Diệp Khả Thư nhẹ nhàng gọi Tiểu An dậy. Mở mắt thấy Diệp Khả Thư, tiểu hài tử bật dậy nhào vào lòng cô làm nũng

" Thư tỷ. Tiểu An thật nhớ tỷ."

Diệp Khả Thư nhẹ chỉnh lại tóc cho Tiểu An, cưng chìu nói

" Tiểu An ngoan. Dậy ăn cháo. Tiểu An bệnh Thư tỷ không vui đâu."

Tiểu An ngẩng mặt lên, đôi tay nhỏ xíu đưa lên kéo người Diệp Khả Thư xuống. Lại đặt mổi bên má cô một nụ hôn. Diệp Khả Thư mỉm cười, cũng hôn lại má tiểu hài tử. Lúc này Tiểu An mới ngoan ngoản cười tươi hài lòng.

Nhìn những hành động kia Tần Hạ Nhiên âm thầm cảm thán.

" Đúng là lớn không bỏ, nhỏ không tha mà."

Tần Hạ Nhiên đi đến mở nắp hộp cháo đưa cho Diệp Khả Thư, bây giờ Tiểu An mới để ý trong phòng còn một a di xinh đẹp, con bé ngoan ngoản hướng Tần Hạ Nhiên chào hỏi

" Con chào a di xinh đẹp."

Tần Hạ Nhiên ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng khó chịu không thôi. Trong nàng già lắm sao? Tại sao đứa nhỏ này gọi Diệp Khả Thư là tỷ tỷ lại gọi nàng là a di? Nàng chỉ lớn hơn Diệp Khả Thư hai tuổi thôi, gọi như vậy thật không công bằng nha.

" Gọi ta là Nhiên tỷ được rồi."

" Phốc..."

Vừa nghe câu kia Diệp Khả Thư cười to, thật không nghĩ câu nói kia là được Tần nữ vương nói nha.

Tần Hạ Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Khả Thư.

" Em cười cái gì?"

Diệp Khả Thư biết cô chọc giận Tần nữ vương rồi nên nhanh chóng xoay sang cười nói với Tiểu An.

" Cháo này là của Nhiên tỷ mua cho, Tiểu An phải ăn thật ngoan nha."

Tiểu hài tử nhận lấy hộp cháo, nghiêm túc ăn lại hướng Tần Hạ Nhiên cười nói

" Nhiên tỷ thật tốt."

Trong phòng bệnh, hai lớn một nhỏ cười nói thật vui vẻ làm cho người ta cảm nhận họ như một gia đình vậy.

Buổi chiều Đường Hoa cùng An Vi đến. Bọn họ dường như không ngạc nhiên khi thấy Tần Hạ Nhiên, chỉ đơn giản chào hỏi nhau. Lát sau Tô Tịnh Thi cũng đến. Tiểu An ngoan ngoản ngủ, còn năm nữ nhân nói chuyện được một lúc, Diệp Khả Thư lên tiếng đuổi khách

" Tiểu Nhiên, Tịnh Thi cũng trể rồi. Hai người nên trở về."

Cách mà Diệp Khả Thư gọi Tần Hạ Nhiên làm ba người kia ngạc nhiên. Đường Hoa cùng An Vi tâm linh tương thông đều nghĩ cuối cùng cũng tìm được người thu phục tên tiểu yêu nghiệt này. Còn Tô Tịnh Thi lại cảm thấy bất an, cấp trên và cấp dưới lại có thể gọi thân mật vậy sao? Mặc dù còn nghi vấn nhưng Diệp Khả Thư đã nói vậy nên Tô Tịnh Thi đành lên tiếng.

" Ân. Ngày mai tôi lại đến."

" Không cần đâu. Ngày mai Tiểu An xuất viện rồi."

" Vậy liên lạc sau."

Tô Tịnh Thi rời đi không lâu Tần Hạ Nhiên cũng rời đi. An Vi chăm chú nhìn Diệp Khả Thư hỏi lên nghi vấn trong lòng

" Tại sao họ lại ở đây?"

" Lúc sáng Tiểu Nhiên cùng tớ đến đây, còn Tịnh Thi lúc trưa gọi điện cho tớ nên cũng đến."

" Tiểu Nhiên? Từ khi nào cậu và Tần tổng lại thân thiết như vậy?"

Diệp Khả Thư thở dài, định nói gì đó lại thôi. An Vi nhìn bộ dạng kia thì đã biết Diệp Khả Thư đang nghĩ gì, tiếp tục nói

" Đã lâu như vậy, cậu cũng nên mở lòng đi. Tớ thấy Tần tổng rất yêu cậu. Nếu cậu cũng yêu cô ấy thì đừng để cô ấy phải đợi lâu."

Diệp Khả Thư biết An Vi là muốn tốt cho cô nhưng hiện tại tâm cô vẫn đang rối rắm. Cô đổi đề tài

" Tiểu Hoa có lẽ sắp tới tớ bận rộn không đến quán bar được. Nên..."

Đường Hoa trực tiếp cắt lời Diệp Khả Thư

" Không sao. Khi nào cậu rảnh thì đến. Vị trí đó vẫn để cho cậu. Không cần bàn nữa."

Diệp Khả Thư lại thở dài

" Được rồi. Hai người cũng nên trở về đi."

" Ân."

Hai người về được một lúc cửa phòng lại vang lên, một nữ bác sỉ trẻ tuổi tiến vào. Diệp Khả Thư hướng nữ nhân kia lể phép chào hỏi

" Đại tỷ."

Nữ nhân mỉm cười gật đầu

" Tỷ đến kiểm tra cho Tiểu An."

" Dạ."

Diệp Khả Thư đánh thức Tiểu An. Mọi việc kiểm tra hoàn tất, Tiểu An ngồi chơi đồ chơi Tô Tịnh Thi tặng lại âm thầm nghĩ " Thư tỷ thật giỏi, có thể thu phục nhiều mỹ nhân như vậy. Sau này lớn lên mình cũng phải cố gắng được như tỷ ấy."

Bên ngoài phòng bệnh hai nữ nhân đang tâm sự cùng nhau. Nữ nhân mặc áo blouse trắng lên tiếng hỏi

" Dạo này vết thương củ còn tái phát không?"

" Vẫn còn. Nhưng không đau giống lúc trước nữa."

" Em chú ý một chút. Đừng hút thuốc nhiều, cũng bớt uống rượu lại. Chị không muốn lại thấy Tiểu Vi khóc lóc um sùm nữa đâu."

" Ân."

" Hiện tại em làm việc ở đâu?"

" Tần thị."

" Cố gắng làm việc. Chị đi trước. Hôm nào rảnh chúng ta cùng dùng cơm."

" Ân."

Diệp Khả Thư mỉm cười nhìn nữ nhân mặc áo blouse trắng rời đi. Cô âm thầm cảm ơn trời vì đã để cô gặp được nữ nhân kia, nếu không có nàng ta chắc bây giờ cô không thể khỏe mạnh ngồi đây. Nàng ta chính là ân nhân của cô.

Diệp Khả Thư nhớ lại quá khứ, tập trung đến mức bên cạnh có người đến cũng không hay. Đến khi nữ nhân kia lay người cô, cô mới giật mình

" Chị...chị sao lại ở đây?"

Tần Hạ Nhiên nhíu mày, không hiểu thái độ của Diệp Khả Thư là gì. Chẳng lẻ cô không muốn nàng đến. Nhưng mặc kệ cô muốn hay không nàng vẫn muốn quan tâm người mình yêu a.

" Tôi đem đồ ăn khuya đến. Sao em ngồi ở đây?"

" A. Không có gì. Đến rồi thì vào phòng đi."

Hai người vào phòng, tiểu An thấy Tần Hạ Nhiên hai mắt sáng lên chạy ngay đến

" Nhiên tỷ. Tỷ đến chơi cùng Tiểu An và Thư tỷ sao?"

Tần Hạ Nhiên mỉm cười, xoa đầu Tiểu An

" Tiểu An ngoan. Tỷ đem thức ăn đến , ăn xong chúng ta lại chơi."

Tim Diệp Khả Thư bất giác loạn nhịp, cô thầm mắng mình không có tiền đồ. Chỉ là một nụ cười thôi lại làm tim cô đập nhanh như vậy. Tần nữ vương chắc chắn là yêu nghiệt ông trời phái xuống trị cô a.