Hùng Đại tỉnh lại, không thấy Vu Nguyệt Khánh.

“Công tử, ngài tỉnh!” Vô Minh vừa lúc đưa cơm tới, cười meo meo chào hỏi.

“Ngươi sớm a! Đúng rồi, ngươi có thấy vị công tửở cùng với ta hay không?”

“Ác? Có nha, khi ta tới thấy hắn đi ra ngoài, hắn nói có một số việc phải làm, có thể sẽ không trở về trước giờ cơm trưa.” Vô Minh vẫn là cười meo meo.

“Thật sự? Thật tốt quá!” Hùng Đại chạy nhanh đến trước bàn, ăn như lang thôn hổ yết.

Vô Minh cười gian lui ra. Hùng Đại ăn một hơi hết sạch cơm nước, mang theo cái cuốc tùy thân cùng cái bao to xuất môn . Rời nhất tinh cư, đi tới phía dưới sườn núi thái tử, chim hót như nhạc, gió lạnh tựa thuỷ, cao thụ thành rừng, nhìn ra xa là cây cỏ thấp bé.

Dược cầm máu cùng dược để trị cảm mạo là nhiều nhất, Hùng Đại cũng không ngại phiền toái, chẳng phân biệt quý tiện (quý hiếm và tràn lan) thế nào, chỉ cần thấy dược thảo là toàn bộ hái hết, đương nhiên, trừ khi cây còn non thì không hái. Hùng Đại vốn là đại phu, nhìn quen các dược thảo không tự giác liền cảm thấy hơn một phần quen thuộc, hắn một đường cúi đầu hái thuốc, lại đem dược hái rồi bỏ vào cái túi to phía sau, dần dần, hắn càng đi càng xa, bất tri bất giác, đã rời xa núi thái tử.

Hùng Đại ngẩng đầu, lau mồ hôi. Hô, hái thiệt nhiều dược a, nếu Vu Nguyệt Khánh lại bị thương gì nữa, cũng không lo thiếu dược a! Cười ngẫm nghĩ, vừa nhìn ra chung quanh, Hùng Đại ngây ngẩn cả người.

Đây là địa phương nào a? Xong rồi, lạc đường . . . . . . Tuyệt vọng ngồi xuống, ngơ ngác nhìn bốn phía: nên đi đâu đây? Nếu giữa trưa không thể quay về, nhất định sẽ bị Vu Nguyệt Khánh mắng cho.

“Ngươi cũng không nhìn xem ngươi là cái thứ gì! Hừ ~!”

“Ngươi. . . . . . La cô nương, tuy rằng Ngũ Hồ Bang chúng ta không phải đại bang phái gì, nhưng trên thông quan phủ, dưới quản thuyền vận. Không phải ta khoe khoang, ngay cả Phù Dật Kiếm cũng muốn kính ta ba phần, nếu đắc tội với ta . . . . . . Hanh hanh!”

“Hậu đương gia, kỳ thật ta cũng không phải không để mặt mũi cho ngươi, chẳng qua cho dù có triều đình làm chỗ dựa vững chắc thì sao? Bất quá là phù dung sớm nở tối tàn, người chết hoá tro, thoáng qua như mây khói, còn có ai nhớ rõ ngươi!” Thanh âm tức giận trước đó đã trở nên mềm mại êm tai, bách luyện cương cũng thành nhiễu chỉ nhu (ko hiểu, ai hiểu thì giúp ta với>.<) . “Ác? La cô nương là chỉ ‘ Thương Nguyệt Thần Công ’?” “Ha hả, Hậu đương gia chẳng lẽ không muốn sao?” “Muốn thì muốn, chính là cảm thấy không có khả năng!” “Thà rằng tin là có, chứ đừng tin là không. Hậu đương gia, ta chờ tin tức tốt của ngươi !” Tiếp theo, một mảnh lặng im, nhưng lắng nghe thật kỹ, có thể truyền đến một tia thanh âm chứa đựng tình cảm mãnh liệt. “A. . . . . . Hảo, lão tử sẽ đoạt lấy bằng bất cứ giá nào !” Nghe tiếng cước bộ đã đi xa, Hùng Đại mới nhẹ nhàng thở ra, vừa định di chuyển, lại nghe tiếng của nữ nhân vừa rồi: “Hừ, xú nam nhân, dám hôn ta. . . . . . Ta muốn ngươi ngay cả chết cũng không biết nguyên nhân !” Cô gái này chưa đi cùng nam nhân kia? Hùng Đại nghĩ muốn quay đầu lại nhìn, nào biết mới vừa vừa động, chợt nghe phía sau có tiếng nói: “Là ai, đi ra!!” Hùng Đại hoảng sợ, còn không kịp có phản ứng, đã bị một thanh kiếm chỉ vào. “Nguyên lai là ngươi! Hừ! Đầu tiên là ở khách *** đùa giỡn ta, hiện tại lại nghe lén! Xem ra không giết ngươi cũng không được!” Nữ tử mỹ lệ── La Thải Anh trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm. “Ách. . . . . . Cô nương, ta không có đùa giỡn ngươi, vừa rồi ta cũng không phải cố ý nghe lén! Thật sự!!” Hùng Đại nóng nảy, đứng lên vừa lui vừa nói: “Đao kiếm không có mắt, cô nương cẩn thận nha!” “Cẩn thận? Không tồi, ta hôm nay sẽ moi tim của ngươi.” “A!” Hùng Đại sợ tới mức chết khiếp, chỉ thấy lợi kiếm kia vào bổ đầu, Hùng Đại tránh nhanh, cái túi to sau lưng bị chặt đứt, dược thảo theo đó rơi cả xuống đất. Hùng Đại thần tình tái nhợt, co giò bỏ chạy. “Đứng lại, hôm nay sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Hùng Đại mắt mở to chỉ lo hướng về phía trước mà chạy, nhưng hắn không có võ công, sao có thể là đối thủ của La Thải Anh a! La Thải Anh vận khinh công một cái liền nhảy tới trước mặt Hùng Đại, Hùng Đại thấy thế lại quay đầu bỏ chạy, La Thải Anh nhìn ra lộ hướng của hắn, tại thời điểm đuổi sát tới liền hướng mũi kiếm, trong nháy mắt, trên người Hùng Đại đã có hơn mười miệng vết thương, sâu cạn không đồng nhất, máu theo đà vận động mà chảy ra càng nhanh hơn. “Hô. . . . . . A. . . . . .” Hùng Đại đã hết đường, hơn nữa đau đớn trên người làm cho hắn không có khí lực tiếp tục chạy. “Ha ha ha, ngươi còn chạy nữa a? Hôm nay ta không chỉ muốn giết ngươi, còn phải đem thịt trên người ngươi từng mảnh róc xuống. Từđầu đến chân, ngươi đừng mong có chỗ nào vẹn toàn.” Hảo cho một nữ nhân âm độc, Hùng Đại cắn răng, nghĩ thầm, dù sao cũng phải chết, không bằng tức chết nàng: “Ngươi này sửu nữ nhân, Thương Nguyệt Thần Công hay Vu Nguyệt Khánh gì đó, ngươi cho là ngươi lấy được sao? Võ công của hắn cao như vậy, nhất định sẽ báo thù cho ta!” Nói thì gì nói, không khỏi khóc ra, đều do mình không có nghe lời Vu Nguyệt Khánh, không nên chạy ra ngoài, hiện tại chỉ sợ sẽ không còn mạng trở về nhìn mặt hắn lần cuối cùng. “Ngươi. . . . . . Hừ!” La Thải Anh bị chọc tức thiếu chút nữa một kiếm giết hắn, tên tiện nam nhân vô dụng này còn dám nói mình xấu? Cũng không nhìn lại xem bộ dạng y chang con gấu của hắn, ghê tởm muốn chết! Nhưng suy đi nghĩ lại, người này có lẽ cũng có chút giá trị lợi dụng: “Cũng đối. . . . . . Ta biết ngươi cùng xú nam nhân kia ở chung một chỗ. Không bằng. . . . . . Ta chặt đứt gân tay , gân chân ngươi, lại cắt đầu lưỡi của ngươi, móc mắt của ngươi, lại dùng ngươi tới đổi Thương Nguyệt Thần Công, ngươi nói hắn có thể hay không vì ngươi tới đổi a?” “Mới không có. . . . . .” “Phải nha, ta cũng hiểu được sẽ không. Suy cho cùng là ngươi cùng hắn không có quan hệ gì, nghe nói ngươi chính là lấy thân phận người hầu mà theo hắn. Ha hả, ai sẽ vì một con chó đến đổi bí kíp có thể khiến trường sinh bất lão?” “Ta mới không phải người hầu của hắn. . . . . . A!” Hùng Đại chạm lên mặt vừa bị cắt qua, lần đầu tiên oán hận một người như thế, hai mắt như chuông đồng hung hăng trừng ả ta. “Ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền cắt đầu lưỡi của ngươi, cho ngươi cả đời cũng vô pháp mở miệng !” La Thải Anh độc ác nói, thấy Hùng Đại khép chặt miệng lại mới vừa lòng nở nụ cười: “Ngươi nói, ta trước tiên nên cắt gân tay của ngươi thì hảo? Hay là gân chân của ngươi mới tốt?” Hùng Đại lạnh run, trong lòng kêu loạn, nghe nói con người lúc sắp chết nghĩ ngợi đặc biệt nhiều, nhưng tại sao. . . . . . Tại sao hắn thầm nghĩ tới Vu Nguyệt Khánh? Tại sao. . . . . . Lần trước hắn tới cứu mình, lúc này có phải hay không cũng sẽ tới cứu mình đi? Kiếm quang chợt lóe, Hùng Đại theo bản năng hai mắt nhắm nghiền. “Nguyên lai là La Thải Anh La cô nương của Thúy Ngọc Môn!” “A!” Không nghĩ tới địa phương hẻo lánh như thế còn có người, La Thải Anh nghe thấy người nọ kêu tên cùng môn phái của mình thì thu ngay tay về, kinh ngạc mà quay đầu, chỉ thấy một thanh y tiểu đạo đang đứng cách đó không xa, mà chính mình cư nhiên ngay cả hắn tới lúc nào cũng không biết. “Vô Minh?” Hùng Đại mừng rỡ, chỉ thấy Vô Minh chậm rãi đi tới, La Thải Anh sắc mặt lại càng khó coi. “La cô nương, xin hỏi các ngươi. . . . . .” Vô Minh làm bộ khó hiểu hỏi. “Hừ, ác đồ này, cư nhiên rình trộm, ta muốn giết hắn.” La Thải Anh nghĩ muốn dao sắc chặt đay rối (nhanh chóng gải quyết), tốc tốc giải quyết việc này. Nói xong liền giơ kiếm đánh thẳng. “Chậm đã!” Vô Minh hét lớn một tiếng: “Vũ Đương là chốn thanh tu, huống chi tiểu đạo với vị Hùng công tử này có chút hiểu biết, không bằng chúng ta trước hết nghe Hùng công tử biện giải rõ ràng.” La Thải Anh thấy đã vô lực hồi thiên (xoay chuyển trời đất chắc giống như xoay chuyển tình thế?), hung hăng trừng mắt nhìn Hùng Đại một cái, lập tức nói: “Hừ, hôm nay vì nể mặt mũi đạo trưởng cho hắn một con đường sống, nếu ngươi dám mở miệng thối mà ăn nói lung tung, cũng đừng trách bổn cô nương vô tình!” Nói xong, La Thải Anh rất nhanh rời đi. Hùng Đại nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tới cái nhìn uy hiếp mang theo hàn quang cùng lãnh khốc của La Thải Anh trước khi rời đi, không khỏi có chút sợ hãi. “Ngươi không sao chứ?” Vô Minh chạy tới lo lắng hỏi. “Không. . . . . . Ta không sao. . . . . .” Hùng Đại cười cười, vô lực trả lời. “Đừng nghĩ nhiều nữa, hết thảy có Vu Nguyệt Khánh chống đỡ.” Vô Minh nháy mắt, đỡ lấy Hùng Đại chuẩn bị trở về. “Ác!” Hùng Đại ngơ ngác kêu lên, đột nhiên hắn hét to một tiếng: “Dược thảo ta hái bị rớt mất, mau mau, phải tìm lại mới được.”