“Vị công tử này, chậm đã!” Phù Dật Kiếm tiêu sái đứng trước mặt Vu Nguyệt Khánh: “Công tử, chúng ta có phải hay không từng gặp qua?”

“Ngươi nhận sai !” Vu Nguyệt Khánh ánh mắt như băng, đâm thẳng vào Phù Dật Kiếm.

“Ác? Phải không? Ta còn nhớ rõ công tử ngày đó đi cùng hai vị cô nương, lúc ấy Ngũ Hồ Bang Nhị đương gia Hậu Đại Hải cũng ở đó, ta nhớ rõ công tử chỉ dùng một chiêu đã đem xương cốt của Hậu Đại Hải đánh gẫy. Tuy rằng bộ dạng của công tử có điều biến hóa, nhưng ta nghĩ công tử sẽ không quên đi?”

“Tránh ra!” Vu Nguyệt Khánh không nghĩ tái cùng người này dây dưa, vừa rồi ánh mắt đánh giá sắc bén kia cũng đã làm cho hắn bực bội.

“Ngươi. . . . . .” vẻ tươi cười của Phù Dật Kiếm cứng đờ, nhưng hắn tuyệt đối phải điều tra rõ sự tình này. Chỉ thấy y ảnh xẹt qua, thẳng đánh vào bên sườn của Vu Nguyệt Khánh, Vu Nguyệt Khánh hơi nghiêng người, thoải mái tránh thoát một chiêu này. Phù Dật Kiếm vẫn là không khoát tay, lại một trảo uy mãnh, Vu Nguyệt Khánh từ đầu đến cuối vẫn nhất mực áp chế, lần nữa tránh né. Phù Dật Kiếm đổi thế tấn công, thẳng đánh về phía đan điền Vu Nguyệt Khánh. Vu Nguyệt Khánh một tay cản lại, nâng lên rồi đẩy mạnh, ở giữa không trung vẽ một vòng tròn, Phù Dật Kiếm chỉ cảm thấy hổ khẩu (eo bàn tay) tê rần, nhìn lại, tay Vu Nguyệt Khánh như một mũi kiếm đâm thẳng tới, thân người nghiêng qua, tránh ra tạo lối đi.

Vu Nguyệt Khánh đi đầu đi ra khỏi khách ***, Hùng Đại theo sát, Thanh Y cuối cùng.

Ngọn núi đứng thẳng tới tận trời, dốc ngược cao ngất. Nhiều áng mây, tựa thang trời vắt ngang trong lòng ngọn núi, bách chuyển thiên hồi, đỉnh núi vươn thẳng. Giống như chốn tiên cảnh mờảo, lượn lờ. Trùng trùng điệp điệp, đàn phong tú lệ, hùng vĩ cao ngất.

“Thanh Y, ngươi đi chung quanh Vũ Đương tìm hiểu một chút, nếu có phát hiện manh mối liền bí mật hướng ta hội báo.”

“Vâng!” Dư âm củaThanh Y còn chưa dứt, người đã không còn bóng dáng .

“Ai? Thanh Y, sao không thấy ngươi vậy?” Hùng Đại buồn bực: “Ta muốn ngươi đưa tín cho nhà ta, ngươi có đưa đến không a?”

“Yên tâm đi, tín đã đưa đến tay cha ngươi, nếu có hồi âm, ta sẽ đưa cho ngươi!” Thanh âm của Thanh Y truyền vào trong tai, nhưng cũng không thấy người.

“Này. . . . . .”

“Đi thôi!” Vu Nguyệt Khánh không kiên nhẫn nói, vốn định là khi cùng hắn gặp lại thì lệnh cho Thanh Y đưa hắn rời đi, nhưng trong lúc này, nơi này cũng không ít người hầu, thứ hai Phù Dật Kiếm đã thấy qua bọn họở cùng một chỗ. Phù Dật Kiếm cấp Vu Nguyệt Khánh ấn tượng cực kỳ không tốt, đặc biệt là ánh mắt kia, rất có tính xâm lược. Lại nói nội tặc là ai còn không rõ, nhưng đằng sau hắn nhất định có thế lực rất lớn, nếu không hắn cũng không dám đem Thương Nguyệt Thần Công công bố vu thế. Hơn nữa thế lực này ở trong võ lâm địa vị cũng không kém, nếu lần trước công kích Hùng Đại chính là kẻ chủ mưu, dựa vào võ công của hắn, nhất định cũng sẽ xuất hiện ở trên Vũ Đương Sơn, bọn chúng quyết không sẽ buông tha cơ hội tốt như thế, lần này, nhất định phải đem bọn chúng tất cả đều xử tử!

Thứ ba. . . . . .

Vu Nguyệt Khánh phiêu mắt sang Hùng Đại bên cạnh đang nhìn ngắm xung quanh, lúc qua Vũ Đương Sơn hắn chính là dùng ánh mắt kinh hỉ này để quan sát. Vì sao đối với gấu ngốc này lại có một loại cảm giác không muốn buông? Vì sao để hắn theo bên người lại có một loại cảm giác yên tâm?

“Thỉnh công tử dừng bước!” Một vị đệ tử tứ đẳng của Vũ Đương ngăn họ lại, Vu Nguyệt Khánh đưa lên thiếp mời, tứ đẳng đệ tử lập tức đưa bọn họ đi vào đại điện.

“A? Nguyên lai là Vu thánh chủ của Vu Nguyệt Minh, kính đã lâu kính đã lâu!” Một vị đạo trưởng gần lục tuần hướng bọn họ làm cái lễ: “Nghe nói Vu thánh chủ tại trận Hoàng Sơn, lấy một địch trăm, thật không hổ là võ lâm kì tài. Ha ha ha ha”

Hùng Đại bị tiếng cười hùng hậu dọa đến hồn về lại xác, thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, nhìn vị tiên cốt lão đạo ở trước mặt hỏi: “Vu Nguyệt Khánh, người kia là ai a?”

“Ách. . . . . .” Nụ cười của Lão đạo cứng đờ, cao thấp đánh giá Hùng Đại: “Bần đạo Huyền Y, không biết vị tiểu ca này là?”

“Ác, ta a? Hắc hắc, ngươi không cần khách khí, ngài từng tuổi này không cần bảo ta tiểu ca a! Ta không già đến thế!” Hùng Đại cười ha hả nói: “Ta là một đại phu, đi cùng với Vu Nguyệt Khánh.”

Vu Nguyệt Khánh cười lạnh, lão đạo này đại khái nghĩ Hùng Đại phải là võ lâm cao thủ gì đó rất lợi hại mới có thể dùng kính ngữ như vậy, người trong võ lâm thật là một lũ dối trá.

Huyền Y đạo trưởng sắc mặt hết xanh lại trắng, khụ khụ hai tiếng, thẳng hướng Vu Nguyệt Khánh nói: “Thỉnh Vu thánh chủở biệt viện tệ sơn nghỉ ngơi mấy ngày, qua bảy ngày sau, chính là võ lâm đại hội . Mặc Nhất, đưa hai vị khách quý đến Thất Tinh biệt viện, Thiên Quyền Cư nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Một bên tam đẳng đệ tử vận y phục màu lam đậm đứng dậy, lĩnh đứng Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại rời đi.

Thất Tinh biệt viện nằm ở Tử Tiêu Cung trên sườn núi Thái Tử cách đó không xa. Theo bên ngoài sườn núi Thái Tử có thể thấy trên Vũ Đương Sơn có hai cây cầu ── Kiếm Hà Cầu cùng Vũ Tích Cầu. Xuyên qua này hai cây cầu, không đến nửa nén hương liền có thể đi đến Tử Tiêu Cung .

Mà hình dạng của Thất Tinh biệt viện là dựa vào bắc đẩu thất tinh để mà kiến thành, chia làm bảy tòa viện, trong viện lại có bảy tòa cư, phân ra lấy mệnh danh của Thất Tinh. Bảy tòa trong viện, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại được an bài ở tại một ngôi sao trong viện là Thiên Quyền Cư.

“Vu Nguyệt Khánh, nơi này đẹp quá a! Cũng hảo phiêu lượng! Không khí cũng trong lành! Nếu có thểở nơi đây lâu dài thì thật tốt.”

Bốn bề vắng lặng, Hùng Đại nói một phen làm cho Vu Nguyệt Khánh cũng hưng trí trêu chọc: “Ngươi muốn làm đạo sĩ?”

“A? Không muốn không muốn! Ta nghe nói làm đạo sĩ cả đời không thểthú thê! Ân, rất thống khổ !”

“Hừ, bằng bộ dạng con gấu này của ngươi, còn muốn lấy lão bà?”

“Ta làm sao? Một không trộm, hai không đoạt, còn là một đại phu, tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng vẫn có thể chăm lo cho gia đình!”

“Vậy ngươi muốn kết hôn với dạng người nào?”

“Giống như tiên tử trong mộng thì tốt! Đáng tiếc, chỉ là giấc mộng.” Hùng Đại cười lắc lắc đầu: “Chỉ cần nàng có được một phần ngàn cũng tốt rồi.”

“Yêu cầu thấp nhỉ?” Vu Nguyệt Khánh khiêu mi: “Nếu tiên tử kia là một nam nhân thì tính sao?”

“Nam nhân?” Hùng Đại sửng sốt: “Đúng vậy. . . . . . Nếu là nam nhân thì sao đây? Ai, ngươi nói điều này cũng kỳ quái, ta rõ ràng mộng thật sự chân thật, nhưng chỉ nhớ rõ diện mạo của nàng, chứ không nhớ rõ dáng người . Thật sự là kỳ quái! Nàng rốt cuộc là nam hay nữ?”

Gấu ngốc này. . . . . . Vu Nguyệt Khánh hít sâu một hơi, tâm tình không tự giác thả lỏng.

“Vu Nguyệt Khánh, độc của ngươi là do ai giải a?”

“Một tên giang hồ lang trung.”

“Ác? Thật sự, hảo lợi hại, giải dược này ta lúc trước hồi lâu mới có! Ngươi có biết lang trung tên gì không?” Hùng Đại kích động tiến đến trước mặt Vu Nguyệt Khánh hỏi.

Nhìn gương mặt phóng đại của hắn, hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng, Vu Nguyệt Khánh chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng: “Không nhớ rõ!”

“Ác!” Thất vọng ngồi xuống, Vu Nguyệt Khánh lúc này mới lấy lại khẩu khí, điều chỉnh tốt thần thái: “Gấu ngốc, nhớ rõ, nơi này có rất nhiều võ lâm cao thủ, sau này không nên ở đây gây phiền toái biết không? Tận lực ít đi ra ngoài. Kết thúc võ lâm đại hội ta sẽ đưa ngươi trở về. . . . . .” Nói đến đây, Vu Nguyệt Khánh tay cầm cái chén trở nên căng thẳng, ngực cũng có chút khó chịu.

“Ác, đã biết! Ngươi đừng gọi ta gấu ngốc này gấu ngốc nọ nữa, ta cũng không phải không có tên! Đúng rồi, ta xem khí sắc của ngươi không được tốt, một hồi ta ngao bổ dược cho ngươi ăn, này là người luyện võ a, thân thể cũng không thể kém, bằng không võ công dù có lợi hại cũng vô dụng a, đúng không?”

Mang theo mặt nạ da người, khí sắc có thể tốt sao? Vu Nguyệt Khánh cười cười, vừa nghe Hùng Đại quan tâm lải nhải, vừa thưởng thức trà thơm. Nhưng hắn lại không có phát hiện, từ khi gặp gỡ Hùng Đại, tính tình của hắn càng ngày càng ‘nhân tính hóa’ , số lần tươi cười cùng tức giận cũng càng ngày càng nhiều .