Diệp Khả Thư trước khi mất đi tri giác đã mơ hồ nghe thấy tiếng Tần Hạ Nhiên, lại cảm nhận cơ thể đau nhứt. Cô nhíu mày, từ từ mở mắt ra.  Lại bất ngờ khi thấy bốn nữ nhân trong phòng. Định lên tiếng nhưng lại nghe Trình Dịch Ân nói

" Đã tỉnh. Để tôi kiểm tra lại."

Nói rồi nàng kiểm tra cho Diệp Khả Thư, xác định không có gì bất thường nàng lại nói phải trở lại làm việc nên rời đi.

Từ lúc tỉnh lại ánh mắt Diệp Khả Thư chung quy vẫn nhìn Tần Hạ Nhiên không rời. Cô lên tiếng giọng khàn khàn

" Tiểu Nhiên, chị không sao chứ?"

Tần Hạ Nhiên nhìn Diệp Khả Thư mỉm cười trấn an cô

" Không sao. Em lo cho bản thân mình đi."

Diệp Khả Thư mỉm cười, lại từ từ chìm vào giấc ngủ. An Vi ai oán nhìn Diệp Khả Thư

" Tiểu Hoa à. Chúng ta ở đây lo lắng, người ta tỉnh lại chỉ thấy Tần tổng. Aizz thật uổng công chúng ta lo lắng mà."

Đường Hoa đưa ngón trỏ đặt lên môi An Vi, ý bảo nàng ta nói nhỏ thôi, lại nhỏ giọng nói

" Tần tổng hay là cô trở về đi."

" Tôi ở đây với Tiểu Thư."

" Ở đây có tôi và Tiểu Vi. Cô yên tâm đi."

" Nhưng mà..."

" Hay cô về tắm rửa nghỉ ngơi, buổi tối lại vào thay cho bọn tôi."

Tần Hạ Nhiên suy nghĩ, thấy ý Đường Hoa cũng tốt nên chào tạm biệt trở về.

Buổi trưa khi Diệp Khả Thư tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên chính là cô đưa mắt nhìn xung quanh. Không thấy thân ảnh Tần Hạ Nhiên ánh mắt kia đượm buồn. An Vi nhìn vẻ mặt mất mát kia thở dài

" Buổi tối Tần tổng sẽ trở lại."

Nghe được câu nói đó, Diệp Khả Thư bổng cảm thấy an tâm. Nhưng rất nhanh mặt ửng hồng, lấp bấp

" Cậu...cậu nói với tớ làm gì?"

" Cậu còn ở đó khẩu thị tâm phi. Tớ đi guốt trong bụng cậu mà."

" Đừng ở đó nói bậy nữa."

Đường Hoa đem tô cháo đến ngồi cạnh giường, giản hòa

" Được rồi. Tiểu Thư vừa tỉnh lại hai người đã ồn ào như vậy. Tiểu Thư cậu ăn ít cháo đi."

Nhìn tô cháo trên tay Đường Hoa, bao tử dấy lên một trận khó chịu, Diệp Khả Thư nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Lát sau trở ra mặt cô xanh mét, Đường Hoa nhanh chân chạy lại đở cô lại giường, lo lắng hỏi

" Thế nào?"

" Tớ không muốn ăn gì cả."

An Vi lên tiếng mỉa mai

" Bây giờ cho cậu ta vài chay rượu chắc sẽ khỏe lại ngay."

Diệp Khả Thư vô lực nằm xuống giường, bây giờ cô không còn sức đôi co với tên tiểu nô tỳ kia. Cô kéo chăn đắp kính người, mặt kệ hai người kia đang nói gì.

Bên kia khi Tần Hạ Nhiên trở về nhà, tắm rửa xong, nàng lấy ra điện thoại gọi cho em gái mình

" Thế nào rồi?"

" Chiếc xe đã bị kẻ khác dở trò."

" Nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau vụ việc này."

" Ân. Tỷ tỷ nghỉ ngơi đi. Để em lo là được rồi."

Tắt điện thoại, Tần Hạ Nhiên xoa xoa thái dương. Từ lúc vào công ty, nàng đã biết thương trường như chiến trường, càng hiểu rỏ thế nào là lòng người. Nàng biết mổi ngày mình phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, vì gia đình vì công ty nàng phải mạnh mẻ. Bàn tay siết chặt, Tần Hạ Nhiên nàng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn hại đến người nàng yêu thương.

Ổn định lại tâm trạng, Tần Hạ Nhiên rời nhà đến siêu thị. Tầm một tiếng sau nàng trở về nhà với túi lớn túi nhỏ. Đem những thứ vừa mua đặt xuống, đeo lên tạp dề, lại nhìn xung quanh. Đã bao lâu rồi nàng chưa vào bếp? Hôm nay lại vì tên tiểu hỗn đản kia vào bếp, đúng là vì người mình yêu người ta có thể làm mọi thứ mà!

Tần Hạ Nhiên nghĩ nghĩ lại nhớ đến Diệp Khả Thư, khóe miệng bất giác cong lên. Tiểu hỗn đản không màn an nguy bản thân để bảo vệ nàng, như vậy có phải nàng đã chiếm được vị trí nào đó trong tim cô không? Nụ cười càng sâu hơn, nàng cảm giác ngày mình ôm được tiểu bảo bối không còn xa nữa.

* " Khẩu thị tâm phi ": miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẽo