Phượng Đế Tu nói xong, đôi mắt trong trẻo như hồ thu cũng nhộn nhạo một tia gợn sóng, giống như bầu trời trong xanh bao la, bỗng nhiên có một đám mây thổi qua, khiến cho tuấn nhan kia sinh động hơn hẳn, càng trở nên ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế vô song.

Cô Lỗ bận rộn làm hết mọi việc, vừa mới trở về bên người chủ nhân, đậu xuống một cành hoa, nó giơ đầu nhỏ chờ chủ nhân vuốt ve khen ngợi. Thấy chủ nhân trực tiếp không nhìn mình, lời nói ra lại mang hơi thở nguy hiểm, Cô Lỗ không chiếm được khen ngợi càng cảm thấy không cam lòng, đôi mắt nhỏ dùng sức xoay tròn.

Từ ‘nguy hiểm’ này hiển nhiên Cô Lỗ biết. Nhớ đến hồi trước, chủ nhân luôn nói nếu nó nhìn thấy diều hâu nhất định sẽ gặp nguy hiểm, phải biết né tránh. Lúc này, đôi mắt nhỏ của Cô Lỗ sáng lên, hăng hái kêu: “Nguy hiểm, né tránh!”

Nó kêu cực kỳ đắc ý, mấy sợi lông trên đầu nhỏ đều run lên, thầm nghĩ nhất định chủ tử sẽ khen ngợi mình!

Không nghĩ tới, nó vừa dứt lời, đầu nhỏ liền bị Phượng Đế Tu cốc một cái. Nó chớp chớp đôi mắt nhỏ đầy vô tội nhìn chủ nhân, chỉ thấy vẻ mặt chủ nhân không đồng tình với lời nó nói, lại còn mở bạc môi, mắng nó: “Ngốc! Nhân sinh vốn không thú vị, nếu không gặp chút nguy hiểm, nếm thử chút kích thích, trong lòng không có cảm giác giật mình, thì sống trên đời có ích lợi gì? Nữ tử nguy hiểm như vậy, nhất định phải buộc chặt bên người! Tiên hạ thủ vi cường(1), xuống tay sau sẽ hối hận. Nhìn thấy thứ tốt, mỗi người đều muốn, nếu bị người ta cướp vào trong tay trước, thì ai tới cứu trái tim mới nhảy loạn của gia đây?”

Hắn nói xong, Cô Lỗ như có điều suy nghĩ, nó vẫn đang rối rắm trong vấn đề nguy hiểm, không rõ mình nói sai ở chỗ nào. Nó rung đùi suy nghĩ nửa ngày, rốt cục mới nghĩ ra một câu, lại hăng hái nói: “Tình yêu, nguy hiểm! Tình yêu, nguy hiểm!”

Lần vỗ mông ngựa này của nó hiển nhiên không chụp đến lòng của chủ nhân, dứt lời, đầu nhỏ của nó lại bị cốc một cái. Phượng Đế Tu một cước đá bay nó, nói: “Quả nhiên là động vật không hiểu phong tình!”

Cô Lỗ uỵch một cái, đậu xuống cành hoa khác, nghi hoặc tích tụ trong lòng, thật sự là nó không hiểu chính mình nói sai ở điểm nào, rõ ràng trước kia chủ nhân vẫn thường nói với nó như vậy… Nó thật ủy khuất a!

Trong đình viện, Thịnh Dịch Dương nghe thấy Thịnh Y Diễm cư nhiên dõng dạc tuyên bố Dực vương không xứng với nàng, sắc mặt lập tức biến đổi. Dực vương là nhi tử độc nhất của đương kim hoàng hậu, lại là ngoại tôn của quốc công – người cầm trọng binh trong tay, còn là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lời này của nàng quá cuồng vọng, hơn nữa, nữ nhi này trước kia mê luyến Dực vương như vậy, hiện tại không phải bị đả kích nhiều quá đến mức điên rồi chứ?

Hắn có chút không tin được sự thật trước mắt, nói: “Diễm nhi, ngươi nói cái gì? Ý của ngươi là, ngươi sẽ cùng Dực vương giải trừ hôn ước?”

Ngoại trừ Thịnh Dịch Dương khiếp sợ, Tử Nhi cũng khiếp sợ vạn phần. Người khác không biết tiểu thư đối với Dực vương cuồng dại ra sao, nhưng nàng làm sao mà không biết? Tình cảm tiểu thư giành cho Dực vương sao chỉ đơn giản là ái mộ? Tiểu thư căn bản là yêu Dực vương tha thiết, yêu đến mức dù cho đánh đổi cả tính mạng, tiểu thư cũng muốn giữ lại trái tim của Dực vương. Bằng không, khi nghe được tin Dực vương không tới đón dâu, sao tiểu thư liền tự sát đâu? Nhưng hiện tại, tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại nói ra lời như vậy? Hơn nữa, nhìn bộ dáng tiểu thư không giống đang nói sạo a! Rốt cục, tiểu thư làm sao vậy nha?

Có điều, theo quan sát của nàng, tiểu thư bây giờ rất tốt, Dực vương vô tình vô nghĩa như vậy, quả thật không xứng với tiểu thư xinh đẹp thiện lương của nàng. Nếu tiểu thư đột nhiên muốn giải trừ hôn ước, vậy đó nhất định là chuyện vui lớn nhất thiên hạ, chỉ sợ…

Trong lúc Tử Nhi còn suy nghĩ, Thịnh Y Diễm đã thản nhiên liếc mắt nhìn về phía Thịnh Dịch Dương, nói: “Đúng như những gì thái phó đại nhân vừa nghe, ta muốn giải trừ hôn ước! Thái phó đại nhân, ta không muốn nhìn thấy Dực vương nữa, mà Dực vương cũng không thích ta. Cái này gọi là quả chưa chín mà muốn cưỡng ép hái xuống sẽ không ngọt, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Cả hai chúng ta đều không thích nhau, nếu miễn cưỡng sống cùng nhau, tất sẽ không hạnh phúc. Chuyện này chỉ sợ đành phải làm trái với ý nguyện ban đầu của thái hậu, đồng nghĩa với việc bất kính với thái hậu. Hiện giờ ta muốn đích thân đến phủ đại tướng quân, cùng Dực vương giải trừ hôn ước, tiện thể chân thành chúc phúc hắn cùng Tiêu tiểu thư, mong hai người đó có thể hạnh phúc mỹ mãn. Mong rằng thái phó đại nhân có thể thành toàn, kêu người chuẩn bị ngựa cho ta!”

Thịnh Dịch Dương nghe thấy Thịnh Y Diễm cư nhiên muốn xuất phủ, tự mình đến Tiêu phủ giải trừ hôn ước, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, sau mới tức giận nói: “Hồ nháo! Nào có nữ tử làm ra việc như thế! Hôn nhân là việc đại sự, sao có thể để tiểu hài tử như ngươi làm việc tùy hứng bậy bạ như vậy. Hơn nữa, hôn ước này được đích thân thái hậu ban tặng, mặc dù Dực vương có lỗi trước, nhưng chúng ta là thần tử, không thể làm càn, không thể không tuân theo!”

Nghe thấy Thịnh Dịch Dương nói vậy, Thịnh Y Diễm một chút cũng không giật mình. Thịnh Dịch Dương này, thời trẻ vẫn có vài phần bản sự, bằng không ở tuổi trung niên sẽ không thoải mái ngồi trên cái ghế nhất phẩm đại thần, thái phó của thái tử như thế. Phải biết rằng, thái phó của thái tử ở Trung Tử quốc không phải là chức vị hữu danh vô thực, trong tay vẫn có thực quyền.

Nhưng hắn ở vị trí nhất phẩm đại thần, hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướng đã lâu, lại càng ngày càng nhát gan, sợ phiền phức, rất sợ trong lúc vô ý làm mất quân tâm, đánh mất vinh hoa phú quý. Quả thật là con chó trung thành của triều đình, là tiểu nhân hay nịnh nọt hoàng đế.

Càng già càng hồ đồ, chính là câu để nói về hắn!

Thịnh Y Diễm càng thấy khinh thường, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ khác thường nào. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Thái phó đại nhân quả nhiên là đệ nhất trung thần của triều đình, thà rằng khiến gia môn hổ thẹn, bị ăn một cái tát ngay trước mặt mọi người, đều vẫn nhẫn nhịn. Ngài không hổ là thái phó của thái tử, là đế sư tương lai, thái tử nhất định sẽ nhớ kỹ phần trung tâm này của ngài.” Ánh mắt Thịnh Y Diễm thản nhiên đảo qua Thịnh Dịch Dương.

Thịnh Dịch Dương chỉ cảm thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo kia của nàng tràn ngập chê cười, như hàn băng tháng chạp, khiến người ta lạnh thấu xương. Nhưng, ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ nhẹ nhàng liếc qua hắn, đã khiến cả người hắn căng thẳng, xấu hổ đỏ cả mặt.

Hơn nữa, Thịnh Y Diễm đem năm chữ ‘thái phó của thái tử’(2) nhấn thật mạnh, làm thái phó của thái tử mà hắn lại e ngại Dực vương như vậy, vào mắt của thái tử không phải là chuyện tốt, lại càng không phải là thần tử trung tâm gì!

Trong lòng Thịnh Dịch Dương phát lạnh, có chút kinh hoảng quay sang nhìn Quân Khanh Liệt. Hắn há mồm muốn giải thích, nhưng Quân Khanh Liệt căn bản không có nhìn hắn, giờ phút này, ánh mắt Quân Khanh Liệt đều dừng trên người Thịnh Y Diễm, càng nhìn nàng chăm chú hơn trước.

Nữ nhân này, cư nhiên dám lấy hắn làm vật trao đổi, mang hắn ra hù dọa Thịnh Dịch Dương. Ha ha, ở ngay trước mặt hắn lợi dụng hắn, thật đúng là to gan, tâm cũng thật lớn. Nàng đi từ hôn, cũng đồng nghĩa với việc ở trước mặt mọi người phá nát thể diện của tứ hoàng đệ, cũng coi như là giúp hắn, vậy đây là nàng đang đòi nợ sớm hay sao? Nữ nhân này, nửa điểm cũng không muốn chịu thiệt thòi.

Quân Khanh Liệt nhìn Thịnh Y Diễm, ánh mắt xẹt qua một ngọn lửa, bỗng nhiên cười, nói: “Thái phó trung tâm, đương nhiên bản thái tử nhớ kỹ. Diễm nhi muội muội là ái nữ của thái phó, nay thấy muội muội bị tứ hoàng đệ khi nhục, bản thái tử nể mặt thái phó, không thể bỏ mặc. Diễm nhi muội muội nếu quyết định muốn đích thân đến Tiêu phủ từ hôn, bản thái tử liền tự mình giúp Diễm nhi muội muội. Người đâu, mang Tử Điện của bản thái tử đem đến cho Diễm nhi muội muội!”

Quân Khanh Liệt nói xong, nhất đẳng thị vệ Mặc Vân đứng sau lưng hắn sửng sốt. Người khác không biết, chứ hắn rất rõ ràng, Tử Điện là con ngựa yêu quý của thái tử, lại là bảo mã do chính tiên hậu lúc còn trên trần thế tìm cho thái tử.

Tiên hậu mất, thái tử liền cực kỳ trân trọng bảo mã này. Mà hiện giờ, Tử Điện đã ở tuổi già, là một lão mã, nói không chừng một ngày nào đó sẽ giống như tiên hậu, rời thái tử mà đi. Vì thế, thái tử càng yêu quý Tử Điện như tính mạng.

Không chỉ có thường ngày tự tay chăm sóc Tử Điện, mà ngay cả cho Tử Điện ăn cũng đích thân làm. Người bình thường căn bản không thể tới gần Tử Điện, ngay cả hắn là thị vệ bên người thái tử, mới chỉ miễn cưỡng chạm vào một chút.

Có vài lúc thái tử không đành lòng nhìn Tử Điện mệt mỏi, đều nắm cương dắt đi, thà rằng tự mình dùng khinh công chạy đi, cũng không cưỡi Tử Điện. Vậy mà thái tử vốn lạnh lùng nay cư nhiên muốn hắn mang Tử Điện đến đây cho Thịnh cô nương cưỡi, khiến hắn bị chấn kinh rồi.

Mặc dù những điều mọi người ở đây biết không như những điều Mặc Vân biết, nhưng mỗi người vẫn biết lai lịch của Tử Điện, cũng biết Tử Điện là bảo mã thái tử yêu quý nhất, nghe vậy nhất thời đều sửng sốt.

Nhóm quý nữ theo sau xem náo nhiệt lại khiếp sợ vạn phần, ghen tị trừng mắt nhìn Thịnh Y Diễm. Thái tử tuyệt diễm vô song, là nam tử xuất chúng đệ nhất Trung Tử quốc, bao nhiêu khuê nữ đều đem tấm lòng mình gửi gắm trên người thái tử, chỉ có điều thái tử của các nàng tính tình lạnh nhạt, khiến cho người ta không dám lại gần, cũng chưa bao giờ thấy hắn đối với vị quý nữ nào làm ra hành động khác biệt. Không nghĩ tới, Thịnh Y Diễm xưa nay bị vứt bỏ, sắp thành nữ nhân bị chồng ruồng bỏ rồi, thế mà lại được thái tử coi trọng, việc này khiến các nàng vừa ghen vừa hận!

**********

Ghi chú:

(1) Tiên hạ thủ vi cường: ý là ra tay trước được lợi

(2) nguyên văn: thái tử thái phó bốn chữ