vẫn như cũ mang khăn che mặt, nhưng cái khăn che mặt lừa người trong ngày hôm nay rõ ràng ngắn hơn so với ngày đó rất nhiều, để cho Hạ Phù Dung nhìn thấy được sống mũi cao thẳng của nàng, trong giây phút này Hạ Phù Dung thật sự có chút hối hận bản thân nàng không phải là trang nam tử.

Công chúa bắt gặp Hạ Phù Dung vẫn nhìn nàng chăm chú, hơi xấu hổ nghiêng người chào Hạ Phù Dung, "Ngọc Tình ra mắt Trì tướng quân."

"Miễn lễ miễn lễ." Cùng mỹ nhân nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy, Hạ Phù Dung có chút bối rối.

Nàng ta ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Hạ Phù Dung từng li từng tí. Bị một nữ nhân quan sát ở góc độ người khác phái, loại cảm giác này rất kỳ quái.

"Ngọc Tình. . . . . . Không biết vì chuyện gì lại hạ cố đến phủ tướng quân?" Hạ Phù Dung muốn gọi nàng là công chúa, nhưng lại không chắc cách xưng hô ở nơi này có phù hợp với thân phận của nàng hay không.

Nàng khẽ khom người, "Ngọc Tình mạo muội quấy rầy, mong rằng Trì tướng quân thứ lỗi. Không dối gạt Trì tướng quân, Ngọc Tình lần này đến đây, có một yêu cầu quá đáng, xin tướng quân cho mọi người lui ra ngoài."

Ngọc Tình này thật đúng là không có lễ độ, lại muốn hai người đơn độc trong phòng? Nhưng mà người ta cũng đã lên tiếng, nàng cũng là "Đại nam nhân" cũng không tiện từ chối. Hạ Phù Dung nháy mắt với Bích Quỳnh, nàng liền dẫn mọi người lui xuống.

"Ngọc Tình cô nương có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

Ngọc Tình nhấp nháy môi, dường như đã quyết tâm quyết định chuyện gì liền mở miệng nói, "Xin tướng quân cầu hoàng thượng cưới Ngọc Tình làm vợ."

Oa ~~ này, thật sự cũng quá thẳng thắn đi ~! Ở hiện đại cũng có rất ít cô gái nào to gan như vậy, huống chi là ở cái thời cổ đại này?

Suy nghĩ một chút, Hạ Phù Dung tỏ ra hơi áy náy nhìn nàng nói, "Tâm ý của Ngọc Tình cô nương, nếu tại hạ nhận lấy thì thấy thẹn trong lòng."

"Sao tướng quân lại nói những lời ấy?"

"Chỉ vì trước kia tại hạ đã có người tâm đầu ý hợp, hai chúng tôi đã ước định cả đời, lúc ấy tại hạ thề chỉ cưới nàng làm vợ, cho nên. . . . . ."

Hạ Phù Dung đã tưởng rằng nàng ta sẽ làm hành động gì đó, nhưng không ngờ nàng ta chỉ hơi mỉm cười, "Thì ra là như vậy, không trách được Trì tướng quân dáng vẻ oai phong, vẫn chưa cưới vợ, thì ra là đã có ý trung nhân, Ngọc Tình đường đột, Tướng quân chớ chê cười. Nếu như sau này Tướng quân có gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể tới Thẩm Tướng Quốc Phủ tìm ta."

Nàng không phải là công chúa? Hạ Phù Dung liền nhớ đến tên Tu Hồng Miễn không có con cháu, tại sao lại có công chúa lớn như vậy? Hạ Phù Dung cảm thấy buồn cười về sự nhầm lẫn của bản thân trong chuyện này, càng thầm khen ngợi tính tình rộng lượng của nàng ta.

"Nếu Ngọc Tình cô nương đã hào hiệp như thế, về sau nếu như gặp phải chuyện gì, cũng có thể đến phủ tướng quân này, Trì mỗ nhất định dốc toàn lực giúp đỡ."

Ngọc Tình nở nụ cười, "Được, hãy xem đây như là lời hứa của chúng ta, chúng ta đã không có duyên phu thê, vậy thì làm một đôi tri kỷ cũng tốt."

"Có thể có được một hồng nhan tri kỷ như Ngọc Tình đây, cuộc đời này của tại hạ cũng đủ rồi."

Ngọc Tình vui mừng cười khanh khách ra tiếng, ngón tay thon dài nhẹ giơ lên, tháo khăn che mặt xuống.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung, khi khăn che mặt được tháo xuống, đôi mắt nàng liền tỏa sáng. Người đẹp như vậy, nên sớm đã trở thành Đệ Nhất Mỹ Nhân rồi, sao chưa từng nghe người ta nhắc qua danh hiệu của nàng?

"Nếu đã là tri kỷ, Ngọc Tình liền không cần che che giấu giấu nữa."

Tiễn bước Ngọc Tình, trong lòng của Hạ Phù Dung có chút không yên tĩnh, nếu như nàng mà thật sự là một người đàn ông, có địa vị là tướng quân, lại có thê tử như Ngọc Tình, cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế nào?

Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, thực tế luôn rất tàn khốc, nàng nên nhanh chóng thu dọn mọi thứ chuẩn bị trở về cung thôi.

Lúc này chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, mơ hồ nghe được một giọng nữ, tiếng nói kia. . . . . . là Bích Thanh?!

Hạ Phù Dung vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy Bích Thanh liều mạng muốn xông vào trong, bị thị vệ canh cửa cản lại.

Trong lúc tranh cãi, nàng nhìn thấy Hạ Phù Dung đứng ở bên trong cùng với Bích Quỳnh, vội vàng kêu lớn, "Nương nương! ~ Bích Quỳnh ~! ~! Mau cho ta vào đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"