Huyền Nhược tâm hung ác, tay cầm trường kiếm, lấy thiên huyễn đã cải biến đâm về phía Vu Nguyệt Khánh. Vu Nguyệt Khánh há phải là kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa đã cùng Huyền Nhược giao thủ một lần, lúc này lại ứng đối tự nhiên.

Kiếm pháp hai bên đều lấy biến hóa làm sở trường, nhưng kiếm pháp của Huyền Nhược vì nhờ có năng lực của tà công, cho nên tràn đầy ngoan độc. Vu Nguyệt Khánh tuy rằng cũng lấy chuẩn, ngoan làm sở trường, nhưng lại là kiếm pháp mình học mười mấy năm, khí phách trong kiếm hộ tống chủ nhân lại làm cho Huyền Nhược chống đỡ không kịp.

Mà Huyền Nhược nguyên lai công phu Vũ Đương cùng tà công lại một cái chí dương, một cái chí âm, không chỉ không thể phụ trợ, ngược lại hoàn toàn không thể sử dụng. Huyền Nhược vốn là tông sư võ học, tà công đối hắn mà nói cũng không khó luyện, nếu có thêm Vũ Đương huyền tông tâm pháp, đừng nói là Vu Nguyệt Khánh, chỉ sợ toàn bộ võ lâm nổi lên cũng không phải đối thủ của hắn.

Hai người từ trong đại điện, đánh tới bên ngoài đại điện, nhảy lên mái hiên, trong nháy mắt lại tới Kiếm Hà.

Lúc này, hai người đã đấu gần năm trăm chiêu. Vu Nguyệt Khánh rất lãnh tĩnh, mà Huyền Nhược lại bởi vì trong thời gian dài này không đánh bại được hắn, thậm chí là đả thương hắn một kiếm mà càng ngày càng gấp.

Phịch một tiếng, hai người thoáng cái tách ra.

Vu Nguyệt Khánh như biết ý nghĩ của Huyền Nhược, mỉm cười nói: “Ngươi đã quên sao? Ta nói rồi, tà công ngươi luyện ta từng thấy qua! Hơn nữa, nó cùng Thương Nguyệt Thần Công giống nhau là khí chí âm… Ha hả, ta luyện chính là Thương Nguyệt Thần Công a!”

“Ngươi!!!!” Huyền Nhược kinh hãi, lúc này trong đầu hắn đã muốn trở thành một mảnh trống rỗng.

“Sách tuy rằng không còn, nhưng ta nhớ rõ, viết mấy quyển cũng không thành vấn đề! Đáng tiếc nha, ngươi lại không nhẫn nhịn, bằng không, lấy thân phận chưởng môn Vũ Đương của ngươi… Ai, quên đi, ngươi đã không phải là chưởng môn Vũ Đương nữa, nghe xong cũng vô dụng !”

“Hỗn đản, ta muốn giết ngươi!!” Bị tức đến hộc máu, Huyền Nhược liền giương kiếm chém qua, đột nhiên, trong nháy mắt hắn tiếp cận Vu Nguyệt Khánh, nhìn thấy nụ cười băng lãnh như tử thần…

Một kiếm đâm xuyên qua xương tỳ bà, Huyền Nhược không dám tin nhìn Vu Nguyệt Khánh.

“Ngươi…”

“Hanh hanh, ngươi chính là quá nóng vội, ngươi cũng chờ vài thập niên, chờ thêm vài ngày thì có làm sao đâu? Cũng bởi vì như thế, ngươi mới thất bại!”

“Ngươi sao biết ta sẽ dùng chiêu này?” Huyền Nhược miệng phun máu tươi, vẫn là chưa từ bỏ ý định hỏi.

Vu Nguyệt Khánh lắc lắc đầu, phiêu mắt đến đám võ lâm nhân sĩ dám chạy theo phía sau, hảo tâm nói một câu cuối cùng: “Một chiêu này trong tà công là chiêu dễ dàng đánh thắng nhất, ngươi đã nóng vội, muốn mau một chút giết ta, không dùng chiêu này, chẳng lẽ ngươi còn có thể dùng chiêu khác sao?”

Huyền Nhược mắt nhắm lại, khuôn mặt tái nhợt, hắn đã không còn hi vọng chỉ có thể chờ chết.

 

 

“Sự tình đều giải quyết rồi?” Thất Tinh viện, Thiên Quyền Cư, Hàn Thác dìu theo Vũ Văn Triệt hỏi. Thấy Vu Nguyệt Khánh không trả lời đột nhiên cười cười: “Xem ta hỏi cái gì này? Ngươi cũng đến, sao có thể không giải quyết?”

“Đi thôi! Còn có người chờ các ngươi cứu!”

“Uy, ngươi lại tùy ý sai sử chúng ta, rất không thành ý đi!!”

“Trên vai Triệt chính là?” Vu Nguyệt Khánh nhíu mi nhìn hai khối gỗ đang cố định trước sau trên bả vai bị thương.

“Phải cố định bả vai, như vậy có thể tránh cho ở dưới bất kỳ tình huống quá mức nào dẫn đến bị thương.” Vũ Văn Triệt giải thích, đột nhiên hắn hướng khóe mắt nhìn thoáng ra ngoài, nói: “Dường như có người tìm ngươi a!”

Vu Nguyệt Khánh quay đầu nhìn, cư nhiên là Phù Dật Kiếm.

“Ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Ba người không đáp, sáu ánh mắt toàn bộ nhìn chăm chú Phù Dật Kiếm. Phù Dật Kiếm sửng sốt một chút, cười rộ lên, có chút nghiêm túc đối Vu Nguyệt Khánh hỏi: “Tại sao ngươi không giết Huyền Nhược?”

“Ta đã từng đáp ứng một người, không thể tuỳ tiện giết người. Hơn nữa Huyền Nhược võ công hoàn toàn biến mất, hắn giết Thiên Duyến, các ngươi tự nhiên sẽ không tha cho hắn.”

“Ha hả, đáng tiếc người ngươi đáp ứng kia căn bản không ở bên cạnh ngươi. Ta thật là kỳ quái ngươi lúc ấy tại sao lại làm như vậy? Nếu vì bảo hộ hắn, ngươi tại sao còn muốn thương tổn hắn? Trực tiếp đánh bất tỉnh hắn rồi để hắn đi không phải tốt hơn sao?” Phù Dật Kiếm tự nói cho chính mình, mà ba người kia đã sớm xách theo tay nải đi mất, thẳng đến khi Phù Dật Kiếm phục hồi tinh thần lại mới kêu to: “Uy, ba người các ngươi quá đáng đi? Chờ ta một chút! Vu Nguyệt Khánh, ngươi đừng nghĩ muốn vứt bỏ ta dễ dàng như thế, hừ!!”

Trong khách *** của Lâm thôn.

“Thương thế của Thanh Y sao rồi?”

“Ta biết có loại cao dược thất truyền, bôi một thời gian dài hơn nữa rèn luyện cùng mát xa điều độ có thể làm cho tay chân hắn lần thứ hai khôi phục khoẻ mạnh, nhưng không thể dùng võ. Còn yết hầu, đã bất lực.”

Không khí một mảnh trầm nặng, Trạm Lam bị điểm huyệt hai mắt lại ngập nước

“Trạm Lam, ngươi nghe rồi chứ? Thanh Y, đây là quả báo khi ngươi dám giấu diếm tin tức, chính ngươi gánh vác, Vu Nguyệt Minh không cần phản đồ. Hai người các ngươi từ lâu không còn là người trong phái, tự giải quyết cho tốt.”

Nghe vậy, trong mắt Trạm Lam cùng Thanh Y, một tràn ngập cảm kích, một tràn ngập day dứt cùng mất mác.

Vu Nguyệt Khánh vẫn là không chút biểu tình, đối với đủ loại tâm tình của hai người đều lạnh lùng nhìn. Bước ra cửa, thấy Hàn Thác tựa vào bên tường, nói: “Chuyện nơi đây liền kính nhờ các ngươi.”

“Không thành vấn đề, bất quá con gấu kia, ngươi nên mang đi a, bằng không nói không chừng ngày nào đó tâm tình chúng ta không tốt, cũng sẽ đem hai tên gia khỏa này bỏ lại.”

Vu Nguyệt Khánh không nói, cởi xuống cương ngựa chuẩn bị tốt, nhảy lên, thúc mã chạy như bay.

Thẳng đến khi dáng dấp kia nhanh chóng biến mất ở phía chân trời, một người kỵ mã phi nước đại đến.

“Vu Nguyệt Khánh đâu?” Phù Dật Kiếm lớn tiếng hỏi, thấy Hàn Thác thần tình xỏ xiên cùng số lượng ngựa, mới vội vàng mắng vài câu, lập tức lại hướng xa xa chạy vội đi.